Thứ Nữ Hoàng Hậu - Chương 2
Hai chúng ta trầm mặc một lát, Thẩm Yến đột nhiên mở miệng: “Hoàng hậu đọc sách gì vậy?”
Ta có chút ngượng ngùng, cầm thoại bản kể chuyện tình yêu giữa hồ yêu và thư sinh trong tay đặt lên bàn.
“Chỉ là một ít sách giải trí giết thời gian mà thôi.”
Cũng may Đông Chi đúng lúc đi vào, bưng lên mấy món ăn tinh xảo cùng một chén canh nấm ngọc.
Thẩm Yến nếm thử từng món một, rồi ra lệnh mang xuống.
“Thời gian không còn sớm nữa, bệ hạ nên nghỉ ngơi đi.”
5.
Nghe vậy, Thẩm Yến đưa mắt nhìn ta, nhàn nhạt “ừ” một tiếng, đi thẳng đến rửa mặt thay y phục.
“Ta đáp ứng Phi Tâm cả đời này chỉ yêu một mình nàng, nàng đối với ta tình nghĩa sâu nặng, ta không thể phụ nàng.”
Hắn mặc y phục nằm xuống, vẻ mặt thờ ơ giải thích.
Trong lòng ta có chút buồn cười, nhưng trên mặt không lộ ra, gật gật đầu: “Trước khi vào cung thần thiếp đã biết Quý phi là tình cảm chân thành đời này của bệ hạ, chưa bao giờ yêu cầu xa vời tranh chấp với nàng. Chỉ là thân ở kỳ vị, thần thiếp không còn cầu gì khác, chỉ cầu ngày sau có thể bình yên sống qua ngày trong cung này.”
Thẩm Yến nhìn ta chằm chằm vài giây, dường như đang cân nhắc xem lời ta nói có phải là lời thật lòng hay không.
Nhưng mà cảnh giới cao nhất của lời nói dối chính là nửa thật nửa giả, ta mặc cho hắn đánh giá.
Trong lúc nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng thái giám cẩn thận từng li từng tí truyền lời: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, người trong cung Quý phi tới nói thân thể nương nương không khỏe, mời Hoàng thượng đi xem một chút.”
Lần này Thẩm Yến không lập tức rời đi như hôm đại hôn, mà do dự nhìn ta một cái.
Ta đứng dậy khoác áo, cười nói: “Muội muội thân thể không khỏe mạnh, thần thiếp cùng bệ hạ đi xem đi.”
Thẩm Yến cũng không từ chối.
Ta cùng hắn đi tới Trữ Tú cung nơi Cao Phi Tâm ở, vừa mới vào cửa cung, liếc mắt một cái đã thấy được người đứng ở cửa nghênh đón.
“Đã nói thân thể không khỏe, nàng còn đứng ở cửa làm gì?” Thẩm Yến sải bước tiến lên, cau mày khoác áo bào lên người nàng.
Hôm nay tiết trời mùa thu mát mẻ, Cao Phi Tâm chỉ mặc một chiếc áo mỏng bán trong suốt, lộ ra da thịt trắng như tuyết cùng yếm uyên ương màu đỏ bên trong, một chút cũng không giống bị bệnh.
Nàng cắn môi, tiện thế ngã vào trong ngực Thẩm Yến, nhưng khi đưa mắt nhìn thấy ta phía sau thì thần sắc lại thay đổi.
“Sao đêm khuya rồi mà tỷ tỷ còn đến đây?”
Ta ân cần tiến lên: “Nghe nói muội muội thân thể không thoải mái, ta đặc biệt đến xem có thể giúp được gì không.”
Nói xong, ta ý bảo thái y bên cạnh tiến lên: “Thái y ta cũng mang đến, mau vào phòng để thái y cẩn thận bắt mạch cho muội muội đi.”
Cao Phi Tâm trừng mắt nhìn ta: “Tỷ tỷ thật sự suy nghĩ chu toàn.”
Nàng nhìn thái y một cái, yếu đuối nhào vào trong ngực Thẩm Yến: “Thần thiếp vừa rồi có chút choáng váng đầu, nhưng lúc nhìn thấy bệ hạ đã khỏe rồi.”
Thẩm Yến đương nhiên không thể không hiểu, hắn kéo người từ trong ngực ra, có chút bất lực: “Hoàng hậu cũng là vì suy nghĩ cho nàng, để thái y xem qua một chút đi.”
Cao Phi Tâm thấy làm nũng vô dụng, đành phải vào trong để thái y bắt mạch.
