Thư Nghi - Chương 3
Không sai, các cô là con cháu nhà hào môn ở thủ đô, nhưng bây giờ chưa tới lượt các cô lên tiếng nói chuyện thay gia tộc mình! Đợi khi đến lượt các cô có quyền lên tiếng, tôi đã cành tươi lá tốt ở thủ đô, mặc kệ các cô là ai thì tới lúc đó các cô cũng muốn hợp tác với tôi!
Tôi lười nghe những lời nói vô nghĩa của mấy con nhỏ, sửa soạn lại đầu tóc rồi quay về chỗ cũ.
Đến khi tôi quay lại hội trường bữa tiệc, Tạ Viện Viện đã đứng bên cạnh Tạ Văn Viễn.
Tạ Văn Viễn nhìn Tạ Viện Viện bằng ánh mắt dịu dàng như nước: “Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Viện Viện nhà chúng ta, chúc Viện Viện của chúng ta bình an, ngày nào cũng vui vẻ.”
Dứt lời, anh ta cầm chiếc vương miện đặt trên tấm đệm mềm và đội lên đầu Tạ Viện Viện.
Đó là món đồ cổ mà Tạ Văn Viễn đã cố ý mua từ buổi đấu giá, giá trị liên thành*.
*Giá trị liên thành: Là một từ ngữ diễn tả một vật báu có giá trị rất lớn.
Một cô bé đứng trong đám đông không nhịn được, quay đầu bàn tán với người bạn đồng hành: “Xem ra nhà họ Tạ vẫn rất coi trọng Tạ Viện Viện.”
Tạ Viện Viện ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ khiêu khích hằn rõ trên khuôn mặt dịu dàng của con nhỏ.
Mà tôi lại coi như không nhìn thấy gì.
Tạ Viện Viện nở nụ cười vô hại: “Mẹ, mẹ tính tặng con cái gì đây?”
Có Tạ Văn Viễn trước mặt, nếu tôi không tặng thứ gì đó có giá trị sẽ bị người ta xỉa xói là nhà giàu mới nổi, không phóng khoáng. Mà thứ đáng giá hơn đồ cổ thì chỉ có cổ phần. Tuy nhiên…
Tôi nhếch miệng nở nụ cười quỷ dị, vỗ tay.
Quản gia bưng một cái khay tinh xảo lên, tôi kéo tấm vải màu đỏ xuống, là một lá thư đơn giản.
Tạ Viện Viện mở ra với điệu bộ khinh thường, nhưng sau khi nhìn thấy nội dung bên trong, con nhỏ ngạc nhiên trợn trừng mắt, nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Tôi mỉm cười với con nhỏ, cất giọng dịu dàng: “Mẹ biết con học tốt, có tầm nhìn cao nên yêu cầu về trường học cũng cao. Vậy nên mẹ đã nhờ giáo sư Thẩm Lập Nguyên viết thư đề cử con tới học tại Học viện Luật tại Đại học Munich. Vào năm con tròn mười tám tuổi này, mẹ chúc con có một tương lai tươi sáng, sống một cuộc đời tốt đẹp của riêng mình!”
Tôi vừa nói xong, ánh mắt Tạ Viện Viện khi nhìn tôi thay đổi hoàn toàn.
Con nhỏ sống trong hào môn từ nhỏ, mưa dầm thấm lâu.
Mặc dù Tạ Văn Viễn rất quan trọng với con nhỏ, nhưng ở thời điểm hiện tại thì món hàng tôi đưa ra lại càng quan trọng hơn.
Huống hồ đây còn là thư do đích thân giáo sư Thẩm Lập Nguyên viết đề cử! Nó là một thứ mà Tạ Văn Viễn tới tận cửa nhờ vả cũng không có được!
Cuối cùng thì lần này Tạ Viện Viện cũng gọi tôi tiếng “mẹ” một cách chân thành.
Nụ cười trên khuôn mặt tôi lại càng sâu hơn.
Tôi trên mặt tươi cười lại càng thêm ý vị thâm trường.
Học viện Luật – Đại học Munich, chỉ cần đọc tên lên thôi, sẽ chẳng ai dám nói thêm lời nào.
Dù sao thì theo học hệ chính quy tại nước Đức sẽ giống năm năm ý nghĩa nhất trong bảy năm cuộc đời con nhỏ.
Đợi khi con nhỏ trải qua trăm cay ngàn đắng, tốt nghiệp về, bảo đảm lục phủ ngũ tạng của con nhỏ sẽ được rửa sạch, không còn chút hứng thú gì với Tạ Văn Viễn nữa.
Dù sao thì một người thông minh như bà đây cũng phải mất một lớp da mới sống sót qua nơi đó thành công.
