Thư Nghi - Chương 5
11
Bác sĩ không phải thần thánh, người bị đâm đến mức lòi não ra ngoài tất nhiên không thể sống được.
Sau mười mấy tiếng cứu chữa, Tạ Văn Viễn bị bác sĩ tuyên án tử vong.
Khi bà cụ Tạ nhận được tin tức, bà ta đã suýt ngất xỉu. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở chữ “suýt” mà thôi. Bởi vì cảnh sát tới…
Cảnh sát tới bắt nghi phạm dựa theo lời khai của tài xế lái xe tải gây ra vụ tai nạn. Tài xế xe tải kia không phải kẻ ngốc.
Bà cụ Tạ đã hứa hẹn là sau khi đâm chết tôi rồi, bà ta sẽ chi một khoản phí kếch xù điều trị bệnh di truyền cho con gái và mẹ ông ta. Nhưng giờ ông ta làm hỏng chuyện, người ông ta đâm chết lại chính là đứa con trai duy nhất, cục cưng bảo bối của bà cụ Tạ.
Bây giờ không ai che chở ông ta. Vì để nhận mức án giảm nhẹ, ông ta vội phủi sạch cho bản thân.
Cảnh sát đi bắt bà cụ Tạ dựa theo lời khai của ông ta.
Bà cụ Tạ vẫn còn mong muốn trốn tránh cảnh ngục tù dựa vào thân phận của mình. Ai ngờ hai vị cảnh sát mới ra đời kia vốn dĩ không sợ bà ta.
Bấy giờ bà ta mới cảm thấy sợ hãi, sự sợ hãi hiện rõ trong giọng nói già nua vang vọng khắp bệnh viện.
Tôi và Tạ Cảnh Văn ngồi ở Cục Cảnh Sát, điền thông tin xong được thả ra ngoài.
Trải qua việc lần này, tôi có hơi mệt mỏi.
Mà Tạ Cảnh Văn thì vẫn giữ tinh thần như cũ, anh ta điền xong thông tin trước tôi một bước, không biết đã thay quần áo mới từ khi nào.
Bộ vest, đôi giày da và hương nước hoa thoang thoảng.
Tôi quay đầu lại nhìn, anh ta đẩy gọng kính kim loại trên mũi, cười dịu dàng: “Tổng giám đốc Thẩm, cô về nghỉ ngơi đi. Đợi đến khi cô tỉnh ngủ, tôi sẽ dâng trả toàn bộ cổ phần và 1,5 tỷ.”
Nhìn dáng vẻ đó của anh ta, tôi biết, cuối cùng thì một người ngủ đông nhiều năm cũng sắp đoạt lại được thứ thuộc về mình.
Tôi không quan tâm tới những chuyện bên trong nhà họ Tạ.
Bên trong nhà họ Tạ rồng cá lộn xộn, con cháu vô số, muốn giành lại một tập đoàn khổng lồ như vậy không khác gì tranh miếng thịt từ một đàn sói đói.
Tôi tới nhà họ Tạ cũng chỉ hơn nửa năm, nhà họ Tạ tựa như đầm lầy, nếu không có sự chuẩn bị chu toàn, tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Huống hồ giờ công ty con ở thủ đô của tôi còn rất nhiều chuyện cần xử lý, giờ không phải thời điểm tốt nhất để tranh đoạt quyền hạn.
Nếu luật hôn nhân cho tôi cổ phần và 1,5 tỷ là tôi thấy đủ rồi.
Chiếc siêu xe sang trọng đi về phía biệt thự cao cấp nhà họ Tạ, tôi vừa bước xuống xe đã thấy Tạ Viện Viện chờ ở cửa với khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Nhìn thấy tôi xuống xe, con nhỏ hé miệng, muốn nói rồi lại thôi.
Tôi đi lên trước, khẽ vỗ bả vai con nhỏ: “Tạ Văn Viễn chết rồi.”
Tạ Viện Viện gật đầu một cách khó khăn, sau đó lại ngẩng đầu nhìn tôi, không còn dáng vẻ kiêu ngạo ương nganh thuở ban đầu nữa.