“Quý phi nương nương tâm khí không ổn định, nóng giận lâu ngày tích tụ lại, do đó dẫn đến việc hay chóng mặt khó chịu. Vi thần sẽ kê đơn thuốc, uống một tháng có thể khỏe trở lại.”
“Nói vớ vẩn cái gì đó? Ta đã khỏe rồi, còn cần uống thuốc làm gì?” Cao Phi Tâm không vui nói.
Thẩm Yến lại không nghe theo nàng ta: “Hồ đồ! Thái y nói cũng không nghe?”
Hắn trầm giọng phân phó thái y đi xuống kê đơn: “Đêm đã khuya, nàng nghỉ ngơi sớm đi, trẫm và Hoàng hậu về trước.”
“Bệ hạ!”
Cao Phi Tâm trong lòng không dám tin, nàng ta hao hết tâm tư mời Thẩm Yến từ trong cung ta ra, không nghĩ tới hắn còn muốn trở về.
Sau khi náo loạn như vậy, Thẩm Yến rõ ràng không kiên nhẫn, nhưng nhìn người mình yêu hai mắt rưng rưng, trong lòng Thẩm Yến không nỡ, dịu dàng trấn an: “Nàng nghe lời một chút, chớ có hồ nháo, trẫm ngày mai hạ triều sẽ đến thăm nàng.”
Cao Phi tâm níu lấy tay áo hắn: “Bệ hạ có tỷ tỷ rồi nên mặc kệ thiếp đúng không, người đã nói chỉ yêu một mình thiếp thôi mà?”
Thẩm Yến nhíu mày: “Nàng nói cái gì vậy, trẫm là Hoàng đế, nàng ấy là Hoàng hậu, hôm nay trẫm vốn đến cung Hoàng hậu trước.”
Thấy hắn thật sự có chút tức giận, Cao quý phi rốt cuộc vẫn không tình không nguyện buông lỏng ngón tay.
Từ đầu đến cuối, ta đều không nói thêm một câu.
6.
Từ khi vào cung tới nay, ta có thể nhìn ra Thẩm Yến đúng là yêu Cao Phi Tâm như lời đồn.
Hắn bị áp lực tiền triều mới lập ta làm hậu, lại không đành lòng khiến nàng thương tâm mà lạnh nhạt ta, nhưng đây lại không phải kế lâu dài.
Cho nên hôm nay hắn mới đến Phượng Loan cung của ta.
Là để trấn an quan viên tiền triều, cũng là trấn an Thái hậu.
Lớn hơn nữa là vì che chở cho Cao Phi Tâm.
Nhưng nàng ta lại náo loạn như vậy, nếu hôm nay Thẩm Yến ở lại, sẽ chỉ khiến triều thần và Thái hậu càng thêm bất mãn đối với vị Quý phi được độc sủng này.
Trở lại Phượng Loan cung đã qua canh ba, Thẩm Yến lộ ra vài phần mệt mỏi: “Hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, sớm nghỉ ngơi đi.”
Ta do dự một lát, sau đó bước tới nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương giúp hắn: “Thần thiếp ở nhà thường xuyên ấn cho mẫu thân, ấn xong sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
Đôi mắt Thẩm Yến khép hờ: “Phi Tâm mấy năm nay đã bị trẫm chiều hư, nàng đừng trách nàng ấy.”
Động tác trên tay ta không ngừng: “Làm sao có thể chứ, thần thiếp biết nàng là quá quan tâm bệ hạ, mới có thể ra hạ sách này, thần thiếp sẽ không trách nàng.”
“Chỉ là, thần thiếp quả thật rất hâm mộ nàng, có thể nhận được chân tình của bệ hạ.”
Ta cố ý biểu hiện ra một cách vừa phải, cũng không nhiều lời. Thân thể Thẩm Yến cứng đờ trong chớp mắt, nhưng cũng không nói thêm gì.
Ta im lặng, chuyên tâm ấn huyệt cho hắn.
Cũng may ta chưa bao giờ đặt tình yêu của nam nhân để ở trong lòng, nếu không một nữ nhân khi biết tâm phu quân của mình ở trên người nữ nhân khác, sợ là sẽ phát điên mất.
Sau ngày đó, Cao Phi Tâm hoàn toàn kết thù với ta.
Sau khi uống canh thuốc đắng gần một tháng, nàng ta phá lệ đến thỉnh an ta, trên đầu đeo một cây trâm bảo thạch vô cùng chói mắt.
“Đây là cống phẩm mới của Ba Tư, thiên hạ chỉ có một viên này, bệ hạ thấy ta thích nên cố ý sai thợ thủ công suốt đêm đẩy nhanh tốc độ làm ra, tỷ tỷ xem có đẹp không?”