Một người có chút trí thông minh nhưng lại tự cho mình là người ở trên cao như Tạ Viện Viện bước vào chắc chắn sẽ chết một cách khó coi.
Con nhỏ ngốc Tạ Viện Viện luôn miệng nói lời cảm ơn tôi.
Tôi trưng ra dáng vẻ của một người mẹ hiền từ, mỉm cười nhận quà.
Bầu không khí vui vẻ lan tràn khắp bữa tiệc, chỉ riêng Tạ Văn Viễn và người nhà họ Tạ là mặt mày cứng đờ.
Tôi liếc mắt nhìn bọn họ, không nói thêm gì. Tôi biết bọn họ đang bàn tính điều gì.
Bọn họ trì hoãn việc tìm trường học cho Tạ Viện Viện là vì muốn giữ Tạ Viện Viện ở lại trong nước.
Bởi giữ Tạ Viện Viện lại trong nước để con nhỏ đối đầu với tôi, thu hút sự chú ý của tôi, để tôi và con nhỏ đấu đá nhau trong nhà họ Tạ.
Đến lúc đó bọn họ sẽ dùng của hồi môn của tôi vào các hoạt động thương nghiệp tại Tạ thị mà không cần phải lo sợ rằng tôi để ý tới.
Nhưng tôi là người như thế nào, sao có thể sa vào tình trường của con gái.
Một lá thư đề cử khiến người ta không thể từ chối, vừa hay lại có thể chặn miệng người nhà họ Tạ, cũng giải quyết được tai họa nhỏ là Tạ Viện Viện.
7
Sau khi Tạ Viện Viện nhận được lá thư đề cử, con nhỏ bắt đầu học ngôn ngữ.
Thời gian còn lại của con nhỏ không dài, mà tiếng Đức lại không đơn giản giống tưởng tượng của con nhỏ.
Mặc dù trước đó con nhỏ đã có kiến thức cơ bản về tiếng Đức, nhưng để học sâu thì vẫn gặp khó khăn chứ đừng nói là phải học thêm mấy môn chuyên ngành khác.
Vậy là tôi đập nhiều tiền tìm mấy gia sư cấp cao cho con nhỏ, họ đến biệt thự cao cấp nhà họ Tạ hàng ngày để dạy con nhỏ.
Tạ Văn Viễn ở bên cạnh nhìn mà không bới móc ra được một sai lầm nhỏ nào.
Anh ta đang định khích Tạ Viện Viện đối đầu tôi, nhưng cuối cùng bị tôi cười ngăn lại: “Chồng à, bây giờ đang là thời gian quan trọng với Viện Viện, nếu anh yêu con bé thì cũng đừng làm phiền con bé ở thời điểm này chứ. Mặc dù tôi không học nhiều, nhưng cũng biết “Cái gì cũng là cấp thấp, chỉ có học là cấp cao”. Viện Viện thích điều này là chuyện tốt kia mà?”
Nói xong, tôi nheo mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Văn Viễn, chủ yếu là muốn nhìn ra vẻ chột dạ của anh ta.
Đặc biệt là câu nói “không học nhiều” kia đã khiến anh ta hoảng loạn vô cùng.
Ban đầu anh ta khinh thường tôi, đến thông tin về tôi cũng lười tìm hiểu.
Mãi đến khi tôi lấy bức thư đề của của Thẩm Lập Nguyên ra tại bữa tiệc sinh nhật Tạ Viện Viện, anh ta mới bắt đầu cảnh giác.
Tốt nghiệp Học viện Luật – Đại học Munich với tấm bằng kép chuyên ngành pháp luật tài chính. Trong thời gian học thạc sĩ vô tình gặp được người sáng lập thương hiệu xa xỉ, sau đó tìm được phương hướng gây dựng sự nghiệp của bản thân, quyết định thôi học một cách dứt khoát, tự sáng lập nên thương hiệu của riêng mình. Năm hai mươi tám tuổi sở hữu gia tài bạc triệu nhưng luôn hành động một cách khiêm tốn, bắt đầu tiến quân xâm nhập thị trường trong nước vào năm nay.
Còn anh ta – người tự xưng là đại lão giới Bắc Kinh nhưng lại phải dựa vào sự che chở của gia tộc để lấy được tấm bằng ở nước ngoài, đến khi quay về nước thì bắt đầu bỏ bê công việc và nuôi một cô bé.
Một người như anh ta thì sao có thể sánh với tôi?
Khi biết được lai lịch của tôi, lòng tự trọng của Tạ Văn Viễn bị tổn thương nặng nề, mấy ngày nay anh ta toàn tránh mặt tôi.
Còn tôi thì mặc kệ anh ta, bắt đầu bận rộn cho sự nghiệp của riêng mình.
8
Buổi tối thứ sáu ngày hôm đó, tôi hẹn mấy nhà cung cấp tới câu lạc bộ ăn tối.
