Thư Nghi - Chương 1
1
Vào ngày cưới, Tạ Viện Viện mặc chiếc váy cưới màu trắng, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, con nhỏ đứng trước mặt tôi, nhìn tôi bằng vẻ khiêu khích: “Người không được yêu là tiểu tam. Chị cưới Tạ Văn Viễn thì đã sao, bởi dù gì thì tôi mới là người phụ nữ trong tim Tạ Văn Viễn.”
Lúc đó hôn lễ còn chưa bắt đầu, nhưng đã có rất nhiều người đứng chật hậu trường. Trong đó có rất nhiều người là con cháu của những gia tộc danh giá giàu có ở thủ đô.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nhưng không một ai dám bước lên khuyên can.
Làm gì có ai không biết đại lão Tạ Văn Viễn ở giới Bắc Kinh cưng chiều một cô gái hết mực.
Cô gái ấy được chiều chuộng hết mực, giống như nữ chính trong những cuốn tiểu thuyết, được tất cả mọi người trong nhà họ Tạ nuông chiều.
Mặc dù bây giờ tôi là vợ Tạ Văn Viễn, nhưng tôi cũng chỉ là quân bài để phục vụ cho một cuộc hôn nhân vì lợi ích thương nghiệp. Về căn bản thì tôi không thể sánh với người trong lòng Tạ Văn Viễn.
Cả hội trường yên tĩnh.
Tạ Văn Viễn tách ra khỏi đám người đang vây quay mình rồi bước về phía trước với khuôn mặt lạnh lùng.
Thời điểm nhìn thấy Tạ Viện Viện, ánh mắt anh ta giống như băng lạnh tan chảy, dịu dàng cực kỳ.
Khi anh ta chuyển hướng nhìn sang tôi lần nữa, khuôn mặt lại trở về vẻ lạnh lùng vốn có: “Đứng ngây người ở đây làm gì? Hôn lẽ sắp bắt đầu rồi.”
Tôi cười khẩy, giương mắt nhìn về phía Tạ Viện Viện: “Cô lặp lại lời cô vừa nói lần nữa xem?”
Tạ Viện Viện nở nụ cười châm biếm, lớn tiếng nói lại từ đầu chí cuối những lời vừa rồi một lần nữa.
Con nhỏ còn chưa dứt lời, tôi xoay tròn cánh tay, giáng một bạt tai lên mặt con nhỏ!
Bốp!
Tôi tập thể dục hàng năm, dùng hết một trăm phần trăm lực cánh tay, tát một cái, khuôn mặt nhỏ của Tạ Viện Viện tái xanh.
Một giọt máu mũi từ từ chảy xuống từ lỗ mũi con nhỏ, làm hỏng lớp trang điểm mềm mại yếu ớt đáng thương ban đầu của con nhỏ, thậm chí còn trông khá buồn cười.
Dường như Tạ Viện Viện vẫn chưa kịp phản ứng trước chuyện vừa xảy ra, con nhỏ ôm mặt, nhìn tôi với vẻ ngơ ngác.
Tôi cười khẩy, tay năm tay mười, tặng con nhỏ thêm hai cái bạt tai nữa.
Người phụ nữ trong trái tim Tạ Văn Viễn ư?
Cười chết mất, người tôi đánh chính là người phụ nữ trong trái tim Tạ Văn Viễn!
Đợi đến khi tôi định giơ tay lần nữa, Tạ Văn Viễn mới phản ứng lại, vội đi tới nắm chặt bàn tay đang giơ lên cao của tôi: “Thẩm Thư Nghi! Cô làm loạn đủ chưa? Viện Viện vẫn là một đứa trẻ! Cô có cần thiết phải nói được hai câu đã giơ tay đánh con bé không?”
Con nhỏ là trẻ con mà anh còn dây dưa mờ ám với con nhỏ? Anh là kẻ biến thái à?
Đợi anh ta nói xong, tôi cười khẩy, quay đầu nhìn anh ta.
Tạ Văn Viễn cau mày nhìn tôi.
Giây tiếp theo, tôi giơ tay còn lại lên, tát mạnh vào mặt Tạ Văn Viễn!
Tôi nhìn bên mặt đang sưng lên của Tạ Văn Viễn, cười khẩy: “Chắc hẳn anh không biết, bà đây được xưng là “Cửu Châu phiên bản Trung Quốc”, biệt danh “chiến thần bàn tay”.
Dứt lời, tôi còn đẩy Tạ Văn Viễn ra, chỉ thẳng mũi anh ta rồi chửi ầm lên: “Bà đây tốn hơn 1,5 tỷ cho một cuộc hôn nhân vì lợi ích với anh, anh định biến tôi thành chim hoàng yến à? Lão già dưa leo thối nát muốn ngủ với gái trẻ cứ việc nói thẳng, đừng có dựng mấy cái vở kịch cho bà đây. Mẹ bà nó chứ, thật kinh tởm!”