Ta tỉ mỉ thưởng thức, không chút do dựt mở miệng khen ngợi: “Không sai, trâm bảo thạch này phối với y phục hôm nay của ngươi cũng rất đẹp.”
Nàng tươi cười nói: “Đó là đương nhiên, đây chính là Lưu Quang Cẩm đó!”
Ta gật đầu nói: “Muội muội là người trong lòng Hoàng thượng, ăn mặc đương nhiên phải là tốt nhất.”
Mặc cho nàng khoe khoang Thẩm Yến coi trọng nàng như thế nào, mặt ta vẫn không đổi sắc. Ta chưa bao giờ muốn tranh cãi cao thấp với nàng ta.
Như đấm vào bông gòn, Cao Phi Tâm tức giận rời đi, trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu: “Ta xem ngươi có thể giả bộ tới khi nào!”
Buổi chiều, Đông Chi mang theo tiểu cung nữ đi lĩnh lệ, lúc trở về sắc mặt lại không tốt.
Ta hỏi cô ấy: “Có chuyện gì vậy?”
Đông Chi muốn nói lại thôi, nhưng vẫn là không nhịn được: “Bọn họ cũng quá khi dễ người rồi! Trong phần của chúng ta vốn nên có Huyết Yến, lại bị đổi thành Bạch Yến, nói là Huyết Yến đều được đưa đến Trữ Tú cung!”
Năm nay huyết yến hiếm có, chỉ cung Thái hậu, ta và Cao Phi Tâm mới có phần.
Nàng ta khiêu khích trắng trợn như vậy, xem ra là vì chiêu thức buổi sáng không đạt được hiệu quả mong muốn, nên lại đổi chiêu khác.
7.
Cơ hội đưa tới cửa, ta đương nhiên phải tận dụng thật tốt
Ngày hôm sau ta đến cung Thái hậu thỉnh an, ngồi một hồi Thái hậu nói đói bụng, cung nữ liền đến phòng bếp nhỏ lấy canh hạt sen tổ yến đến.
Thái hậu vừa nhìn: “Sao lại là Bạch Yến?”
Cung nữ thấp giọng trả lời: “Phủ Nội vụ nói tháng này Huyết Yến đều đưa đến Trữ Tú cung, chỉ còn lại mỗi Bạch Yến.”
“Thật lố bịch!”
Thái hậu ném bát, sắc mặt xanh mét: “Chớ nói đến ai gia vẫn còn đây, trong cung này còn có Hoàng hậu, khi nào đến lượt một Quý phi có thể cưỡi lên đầu ai gia và Hoàng hậu?”
Vì thế, Thẩm Yến sau khi hạ triều chạy tới nghe giáo huấn một trận.
“Quý phi xưa nay ương ngạnh, ngay cả ai gia cũng không để vào mắt. Hoàng đế cưng chiều nàng như vậy, sợ là trong mắt đã sớm không còn người mẫu hậu như ta nữa rồi!”
“Trong hậu cung này, Thái hậu và Hoàng hậu còn phải nhìn ánh mắt của một Quý phi mà sống, vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Thẩm Yến luôn miệng nói không phải, nhưng vẫn muốn bảo vệ Cao Phi Tâm: “Quý phi mặc dù không hiểu chuyện nhưng không đến mức này, chắc là cấp dưới động tay động chân, hoặc là truyền sai lời, khiến mẫu hậu tức giận. Trẫm chắc chắn sẽ điều tra rõ chân tướng, mong mẫu hậu bớt giận.”
Thái hậu vừa nghe, lửa giận vừa bình ổn lại dâng lên.
“Nếu không phải chính miệng nàng ta ra lệnh, ai dám làm như vậy?”
Trong lòng Thẩm Yến cũng hiểu, bị Thái hậu nói thẳng thẳng, sắc mặt cũng khó coi. Hắn trầm mặt ra cửa liền đi về phía Trữ Tú cung.
Cao Phi Tâm ăn mặc tỉ mỉ ra nghênh đón, lại bị Thẩm Yến nổi giận.
“Hiện tại chiến sự biên quan đang căng thẳng, nàng lại ăn mặc xinh đẹp như thế, nếu để người khác nhìn thấy chẳng phải sẽ khiến các tướng sĩ thất vọng, đau buồn sao?”
Lúc nãy ở trong cung Thái hậu đã bị mắng một trận, càng làm cho Thẩm Yến mất kiên nhẫn.
