Thư Nghi - Chương 2
4
Hôn lễ kết thúc viên mãn, mà Thẩm Thư Nghi tôi cũng trở thành người nổi tiếng trong giới thượng lưu ở thủ đô.
Giơ tay tát con gái nuôi và chồng ngay tại hội trường buổi lễ, lại còn là nhà hào môn, đây là loại chiến tích thần kỳ gì vậy?
Mọi người đều nói tôi là người tuyệt vời. Ban đầu gia đình chồng tôi muốn ra oai phủ đầu với tôi trước mặt mọi người, ai ngờ lại bị tôi phản pháo, cục cứt chó thối họ ném ra bị tôi nhét lại vào miệng họ.
Tôi không thèm để ý người bên ngoài nói cái gì, tôi chỉ biết tôi đã thành dâu trưởng nhà họ Tạ.
Đêm tân hôn, Tạ Văn Viễn đi vào phòng ngủ, mặt đen như đáy nồi: “Thẩm Thư Nghi, tôi nói cho cô biết, giờ cô chiếm được thể xác tôi, nhưng cô sẽ không bao giờ có được trái tim tôi!”
Tôi cười khẩy, giơ một chân đá anh ta xuống giường: “Ai thèm cái cơ thể chẳng khác gì con lợn da trắng của anh? Chỉ cần nhìn đống thịt lợn này nhiều hơn một lần thôi là tôi đã thấy ghê tởm rồi! Cút!”
Ngày hôm sau, tôi rời giường với tâm trạng thoải mái, chuyện đầu tiên tôi làm là gọi đám người làm trong biệt thự cao cấp tới.
Quản gia đứng ở giữa, khoanh tay cúi người.
Tôi đánh giá ông ta một lượt từ trên xuống dưới, cười hỏi: “Tiền lương hiện giờ của ông là ai trả?”
Quản gia trả lời với thái độ cung kính: “Là mợ chủ.”
Tôi khẽ gật đầu, xem ra cũng khá biết điều.
Đợi ông ta nói xong, tôi cầm chén trà lên, khảy bọt trà bên trên: “Nếu biết ai là người cho các người thức ăn, vậy đừng ăn cây táo, rào cây sung. Cẩn thận đến lúc đó bà đây sa thải mấy người, xem mấy lão già kia còn muốn các người nữa hay không!”
Nói xong, tôi giương mắt nhìn, mấy người làm co rúm người lại, cúi thấp đầu hơn.
Đợi khi đám người làm rời đi hết, tôi ngẩng đầu, bấy giờ Tạ Văn Viễn đứng trên tầng hai, anh ta cau mày nhìn tôi.
Tôi đặt chén trà xuống bàn, nói với điệu bộ thong thả ung dung: “Có chuyện gì thì xuống dưới này nói, tôi không thích việc ngước lên nhìn người khác.”
Nghe tôi nói như vậy, Tạ Văn Viễn bước xuống bậc cầu thang, trên mặt anh ta in hằn hai quầng thâm mắt.
Cậu cả chưa từng ngủ dưới sàn nhà bao giờ, nhưng không sao, sau này ngủ thường xuyên rồi sẽ quen.
Tạ Văn Viễn cất giọng lạnh lùng: “Thẩm Thư Nghi, cô cần phải đuổi cùng giết tận thế này?”
Tôi nhướng mày: “Thế nào là đuổi cùng giết tận? Cái này gọi là răn dạy nhân viên. Bọn họ nghe lời tôi, đợi khi hoàn thành trách nhiệm của một nhân viên, tất nhiên tôi sẽ không keo kiệt bủn xỉn với họ. Thưởng phạt phân minh, đây là logic cơ bản trong làm ăn buôn bán. Anh làm người cầm quyền ở nhà họ Tạ trong thời gian dài như vậy, chẳng lẽ anh còn chưa học hiểu đạo lý này sao?”
Nhìn bộ mặt châm biếm của tôi, Tạ Văn Viễn lại hít một hơi thật sâu, chuyển chủ đề: “Bao giờ thì cô cho tôi 1,5 tỷ kia?”
Tôi bị chọc cười, hỏi lại anh ta: “Đó là của hồi môn của tôi, tại sao phải cho anh? Anh đưa quà lễ hỏi cho tôi chưa mà đòi của hồi môn của tôi? Anh đòi của hồi môn của tôi làm gì?”
Thấy tôi hỏi liền ba câu, Tạ Văn Viễn siết chặt tay thành nắm đấm, hạ thấp giọng: “Gần đây nhà họ Tạ hơi khó khăn, nguồn tài chính khan hiếm, cần cô đầu tư của hồi môn. Còn về chuyện lễ hỏi, chúng tôi thật lòng xin lỗi cô.”
Tôi bật cười ngay tại chỗ, chỉ một câu “thật lòng xin lỗi” ba phải mà cũng đòi có 1,5 tỷ từ tôi ư?
Nằm mơ đi!