Nói xong, tôi ném bó hoa trong tay vào mặt Tạ Văn Viễn: “Nếu chuyện hôm nay không được xử lý sạch sẽ thì đừng ai tiếp tục tiến hành hôn lễ! Anh tưởng bà đây khao khát muốn kết hôn với anh? Người theo đuổi bà đây xếp hàng dài từ đây sang tận nước Pháp, đến lượt anh đứng đây kén cá chọn canh? Nếu không phải ông già nhà anh đến cầu xin trước mặt bà đây, thậm chí còn suýt quỳ gối, anh tưởng anh có cơ hội được kết hôn vì lợi với bà đây à? Mẹ kiếp thật!”
Dứt lời, tôi cởi bỏ khăn lụa trắng trên đầu xuống, nghênh ngang rời khỏi hội trường!
2
Mẹ tôi chờ sẵn ở phòng trang điểm, thấy tôi ra ngoài, bà giơ ngón tay cái lên với tôi rồi cười nói: “Không hổ là con gái mẹ, rất khí phách!”
Tôi cười khẩy, đặt mông ngồi xuống sofa, bắt chéo chân.
Tôi đã chém giết trên thương trường nhiều năm, tôi không phải kẻ ngốc. Nhà họ Tạ để Tạ Viện Viện sỉ nhục tôi trước mặt mọi người, chẳng qua đó cũng chỉ là một cuộc thử nghiệm về sự phục tùng.
Nhà họ Tạ bọn họ là gia tộc danh giá giàu có ở thủ đô, không thể nói là địa vị không cao. Nhưng vì mấy năm nay họ không theo kịp trào lưu thời đại, tập đoàn Tạ thị suy thoái, lợi nhuận cũng dần giảm đi.
Vì để huy động nguồn tài chính, bọn họ không thể không tiến hành kết hôn vì lợi ích thương nghiệp. Và một người phụ nữ có tiền nhưng không bối cảnh như tôi lại chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Bọn họ thèm khát của hồi môn hơn một tỷ của tôi đến nhỏ dãi, nhưng lại không thể bỏ cái sĩ diện để cúi người cầu xin tôi. Vì thế họ quyết định chơi trò làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, ý đồ bẫy tôi.
Họ dùng chính thân phận “cao quý” của mình để chèn ép tôi. Khiến một đứa “nhà giàu mới nổi” như tôi tự cho bản thân kém họ một bậc, cuối cùng cầm của hồi môn trên tay rồi “cầu xin” họ sử dụng.
Nghĩ đến đây, tôi lại cười khẩy.
Buồn cười chết mất, cái hành vi lớn mật đó, đến chó nghe xong cũng phải lắc đầu.
Bọn họ làm theo bàn tính của mình, đánh thật hay, nhưng họ không ngờ tôi lại không phải một quả hồng mềm tùy ý để người ta xoa nắn. Tôi là một miếng carbon.
Tôi được mẹ nuôi lớn từ nhỏ, mẹ tôi đã lên xe tốc hành vào thời kỳ đầu mở chính sách cải cách.
Năm đó mẹ tôi chỉ dựa vào bản thân và một số người để lập nghiệp từ một nhà máy thép. Giai đoạn sau bà đầu tư internet, tích cóp nên gia tài bạc triệu.
Mà tôi cũng trò giỏi hơn thầy, tuổi trẻ nhưng đã một mình oanh tạc, tạo dựng tên tuổi ở nước ngoài.
Nhiều thương hiệu quần áo nổi tiếng trên thị trường hiện nay là công ty con của tôi.
Thương trường như chiến trường, và những người có thể chém giết trên thương trường không phải loại đầu đường xó chợ.
Tôi và mẹ đều là những người giỏi nhất trong việc cãi nhau.
Nếu không phải vì mục đích thâm nhập sâu rộng hơn vào thị trường trong nước, tôi tuyệt đối sẽ không kết hôn vì lợi ích với Tạ Văn Viễn. Tôi khinh thường Tạ Văn Viễn từ tận đáy lòng.
Trợ lý của mẹ tôi nằm vùng trong hội trường.
Trợ lý nói bà cụ Tạ đã tới, tạm thời chưa làm ầm ĩ gì cả, bảo chúng tôi nghỉ ngơi trong phòng trang điểm trước.
Phòng trang điểm có hạt dưa và đồ ăn vặt, tôi với mẹ ngồi trên sofa, cả hai vừa cắn hạt dưa vừa chửi Tạ Văn Viễn.
Trong xã hội này, chỉ cần phụ nữ hơi yếu đuối một chút thôi là sẽ bị đàn ông ăn thịt.
Tôi và mẹ lăn lê bò lết trong lĩnh vực kinh doanh nhiều năm, tất nhiên cả hai biết rõ đạo lý này. Bởi vậy nên tính tình cả hai mẹ con tôi rất đanh đá, nói lớn khi cần thiết.
Chúng tôi biết ở cửa phòng trang điểm có người Tạ thị đang nghe lén nên lại càng chửi to hơn.
Mẹ tôi xuất thân từ chợ, bà mắng chửi người cực kỳ thâm sâu.
Bà há miệng mắng chói tai với đủ loại câu từ khó nghe, cực đoan, đào cả tổ tông tổ tiên nhà họ Tạ lên chửi.
