Thủ Đoạn Hậu Trạch - Chương 4
18
Khi trở lại viện, ta thấy Lý Hà Y đang quỳ trong sân.
Nàng thật sâu cúi đầu, âm thanh run rẩy: “Vương phi tha mạng.”
Sau vụ thích khách đó, Cẩm Lý đã tóm được Lý Hà Y khi nàng ta đang tìm cách lẩn trốn. Thấy Tiêu Thừa Vũ sống chết không rõ, nàng ta liền có ý định nhân lúc hỗn loạn mà thoát thân.
Ta kẹp chặt cằm nàng, híp mắt nói”Ngươi có biết, ngươi thân là thị thiếp của thân vương lại tự mình trốn đi là tử tội không?”
Nàng bị buộc phải nhìn thẳng vào mắt ta, nước mắt tuôn như châu ngọc rơi xuống má, giọng lạc đi vì sợ hãi, “Thiếp cũng không còn cách nào khác. Nếu Vương gia chết, thiếp chỉ có thể sống mòn trong phủ này mà thôi.”
“Ngươi không yêu hắn?” Ta đột nhiên bật cười, như thể đã đoán được điều gì.
Lý Hà Y cắn môi, như dứt khoát hạ quyết tâm, “Thiếp yêu Ngũ hoàng tử, yêu Thuần Thân Vương, chứ chưa từng yêu Tiêu Thừa Vũ.”
Ánh mắt nàng ánh lên sự oán hận và xấu hổ như bị lật tẩy.
Sau đó, ta thả nàng khỏi phủ. Vừa bước ra khỏi Phù Dung viện, nàng thấy Ninh Âm đang đợi bên ngoài. Ninh Âm nhìn nàng ta, chỉ thốt ra ba chữ: “Xin lỗi ngươi.”
Lý Hà Y không hiểu, bèn hỏi, “Ngươi nói gì?”
Ninh Âm cúi đầu thì thầm, “Đứa con của ngươi… xin lỗi.”
Lý Hà Y ngẩn người, ánh mắt lướt qua bụng Ninh Âm, vẻ mặt không thoải mái, rồi nhanh chóng lướt qua và rời đi.
19
Mấy tháng sau, Ninh Âm hạ sinh một bé trai.
Trong phủ vốn lặng lẽ, cuối cùng cũng có một niềm vui.
Ninh Âm muốn đem đứa bé nuôi bên cạnh ta.
Ta từ chối.
Ta hiểu rõ ý định của nàng, nàng muốn con mình được hưởng danh phận chính thất.
Đứa trẻ được ghi dưới tên ta, nhưng vẫn do chính Ninh Âm nuôi dưỡng.
Bình thường chỉ cần thỉnh thoảng mang đến cho ta xem mặt là được.
Ta và Ninh Âm đặt tên cho đứa trẻ là Hồng An.
Ý nghĩa là mong con được bình an lớn lên.
Vì lý do liên quan đến Tiêu Thừa Vũ, hoàng thượng cũng đặc biệt ưu ái phủ Thuần Thân Vương.
Hoàng thượng nay đã già, một mực lo trải đường cho thái tử.
Từ sau vụ ám sát tại hành cung, ca ca ta được thái tử để mắt tới.
Hoàng thượng đã phá lệ, thăng chức cho huynh ấy thành Trung thư xá nhân.
Dù chức quan chỉ là ngũ phẩm, nhưng chỉ trong hai năm ngắn ngủi, huynh ấy đã được thăng
hai lần.
Quả thực là rất khó có được.
Hơn nữa, Trung thư xá nhân là chức vụ trọng yếu, thường là con đường để tiến thân trở thành tể tướng.
Người sáng suốt đều thấy được rằng hoàng thượng đang trọng dụng huynh ấy.
Còn Tiêu Thừa Vũ, y giờ chỉ nửa sống nửa chết.
Không còn bất kỳ đe dọa nào đối với thái tử.