Tôi thở phào: “Việc đi học vẫn nên tiếp tục. Học viện Luật – Đại học Munic có những yêu cầu nghiêm khắc không giống bình thường đâu, với trình độ hiện tại của con thì còn kém rất nhiều. Tập trung học tập đi.”
Nói xong, tôi cúi đầu nhìn thẳng đôi mắt Tạ Viện Viện: “Còn về những chuyện khác… Tạ Văn Viễn không cho con bất kỳ cái gì cả, bao gồm cổ phần, ủy thác, bất động sản hay những thứ tương tự. Mà dựa trên mặt pháp luật, hai người cũng không thuộc mối quan hệ nhận nuôi, Tạ Văn VIễn không có quyền giám hộ với con, con sẽ không lấy được một đồng một cắc nào của anh ta.”
Nghe tôi nói như vậy, môi Tạ Viện Viện trắng nhợt, trông như lảo đảo sắp ngã.
Ban đầu Tạ Văn Viễn nuôi Tạ Viện Viện cùng lắm cũng chỉ muốn nuôi ra loại mọt sách chứ không hề để bụng tới tương lai của Tạ Viện Viện.
Dù sao thì tương lai của con nhỏ cũng là dựa vào anh ta, cho nhiều tài sản lại là chuyện không tốt với Tạ Văn Viễn.
Nhưng nhìn dáng vẻ Tạ Viện Viện, tôi thở dài, quay đầu lại nhìn vị luật sư đang đứng chờ tôi phía sau.
Nữ luật sư kia đi lên trước, lôi kéo tay Tạ Viện Viện rồi đưa cho con nhỏ một bản hợp đồng.
Luật sư giải thích với chất giọng dịu dàng dễ nghe: “Thân là mẹ kế của cô, tổng giám đốc Thẩm sẽ không mặc kệ cô. Trong điều khoản của bản hợp đồng này có ghi, chỉ cần cô hứa sau này không tham gia vào cuộc tranh đấu nội bộ Tạ thị, không dùng thân phận “con gái nuôi của Tạ Văn Viễn” để hoạt động ở Tạ thị, cô sẽ có quyền lực lấy tài sản. Trong đó bao gồm toàn bộ học phí của cô ở nước Đức và năm ngàn vạn tiền mặt, hai căn hộ hiện đại ở thủ đô. Những món hàng xa xỉ với trang sức Tạ Văn Viễn mua cho cô, cô có thể cầm đi.”
Tạ Viện Viện sững sờ, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ ngơ ngác.
Tôi vẫn giữ nguyên biểu cảm thờ ơ.
Tốn chút tiền mà có thể mua chuộc Tạ Viện Viện, để con nhỏ không vào Tạ thị, đáng giá.
Bây giờ Tạ Viện Viện chưa đủ trình để trở thành mối đe dọa, nhưng nếu sau này có người mang dã tâm muốn lấy danh nghĩa Tạ Viện Viện ngang dọc Tạ thị cũng khá phiền phức.
Nhưng nếu Tạ Viện Viện có dã tâm, không chịu ký vào bản hợp đồng, tôi có một ngàn cách để khiến Tạ Viện Viện rời khỏi Tạ thị.
Một lúc lâu sau, Tạ Viện Viện nắm chặt tay tôi, vội nói: “Con đồng ý! Con đồng ý ký! Đưa hợp đồng cho con, con sẽ ký ngay!”
Nghe thấy những lời đó của con nhỏ, tôi nở nụ cười hài lòng.
Trang sức Tạ Văn Viễn mua cho con nhỏ không bao giờ dưới năm ngàn vạn.
Chưa kể tôi còn cho con nhỏ tiền mặt và bất động sản, chỉ cần con nhỏ chịu an phận, số đó cũng đủ để con nhỏ ăn uống cả đời ở thủ đô mà không cần lo lắng gì.
12
Đến kỳ khai giảng, sau khi tiễn Tạ Viện Viện đi, tôi bắt đầu ra tay xử lý cổ phần và tài sản kế thừa trong tay Tạ Văn Viễn.