Tôi bắt chéo chân, dựa lưng vào ghế sofa, cười nói: “Muốn của hồi môn của tôi à? Được thôi. Nhưng mỗi một khoản tiền anh đầu tư, mỗi khoản anh rót vào nhà họ Tạ đều phải qua tay người của tôi. Mọi động thái thương nghiệp của anh phải qua trợ lý tôi xét duyệt trước tiên.”
Nghe xong những lời tôi nói, cuối cùng thì ngọn lửa tức giận Tạ Văn Viễn cố kìm nén trong thời gian dài bùng cháy: “Thẩm Thư Nghi! Cô đừng quá đáng! Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào quá đáng như cô!”
Nhìn thấy anh ta nổi điên, tôi hất văng chén trà trên mặt bàn xuống đất!
Choang!
Tôi trừng mắt nhìn chằm chằm Tạ Văn Viễn: “Tạ Văn Viễn, mẹ nó chứ, anh là thứ tiêu chuẩn kép.”
“Thời điểm nhà họ Tạ anh vắt chày ra nước, có tài nguyên mối quan hệ cũng không cho tôi dùng, ba cây gậy gộc của anh chả được cái rắm gì! Giờ đến lượt tôi thì lại nói tôi quá đáng? Tôi nói cho anh biết, kết hôn vì lợi ích thương nghiệp, nếu anh muốn hợp tác thì trao đổi tài nguyên bù trừ cho nhau, tôi không thành vấn đề. Nhưng nếu anh muốn vắt kiệt bà đây mà không phải mất gì, tôi không biết anh có bao nhiêu mạng mà dám tìm đường chết như vậy!”
Nói xong, tôi đứng dậy, nhìn xuống anh ta: “Tôi biết anh thích sự dịu dàng. Nhưng với tôi mà nói thì sở thích của anh chẳng khác gì cục cứt chó cả, giống nhau hết. Hãy tự ngẫm lại giá trị thương mại của mình đi, thể hiện thành ý đi rồi đến tìm tôi hợp tác.”
Dứt lời, tôi bỏ Tạ Văn Viễn lại, cầm chiếc túi quản gia đưa, ra khỏi nhà.
5
Tôi cũng không phải dâu hào môn sống trong nhung lụa gì cả. Tôi có sự nghiệp của tôi, không có thời gian làm bình hoa di động trong nhà họ Tạ.
Về chi nhánh công ty của Thẩm thị ở thủ đô, tôi đã làm việc rất chăm chỉ trong khoảng thời gian này.
Mục đích ban đầu khi kết hôn vì lợi ích với nhà họ Tạ cũng là vì muốn mở rộng các mối quan hệ, giờ tôi đã đạt được mục đích, tất nhiên cần phải tập trung vào phát triển sự nghiệp.
Sau khi tôi đánh tiếng với Tạ Văn Viễn vào buổi sáng, chuyện khai triển công việc của tôi ở thủ đô vô cùng thuận lợi.
Thấy thành ý của Tạ thị, tôi cũng không keo kiệt. Tôi vung tay, đầu tư cho Tạ thị một số tiền.
Dù sao bây giờ tôi cũng là cổ đông của Tạ thị, coi như chúng tôi có vinh hoa phú quý cùng hưởng mà có tổn thất thì cùng chia.
Nhưng đầu tư cũng phải đi kèm những điều kiện tiên quyết.
Vì để tránh trường hợp người nhà họ Tạ cầm tiền của tôi rồi lại làm loạn, tôi đã đặc biệt gửi một bản hợp đồng cho Tạ Văn Viễn.
Trong vòng ba tháng, nếu Tạ thị không đạt được mức lợi nhuận do tôi đề ra, vậy tôi sẽ không tiếp tục đầu tư những khoản sau nữa.
Tôi nghe trợ lý nói là sau khi Tạ Văn Viễn nhận được hợp đồng, anh ta đã nổi cơn thịnh nộ trong văn phòng. Nhưng điều này có là gì đâu? Dù sao thì tới cuối cùng anh ta vẫn đáp ứng yêu cầu của tôi.
Thời điểm đưa lại bản hợp đồng cho tôi, trợ lý có vẻ lo lắng: “Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta ép sát từng bước như vậy liệu có quá đáng quá không?”
Tôi hài lòng búng bản hợp đồng, cười nói: “Tiểu Mẫn, giờ em vẫn còn nhỏ, không biết giao tiếp với người Tạ thị, có nhất thiết phải tàn nhẫn vậy không à? Bọn họ khinh thường chị, cũng khinh thường xuất thân của chị và càng khinh thường giới tính chị.”
Ở xã hội bây giờ, những yêu cầu dành cho phụ nữ quá hà khắc. Người phụ nữ cần phải dịu dàng như nước, phải chịu khuất phục dưới bao người.
Chỉ cần người phụ nữ thể hiện những “tính chất đặc biệt” “thuộc về đàn ông”, sẽ có người nói bọn họ là “không an phận” hay “sẽ không lấy được chồng”.