Tôi ngồi bên cạnh châm ngòi thổi gió, mắng chửi nửa tiếng đồng hồ mới nghe tiếng người ngoài của ném đồ đạc bỏ đi vì không thể nhịn được nữa.
Mẹ tôi nhàn nhã thưởng thức một ngụm trà, nói với vẻ kỳ lạ: “Không ngờ mới chỉ có vậy đã không chịu nổi. Nếu biết là không chịu nổi thì cũng đừng đưa con nhỏ đê tiện kia tới hôn lễ chứ, vậy có khác gì muốn nghe chửi!”
Tôi cười, xoay chiếc nhẫn trên ngón tay: “Người ta là loại đê tiện, nghe nói tất cả người nhà họ Tạ đều là M, càng bị mắng họ lại càng nghe lời.”
Mẹ tôi bị thuyết phục, gật đầu tán đồng trước lời bình* của tôi.
*Chỉ được phép nói những gì mà người nghe chưa cảm được, chưa thấy được.
3
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, vẫn không ai tới. Tôi biết là người nhà họ Tạ không vứt bỏ sĩ diện được.
Bọn họ không muốn buông thân phận “cao quý” để đi cầu xin một kẻ “nhà giàu mới nổi” thân phận thấp kém.
Tiếng chuông báo có tin nhắn vang lên, tôi cầm điện thoại.
Là bà cụ Tạ gửi tin nhắn tới, nói tôi hãy nể mặt bà ta mà tha thứ cho Tạ Văn Viễn, tới tham dự hôn lễ.
Tôi cười khẩy.
Nể mặt bà ư?
Mặt mũi bà là đống cứt chó!
Không muốn đến xin lỗi tôi đúng không? Vậy chúng tôi sẽ cố chấp đến cùng!
Tôi nhìn thời gian, bấm số gọi cho Tạ Văn Viễn một cách lưu loát.
Điện thoại kết nối, nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, Tạ Văn Viễn mở cuộc gọi.
Không đợi Tạ Văn Viễn kịp lên tiếng, tôi tranh lời trước: “Tạ Văn Viễn, tôi cho anh năm phút, cái thứ đê tiện nhà anh dẫn con khốn kia tới cửa xin lỗi tôi nhanh. Nếu anh không tới, được thôi, tôi nhớ gần đây anh có tìm đại lão tài chính giúp anh xử lý tài sản? Anh đừng quên, trụ sở làm ăn chính của tôi ở nước ngoài, ngành quỹ khá ổn định. Tính từ giờ phút này, nếu anh dám đến muộn, đêm nay tôi sẽ trở thành đối thủ của anh. Anh không làm thì tôi làm nhiều, anh làm nhiều thì tôi không làm, dù sao bà đây cũng có rất nhiều tiền, tôi không sợ tốn tiền. Anh đến muộn một phút, tôi sẽ khiến anh tốn mất một ngàn vạn, bà đây nói được thì làm được.”
Dứt lời, tôi mặc kệ tiếng la hét ở đầu dây bên kia, cúp máy cái rụp.
Ba phút sau, ngoài phòng trang điểm vang lên tiếng bước chân vội vàng, cửa bị ai đó mở ra một cách bất ngờ, là Tạ Văn Viễn và Tạ Viện Viện.
Tôi ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa nhìn Tạ Văn Viễn bước lên trước với thái độ không tình nguyện.
Đợi đến khi anh ta cúi đầu chịu thua, tôi mới nhìn về phía Tạ Viện Viện.
Mặt con nhỏ xanh rồi lại đỏ, giống như mở cái nhà máy nhuộm. Tôi nở nụ cười giả tạo: “Viện Viện, tôi biết cô chỉ là một cô nhóc, không biết giữ mồm giữ miệng cũng dễ hiểu. Không sao, sau này tôi bước chân vào nhà họ Tạ rồi sẽ từ từ dạy dỗ lại cô.”
Nói xong, tôi lấy một xấp tiền từ trong túi ra: “Cô là đứa trẻ được Tạ Văn Viễn nuôi nấng, tất nhiên tôi chính là mẹ kế của cô. Gọi mẹ đi, mẹ cho con tiền sửa lại miệng.”
Dứt lời, Tạ Viện Viện bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía Tạ Văn Viễn với khuôn mặt đẫm nước mắt.
Tôi mỉm cười nhìn Tạ Viện Viện.
Sau một lúc lâu, Tạ Viện Viện nghiến răng, ánh mắt lộ rõ sự oán hận nhưng lại không thể không cúi đầu: “Mẹ.”
Tôi cười, giơ tay ném một xấp tiền vào mặt con nhỏ: “Đứa trẻ ngoan, mẹ thích nhất là mấy cô bé tự tôn tự ái. Sau này đi theo mẹ học hỏi nhiều điều, đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ tới đàn ông, cái đó gọi là não tình, gọi tắt là bệnh thần kinh, cần được điều trị.”
Nói xong, tôi đứng dậy, vỗ nhẹ người dù không dính bụi, nhìn Tạ Văn Viễn, cười nói: “Thất thần ra đó làm gì, Văn Viễn, chúng ta đi thôi.”