Mặc dù cuộc hôn nhân vì lợi ích thương nghiệp lần này không dài, nhưng nhìn từ góc độ thương nghiệp, những cái lợi tôi nhận được không hề ít.
Mặc dù cổ phần trong tay Tạ Cảnh Văn chiếm phần nhiều, nhưng số cổ phần tôi đang giữ cũng đủ để giúp tôi bước chân vào hội đồng quản trị.
Hôm đó tới Tạ thị, tôi gặp Tạ Cảnh Văn.
Anh ta đã khoác lên mình bộ quần áo lịch sự nhẹ nhàng, cười chào hỏi tôi, mời tôi uống một cốc cà phê.
Tôi đồng ý.
Tiệm cà phê dưới tầng công ty, Tạ Cảnh Văn cầm hai cốc cà phê vừa pha xong tới bên cạnh tôi.
Tôi cầm cà phê, cười nói: “Tôi còn tưởng anh sẽ mời tôi tới một nơi cao sang hơn.”
Tạ Cảnh Văn lắc đầu cười, ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chiếu rọi lên khuôn mặt anh ta. Rõ ràng là một nụ cười với độ cong tươi tắn rạng ngời, nhưng không hiểu sao nó lại khiến tôi thấy thương cảm.
Một lúc lâu sau trôi qua, Tạ Cảnh Văn ngơ ngẩn hỏi: “Khi còn đi học lúc nhỏ, tôi đã từng đi ngang qua nơi này, nhìn người ta làm việc qua cánh cửa sổ. Thời điểm ấy tôi đã nghĩ, sau này tôi muốn đi làm ở đây, kiếm tiền nuôi mẹ. Mà về sau, khi tôi đã thành chủ nhân của nơi này, mẹ tôi lại không còn trên cõi đời nữa.”
Nghe anh ta nói như vậy, tôi im lặng.
Khoảng thời gian trước, Tạ Cảnh Văn đào lại vụ án của mẹ mình, yêu cầu tòa án phúc thẩm.
Anh ta nói chuyện mẹ rời bỏ anh ta không phải việc ngoài ý muốn, là bị bà cụ Tạ giết chết.
Anh ta đưa ra các bằng chứng hoàn chỉnh, sự thật rõ ràng.
Bà cụ Tạ phạm vào tội danh cố ý giết người, ngoài ra còn những tội danh khác, nhiều tội và hình phạt. Trường hợp xấu nhất là án tử hình, mà trường hợp tốt nhất cũng không khấm khá hơn là bao.
Việc phải ngồi lao ngục là điều không thể tránh khỏi.
Bà cụ dành cả cuộc đời để cố gắng, bày mưu tính kế đủ trò, đến cuối cùng lại để toàn bộ tài sản rơi vào tay con trai riêng.
Thật không biết bà ta sẽ nghĩ gì.
Đợi đến khi Tạ Cảnh Văn hoàn hồn, anh ta nhìn tôi, cười xin lỗi: “Để tổng giám đốc Thẩm chê cười rồi.”
Tôi xua tay, anh ta nói tiếp: “Lần này tổng giám đốc Thẩm giúp tôi một chuyện lớn như vậy, sau này cô ở thủ đô mà có cần gì cứ tới tìm tôi. Những tranh đấu bên trong Tạ thị sẽ không lắng xuống bởi mấy điều này, cũng may khi còn tại chức giám đốc tôi đã tích lũy được những mối quan hệ, miễn cưỡng ứng phó được. Chúng ta nói lời tạm biệt thôi.”
Dứt lời, anh ta đứng dậy, từ biệt tôi.
Đợi khi anh ra rời đi, tôi giương mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Ánh nắng mặt trời đầu mùa thu ở thủ đô thật đẹp, cây cối xanh um tươi tốt, trông vẫn phồn vinh hưng thịnh.
Đến thủ đô hơn nửa năm, tôi phát triển công ty mới, vào hội đồng quản trị Tạ thị.
Tương lai tôi mới vừa bắt đầu…