Sau này, ta chính là một nữ nhân trong nội trạch, chỉ có thể dựa vào ân sủng của hoàng thượng, tất sẽ không thể sinh ra hai lòng.
Hoàng thượng ưu ái Minh gia, đúng là ân đức bao la.
Thiên hạ chỉ biết ngợi ca hoàng thượng là một vị minh quân nhân từ.
Lại thêm một mùa xuân nữa đến, Tiêu Thừa Vũ vẫn chưa tỉnh lại.
Hoa đào trong phủ nở rộ rực rỡ, ta cùng Ninh Âm đứng dưới mái hiên, nhìn Hồng An nô đùa giữa sân.
Ninh Âm yếu ớt, quấn chặt chiếc áo choàng dày.
Cổ áo đỏ rực khiến làn da nàng trắng như tuyết, giống như lần đầu ta vào phủ.
“Ngày ấy, ta vì cứu hắn mà suýt bỏ mạng.”
“Hắn đón ta vào phủ, còn vì ta mà trồng đầy cây quế trong phủ, nhưng đến cuối cùng, phủ này chỉ còn hoa đào nở rộ.”
Giọng Ninh Âm khẽ khàng, nhưng ta vẫn nghe ra một chút chua xót.
“Ngày ấy, ta cũng từng ghét ngươi, ghét ngươi cướp đi hắn. Nhưng sau này, ta mới nhận ra ngươi vào phủ này vốn chẳng phải nguyện vọng của ngươi.”
Ta ngẩng đầu nhìn đàn nhạn bay về phương nam, khẽ thở dài một hơi.
“Tất cả đều đã qua rồi.”
20
Tiên hoàng băng hà, thái tử lên ngôi.
Trong hai năm qua, ca ca của ta đã trưởng thành, sớm trở thành cánh tay đắc lực của thái tử.
Tân hoàng phong cho huynh ấy chức Trung thư lệnh chính nhị phẩm.
Điều này giúp phụ thân ta có thêm tiếng nói trong triều đình.
Kết hợp cùng phủ Quốc công sau lưng mẫu thân ta, Minh gia có thể nói trong lúc nhất thời chạm tay có thể bỏng.
Phụ thân mở học đường trong tộc, mời những bậc học giả đức cao vọng trọng đến dạy dỗ các con cháu trong gia tộc.
Khi Hồng An tròn năm tuổi, hoàng thượng phong cho nó làm thế tử của Thuần Thân Vương phủ.
Ta nắm tay con trai, cùng đến trước giường của Tiêu Thừa Vũ.
Nhìn nam nhân trước mắt, vẫn chìm trong hôn mê bất tỉnh, ta không kìm được khẽ nở nụ cười.
Trong lòng nhớ lại khoảnh khắc hắn bị đẩy ra chắn kiếm cho tiên hoàng.
Thì ra hắn cũng có những phút sợ hãi đến thế.
Dù là Lý Hà Y, Ninh Âm, hay là ta, hắn từ đầu đến cuối, vẫn chỉ yêu bản thân mình nhất.
Nhưng hắn không hề biết, mỗi lần hắn uống sữa hay dùng dầu xoa lên thái dương, đều có một loại thuốc không màu không mùi được hòa vào.
Dần dần, thuốc này khiến hắn mất sức ở tay chân, cuối cùng là suy kiệt đến chết.
Nhưng ta vẫn phải cảm ơn hắn.
Nếu không có Tiêu Thừa Vũ, ta đâu thể sống tốt như bây giờ?
Đúng lúc đó, ngoài cửa vọng lại giọng của Cẩm Lý.
“Vương phi, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”
Ta chỉnh lại y phục, bước ra ngoài.
Ngoài kia, bầu trời trong xanh không gợn mây, ánh dương rực rỡ chiếu xuống.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, tự nhủ rằng từ nay về sau, mỗi ngày đều sẽ là một ngày tốt đẹp như thế này.
(Hết)