Thư Nghi - Chương 4
9
Sở dĩ tôi có thể dễ dàng hợp tác với Tạ Cảnh Văn cũng vì nguyên nhân rất đơn giản. Và thân thế của Tạ Cảnh Văn chiếm hơn nửa nguyên nhân.
Ông già ngu ngốc háo sắc nhà họ Tạ và bà già độc đoán ác ôn nhà họ Tạ, bọn họ đã cướp mọi thứ của mẹ Tạ Cảnh Văn một cách trắng trợn. Cộng thêm việc Tạ Cảnh Văn là con ngoài giá thú.
Huống hồ bây giờ Tạ Cảnh Văn leo lên vị trí giám đốc đã khiến Tạ Văn Viễn thấy chướng mắt.
Nếu không phải vì hội đồng quản trị ngăn cản bằng mọi cách thì Tạ Văn Viễn đã dìm Tạ Cảnh Văn xuống từ lâu rồi.
Chuyện đến nước này, dù Tạ Cảnh Văn có thờ ơ với cả thiên hạ cũng phải quyết tâm tranh đấu một lần. Chưa kể anh ta còn là người có dã tâm cao.
Sau khi đáp ứng yêu cầu hợp tác của Tạ Cảnh Văn, tôi cũng chưa có hành động gì thiếu suy nghĩ. Tôi vẫn hành động như thường ngày, ngày nào cũng đi làm tan làm đúng giờ.
Rảnh rỗi tôi lại sắm vai một bà mẹ quan tâm tới đứa con gái học hành sắp kiệt sức là Tạ Viện Viện, rồi dùng những ngôn từ khắc nghiệt chửi bới Tạ Văn Viễn.
Với kiểu người như Tạ Văn Viễn, nếu bạn mạnh thì anh ta sẽ yếu, còn nếu bạn yếu thì anh ta sẽ mạnh.
Theo chính sách áp lực cao tôi đề ra, anh ta không dám làm cái rắm gì.
Đến khi tôi bắt đầu kinh doanh chi nhánh công ty tại thủ đô, hơn nữa cũng bắt đầu rút một khoản tiền lớn từ Tạ thị với thân phận nhà đầu tư, cuối cùng bà cụ Tạ cũng không chờ nổi nữa.
Sau khi tôi ôm tiền chạy lấy người, bà cụ Tạ đập bàn cái rầm. Trước mặt tất cả cổ đông, bà ta chỉ tay thẳng mặt Tạ Văn Viễn, mắng to: “Sao tao có thể nuôi dạy ra thứ phế vật như mày!”
Dứt lời, bà ta kéo cửa bước ra ngoài với khuôn mặt đen như đáy nồi.
Khi Tạ Cảnh Văn vừa cười vừa kể lại chuyện này với tôi, tôi cười ha ha.
Đợi tôi cười xong, Tạ Cảnh Văn bưng ly cà phê trên bàn, mở miệng: “Nhưng tổng giám đốc Thẩm phải cẩn thận, nếu bà già đó nổi giận rồi thì ngày bà ta xuống tay với cô không còn xa đâu.”
Tôi cười châm biếm: “Nhà họ Tạ rơi vào cảnh nghèo túng như bây giờ cũng là vì cái bà già khẩu phật tâm xà kia. Tôi lấy 40% lợi nhuận thì đã sao? Nếu không nhờ tôi đầu tư, giờ bọn họ còn không kiếm nổi một xu tiền!”
Nghe tôi nói xong, Tạ Cảnh Văn gật đầu: “Người nhà họ Tạ đã quen với việc lợi dụng trục lợi từ người khác, chỉ đơn giản là vậy thôi. Giờ cô nhớ cẩn thận chút, bên cạnh bà già đó có người của tôi, khi nào bà ta xuống tay với cô, tôi sẽ nhắc nhở cô.”
Đợi sau khi thương lượng xong, chúng tôi trao đổi thêm về việc hợp tác rồi lại đường ai nấy đi.
Nếu muốn để một người rời khỏi thế giới này theo cách hợp lý thì phương pháp rất đơn giản. Đó là ngộ độc, tai nạn xe.
Ngộ độc có hai loại, ngộ độc mãn tính hoặc ngộ độc chết ngay tại chỗ.