Môi trường ở câu lạc bộ không tồi, ly rượu ngon phối hợp với một nghệ sĩ đàn piano điêu luyện, cùng với đó là những giai điệu Giang Nam uyển chuyển êm tai.
Tôi với nhà cung cấp cứ anh tới tôi đi, sau vài lần giao lưu, tôi đã có được món đồ mình muốn với mức giá thấp nhất trong phạm vi chịu đựng của bọn họ.
Một người đàn ông cỡ tuổi trung niên bụng phệ cười khổ: “Tổng giám đốc Thẩm, giao tiếp với cô thật khó.”
Tôi nở nụ cười rạng rỡ, cụng ly với ông ta: “Tổng giám đốc Vương quá khen rồi, ông cũng vậy.”
Sau ba hiệp rượu, tôi lấy cớ đi vệ sinh, trốn ra ngoài hít thở không khí.
Phong cảnh trên sân thượng cũng không tồi, tôi vừa định móc bật lửa ra thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc… Là Tạ Văn Viễn và bà cụ Tạ.
Tôi quay người trốn vào trong tấm rèm bên cạnh, nghe bọn họ nói chuyện.
Bà cụ không còn vẻ hiền lành ngày xưa nữa, cất giọng khàn khàn lạnh băng: “Sao con vẫn chưa chịu xuống tay với Thẩm Thư Nghi? Đừng có nói với mẹ là đến một người phụ nữ mà con cũng không đối phó được!”
Tạ Văn Viễn nói với giọng bực bội vô cùng: “Không phải con không muốn xuống tay! Mà là do tính cảnh giác của Thẩm Thư Nghi quá cao! Cô ta không phải quả hồng mềm! Để 1,5 tỷ kia rơi thẳng tay chúng ta là chuyện không có khả năng!”
Bà cụ cười khẩy: “Chỉ là một cô gái, sao có bản lĩnh lớn vậy được! Chẳng phải trước đây chị dâu con cũng cứng đầu cứng cổ lắm ư, đến cuối cùng vẫn phải nhổ hết đống của hồi môn ra thôi!”
Sân thượng bỗng trở nên yên tĩnh. Bà cụ nói với thái độ ung dung thong thả: “Nếu không muốn đưa của hồi môn thì cũng dễ nói thôi. Biến cô ta thành người thực vật, vậy chẳng phải toàn bộ tiền tài của cô ta sẽ rơi vào tay chúng ta ư? Giống như chuyện lúc trước con làm với chị dâu con vậy. Đừng nói với mẹ là chút việc nhỏ nhặt này con cũng không làm được!”
Nghe bọn họ nói chuyện, tôi dừng động tác, vẻ châm chọc hiện rõ trong đôi mắt.
Xem ra mấy người nhà họ Tạ cũng không trong sạch gì.
Đợi đến khi hai mẹ con nhà kia rời đi, tôi đang định ra ngoài lại nghe thấy tiếng bước chân.
Giây tiếp theo, một giọng nói dịu dàng vang lên: “Tổng giám đốc Thẩm, cô đã nghe thấy hết những lời vừa rồi sao?”
Tôi vén rèm, giương mắt nhìn, một người đàn ông có dáng người mảnh khảnh đứng trước mặt tôi.
Một tên bại hoại mặc áo sơ mi trắng sọc đen, áo lông màu xám, đeo gọng kính kim loại trông nhã nhặn.
Anh ta là giám đốc tập đoàn Tạ thị, cũng là con riêng của nhà họ Tạ – Tạ Cảnh Văn. Trước năm mười lăm tuổi, đứa con riêng này sống trong một xóm nghèo. Sau khi được mười lăm tuổi, anh ta vào nhà hào môn kiếm ăn, xương cốt khỏe kinh người.
Tạ Cảnh Văn giãy giụa ở nhà họ Tạ ba năm, mười tám tuổi sang nước Mỹ du học, sau khi học xong về nước và chọn nguyện trung thành với Tạ thị.
Tôi uốn đuôi tóc, ngẩng đầu nhìn anh ta với vẻ lười nhác: “Tổng giám đốc Tạ hao tâm tổn sức để tôi nghe thấy mấy lời này là vì có việc gì sao?”
Tạ Cảnh Văn khẽ cười, anh ta cũng không vòng vo, nói thẳng dã tâm của mình: “Tôi muốn nhà họ Tạ. Hợp tác với tôi, sau khi chuyện thành, tôi sẽ cho cô 6% cổ phần Tạ thị. Còn về 1,5 tỷ, tôi sẽ trả lại đủ cả vốn lẫn lời.”
Tôi đánh giá anh ta một lượt từ trên xuống dưới, bắt tay anh ta: “Thành giao.”