Mặc dù Cao Phi tâm cãi lại chuyện huyết yến là do hạ nhân tự ý chủ trương, mình cũng không biết, lại chủ động đề xuất giảm bớt một nửa chi phí trong cung của mình để trợ cấp cho các tướng sĩ biên quan, nhưng vẫn không thể bình ổn lửa giận của Thẩm Yến.
Thẩm Yến lần đầu phạt nàng ta, cấm túc một tháng.
Đông Chi kể lại tin tức nàng nghe được từ chỗ tỷ muội sinh động như thật, chỉ hận mình không tận mắt nhìn thấy.
Đêm đó, Thẩm Yến tới Phượng Loan cung. Hắn dựa vào giường, bảo ta ấn huyệt cho hắn.
Lông mày hắn nhíu chặt dưới động tác dịu dàng của ta dần dần giãn ra, ánh mắt nhìn ta cũng dần mê muội.
Ta cúi đầu xuống, trong lúc vô ý để lộ ra một phần cổ trắng nõn.
Thẩm Yến giơ một tay lên, nhẹ nhàng xoa lên má ta.
Ta biết ta sinh ra có dung mạo kiều diễm, đó chính là lý do khiến đích tỷ từ nhỏ đã không thích ta, vì ta đẹp hơn nàng.
Ta hơi nghiêng mặt, ánh mắt di chuyển, dừng ở trên đôi môi nam nhân càng ngày càng gần.
Lúc mệt mỏi ngủ thiếp đi, ta vỗ về bụng dưới, xoay người tránh khỏi vòng tay của nam nhân bên cạnh.
8.
Tin tức Đế hậu viên phòng rất nhanh đã truyền khắp nơi.
Thuốc bổ của Thái hậu lại phát huy công dụng.
Chỉ là nghe nói Trữ Tú cung luôn đóng chặt cửa lớn mới đổi một số bình hoa, chén trà.
Sau ngày đó, Thẩm Yến ba ngày hai bữa lại chạy tới Phượng Loan cung.
Ngoại trừ bàn luận chuyện tạo người, hắn cũng sẽ cùng ta nói chút chuyện vặt vãnh, đánh cờ thưởng trà, thậm chí còn cùng ta xem thoại bản.
Sau khi tình cờ nhìn thấy chữ ta viết, lại có thêm một mục khác: Dạy ta viết chữ.
Hắn dở khóc dở cười xem nét chữ ta viết: “Tốt xấu gì cũng là quý nữ thế gia, sao nét chữ của nàng lại giống một đứa trẻ viết vậy?”
Mặt ta đỏ bừng, giật lấy tờ giấy.
Thật đáng giận!
Thẩm Yến lại tới gần, nắm tay ta muốn dạy tư viết chữ.
Nhưng cho đến khi ta luyện được cách viết thư pháp tốt, bụng vẫn không có động tĩnh.
Sau kỳ cấm túc một tháng của Cao Phi Tâm, số lần Thẩm Yến đến cung của nàng ta rõ ràng ít đi rất nhiều, nếu đến hậu cung thì một nửa thời gian đều nghỉ ngơi trong cung của ta.
Trong lòng Cao Phi Tâm có cảm giác nguy cơ, gây náo loạn vài lần trước mặt Thẩm Yến, nhưng đều bị hắn không mặn không nhạt qua loa khiển trách, nàng ta cũng yên tĩnh lại.
Ta vẫn chú ý động tĩnh của Trữ Tú cung như thường lệ.
Dù sao cũng có tình cảm mười mấy năm, đương nhiên sẽ không dễ kết thúc như vậy.
Trong lòng nghĩ thầm, dựa theo động tĩnh mấy ngày nay, Thẩm Yến sẽ không có vấn đề gì.
Ta vốn định mượn khoảng thời gian này mang thai con nối dõi, lại ngủ không công mấy ngày nay.
Nghĩ lại thì, không nói trong hậu cung, Cao Phi Tâm độc sủng nhiều năm cũng không có con nối dõi, chẳng lẽ Thẩm Yến có bệnh ẩn khác?
Nếu quả thật là như vậy, ta sẽ phải có tính toán khác. Nhưng chẳng bao lâu sau, nỗi lo lắng của ta đã tan biến.
Cao Phi Tâm mang thai.
Đây là hài tử đầu tiên trong hậu cung, ngay cả thái độ của Thái hậu cũng đã thay đổi, ban thưởng rất nhiều thứ.
Thẩm Yến cực kì vui vẻ, mấy ngày liên tiếp đều đến Trữ Tú cung. Chỗ nàng ta náo nhiệt, trong cung ta liền vắng vẻ đi nhiều.
Tâm tình ta cũng có chút sa sút, làm gì cũng không dậy nổi, ngay cả Đông Chi cũng nhìn ra.