Kể từ khi về nước tới giờ, tôi thường xuyên xuất hiện trước mắt công chúng, nếu hạ độc giết ngay tại chỗ thì quá lộ. Vậy chỉ còn cách sử dụng độc mãn tính.
Nhưng với tình hình hiện tại, tôi như miếng bọt biển hút nước điên cuồng, luôn khuếch trường lãnh thổ của mình mỗi giây mỗi phút. Ngày nào họ còn trì hoãn thì ngày đó địa vị của nhà họ Tạ sẽ bị tôi gặm nhấm.
Độc mãn tính phát huy tác dụng rất chậm, e là đợi đến khi tôi xuất hiện tình trạng bệnh, Tạ thị đã đổi họ Thẩm.
Nếu đặt lên bàn cân so sánh, tai nạn xe cộ là phương thức xử lý tôi hiệu quả nhất.
Tạ Cảnh Văn nói bà già quỷ quyệt nhà họ Tạ kia giỏi nhất là che đậy tội ác của mình thông qua các vụ tai nạn. Lúc trước mẹ anh ta đã mất mạng trong một vụ tai nạn do bà già đó lên kế hoạch.
Cho đến tận bây giờ, mặc dù bà ta vẫn độc đoán mạnh mẽ như cũ, nhưng anh ta cũng đâu còn giống ngày xưa.
Tạ Cảnh Văn đảm bảo với tôi, chỉ cần anh ta nhận được thông tin, anh ta sẽ báo ngay cho tôi. Dù sao thì giờ tôi và anh ta cũng coi như người cùng chung thuyền.
10
Ngày thực thi kế hoạch sắp đến gần.
Trước đây, vì để mạ vàng cho Tạ Viện Viện, Tạ Văn Viễn đã cố tình xây dựng một bảo tàng nghệ thuật cho Tạ Viện Viện và trưng bày những bức tranh sơn dầu của con nhỏ trong đó.
Giờ lại đúng lúc bảo tàng nghệ thuật này được hoàn thành.
Với tư cách là chủ sở hữu của bảo tàng nghệ thuật, tất nhiên Tạ Văn Viễn phải tham dự nghi thức khánh thành.
Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn ghét bỏ Tạ Văn Viễn, không muốn ngồi chung một xe với anh ta, lần này cũng không ngoại lệ.
Tạ Viện Viện cần học tập, chỉ có thể để tôi và Tạ Văn Viễn cùng đi.
Trước khi đi, thư ký gọi khẩn cấp, nói bên nhà cung cấp bỗng tăng giá vô tội vạ, kêu tôi mau tới công ty đàm phán, chuyện rất gấp.
Sau khi nhận điện thoại, tôi báo ngay với Tạ Văn Viễn, bảo anh ta đi trước.
Mặc dù Tạ Văn Viễn có phàn nàn về điều này, nhưng anh ta lại ngại cái uy của tôi nên cũng không dám nói gì, chỉ đành chấp nhận đi trước.
Nửa tiếng đồng hồ trước, Tạ Văn Viễn mới phát hiện vấn đề nhỏ từ hệ thống của chiếc xe anh ta thường dùng. Anh ta tưởng đó là ám hiệu mẹ đưa ra nên ngoan ngoãn đổi sang chiếc xe mà tôi thường đi.
Tạ Văn Viễn rời đi được năm phút, tôi chọn bừa một chiếc xe trong gara và tới công ty.
Chuyện có vấn đề xảy ra với nhà cung cấp là thật, nhưng tôi không phải kẻ ngốc, những việc đã lên kế hoạch trước đều có thể giải quyết rất dễ dàng.
Một tiếng sau, tôi đã xử lý xong vấn đề nhà cung cấp phản bội.
Vừa rời khỏi phòng họp, tôi nhận được cuộc điện thoại từ cảnh sát.
Người trong điện thoại nói chồng tôi là Tạ Văn Viễn gặp tai nạn xe nghiêm trọng, bị đâm đến lòi cả não, kêu tôi mau chóng tới bệnh viện gấp.
Tôi vội nói mình sẽ tới bệnh viện ngay, cũng xin bác sĩ dốc toàn tâm toàn sức cứu anh ta dù phải trả giá đắt thế nào.
Đợi đến khi tôi tới bệnh viện, bà cụ Tạ đã đợi sẵn ngoài cửa phòng bệnh.