Tất nhiên là bao gồm cả những hành động hiện giờ của tôi, nó chỉ là những hành vi thương nghiệp hết sức bình thường mà thôi.
Nhưng mới chỉ có vậy, Tạ Văn Viễn lại cảm thấy tôi đang ép sát anh ta từng bước, không phải một “người phụ nữ tốt”.
Con mẹ nó chứ, người phụ nữ tốt!
Dưới chính sách áp lực cao của tôi, cuối cùng con thuyền lớn của tập đoàn Tạ thị cũng từ từ ra khơi.
Tạ Văn Viễn sợ tôi không đầu tư cho Tạ thị nên liều mạng đổi mới Tạ thị.
Có sự thay đổi về lãnh đạo cấp cao và xuất hiện sự bất ổn bên trong nội bộ. Tối nào Tạ Văn Viễn cũng phải đêm khuya mới về tới nhà.
6
Khi việc xây dựng chi nhánh công ty của tôi ở thủ đô hoàn tất đâu ra đấy, tôi mới nhớ ra mình còn đứa con gái nuôi là Tạ Viện Viện.
Quản gia nói với tôi rằng sinh nhật của Tạ Viện Viện sắp tới.
Dựa theo những thói quen trước đây, Tạ Văn Viễn sẽ chi rất mạnh tay, tổ chức tiệc tại biệt thự cao cấp.
Tôi cũng thành toàn cho thói quen ấy, hơn nữa còn đập thêm ít tiền đặt mua trang phục, trang sức cho Tạ Viện Viện.
Nhìn Tạ Viện Viện ra vẻ thanh cao nhưng đôi mắt lại không thể giấu được cảm xúc mừng như điên.
Tôi khẽ nhếch miệng.
Cứ để Tạ Viện Viện đắc ý đi, dù sao thì con nhỏ cũng không được ở lại nhà họ Tạ thêm nổi mấy ngày nữa.
Trong bữa tiệc, tôi mặc một bộ lễ phục màu đỏ thẫm bó sát mông, trên cổ là chiếc vòng cổ hồng ngọc mà mẹ tôi vừa mua được từ buổi đấu giá.
Viên đá chính có màu đỏ thẫm như máu, nhìn thoáng qua thấy vừa nguy hiểm lại vừa quyến rũ xinh đẹp.
Trái lại với Tạ Viện Viện, con nhỏ mặc bộ sườn xám màu hồng ruốc, tóc dài uốn xoăn ngang ngực. Con nhỏ không trang điểm, nhìn qua thấy đúng kiểu mềm yếu đáng thương.
Tạ Văn Viễn nhìn Tạ Viện Viện với khuôn mặt dịu dàng, đến khi chuyển sự chú ý sang tôi thì lại cau mày.
Tôi không thèm quan tâm, đứng trước gương tô son môi.
Trong bữa tiệc, tôi nắm tay Tạ Văn Viễn lên sân khấu, mọi người liếc mắt nhìn nhau, không ai nói tiếng nào.
Tôi biết, những lần trước toàn là Tạ Văn Viễn và Tạ Viện Viện cùng xuất hiện.
Giờ đổi thành một người cá tính, khoa trương như tôi, tất nhiên họ không quen.
Nhưng sau đó họ lại thay đổi suy nghĩ về tôi.
Bữa tiệc bắt đầu, tôi vứt Tạ Văn Viễn lại, bưng rượu đi khắp nơi xã giao.
Mấy thương nhân khinh thường tôi lúc trước thi nhau cười nói, kính rượu tôi.
Dù sao thì bây giờ tôi cũng mang danh phận “bà Tạ”, bọn họ không dám đắc tội.
Mấy năm tung hoành trên thương trường của tôi không vô ích.
Sau vài lần giao lưu, nhóm người quyền quý mắt cao hơn đỉnh kia cũng hiểu tôi có chút ít bản lĩnh. Họ bắt đầu nghiêm túc nói chuyện với tôi.
Uống được ba hiệp rượu, tôi lấy cớ đi vệ sinh, đứng trước gương sửa soạn lại tóc.
Đột nhiên, tôi nghe thấy giọng nói của một cô bé. Cô bé mặc váy hồng nói với mấy người bạn: “Không ngờ mẹ kế của Tạ Viện Viện lại lợi hại như vậy! Vừa nhìn đã biết là không phải người dễ chọc!”
Một cô bé khác cười cợt: “Không dễ chọc thì đã sao? Gia thế của chúng ta vẫn chưa đủ tốt để cô ta lấy lòng à. Kẻ thù của Viện Viện thì cũng là kẻ thù của chúng ta, mấy cậu đừng nể mặt cô ta!”
Nghe họ nói xong, tôi cười châm biếm, chỉ thấy nực cười. Mấy đứa nhóc con miệng còn hôi mùi sữa mà cũng muốn cô lập tôi ư?