Nhìn thấy tôi tới, sự căm phẫn hận thù trong đôi mắt bà ta như biến thành vật thể thật: “Thẩm Thư Nghi, cái thứ đê tiện nhà mày! Tại sao mày lại muốn hại con trai tao!”
Vừa nói bà ta vừa lao vào tôi, giơ tay đánh đấm: “Tao chỉ có một đứa con trai là nó! Tại sao mày lại hại nó!”
Trợ lý Tiểu Mẫn của tôi có cơ thể cường tráng, Tiểu Mẫn đẩy bà ta ra, nhìn chằm chằm bà ta: “Thưa bà, chúng tôi có thể thông cảm cho sự nóng vội của bà vì con trai bà xảy ra chuyện, nhưng mong bà đừng hắt bát nước bẩn loạn lên như vậy! Tổng giám đốc Thẩm của chúng tôi vừa mới vội vàng từ công ty về, sao có thời gian bày kế hại con trai bà! Còn bà, tại sao đường rộng như vậy mà tài xế gây chuyện kia lại chỉ tông đúng chiếc xe mà tổng giám đốc Thẩm thường đi?”
Tiểu Mẫn được tôi rèn luyện để có khuôn mặt hung dữ, khi Tiểu Mẫn quét qua đám người bằng ánh mắt sắc bén, người nhà họ Tạ chột dạ vội quay đầu nhìn đi nơi khác.
Tạ Cảnh Văn đứng bên cạnh vội ngăn bà cụ lại: “Mẹ à, cảnh sát vẫn chưa điều tra xong, mẹ nên chú ý tới anh trai thôi.”
Không nói không sao, nghe Tạ Cảnh Văn nói như vậy xong, bà cụ Tạ trừng mắt nhìn anh ta với vẻ hung tợn.
Một lúc lâu trôi qua, bà ta thẳng tay tát lên mặt Tạ Cảnh Văn!
Bốn phía lặng như tờ.
Tạ Cảnh Văn cúi đầu, không nói một lời, khẽ đưa ngón tay thon dài lên chạm vào sườn mặt.
Bà cụ Tạ cười khẩy: “Giờ anh trai mày xảy ra chuyện, chắc mày là người đắc ý nhất nhỉ? Tao nói cho mày biết, nếu Văn Viễn có chuyện gì, đừng ai trong các người mong được sống tốt!”
Nói xong, bà ta đẩy người làm đang đỡ mình ra, sải bước rời đi.
Tôi và Tạ Cảnh Văn đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật, yên lặng nhìn nhau.
Ánh đèn ngoài hành lang bệnh viện tối mờ, nhưng tôi có thể thấy ánh sáng của một ngọn lửa đang rực cháy trong đôi mắt Tạ Cảnh Văn. Người đàn ông này không phải kiểu ngoan ngoãn chịu đựng như vẻ bề ngoài của anh ta.
Ban đầu Tạ Văn Viễn có một người anh trai, nhưng ba năm trước đi đánh bạc ở Mỹ nên bị người ta bắn chết ngoài cửa sòng bạc.
Lúc ấy bà cụ Tạ nổi trận lôi đình, mời đội luật sư chuyên nghiệp nhất để khởi kiện ông chủ sòng bạc, nhất định phải tìm ra chân tướng ẩn sau cái chết của con trai.
Nhưng ông chủ sòng bạc lại được các băng đảng đen hậu thuẫn, chưa kể em trai ông chủ còn là luật sư nổi tiếng ở địa phương đó.
Cuối cùng cuộc xung đột giữa hai thế lực không có kết quả vì chuyện xảy ra ở nước ngoài. Nhưng nếu kiên trì theo đuổi đến cùng sẽ phát hiện.
Người tình đồng giới của vị luật sư kia là bạn học thân thiết của Tạ Cảnh Văn khi anh ta còn du học ở Mỹ.
Tình yêu không thể truyền cảm hứng cho người ta, nhưng lòng hận thù lại có thể bùng phát với sức mạnh mạnh mẽ. Tạ Cảnh Văn lớn lên trong sự thù hận.
Anh ta giống như một con rắn độc ngủ đông nhiều năm, cuối cùng, anh ta sẽ tung một chiêu lấy mạng bạn nhân lúc bạn không để ý tới.
Người như vậy lại càng không dễ chọc.