Thủ Đoạn Hậu Trạch - Chương 3
12
Hôm sau, Tiêu Thừa Vũ ra lệnh chặt bỏ tất cả cây hoa quế trong phủ, thay thế bằng cây đào cho Lý Hà Y. Ninh Âm chưa khỏi hẳn đã xông đến Xuân Ý Tiểu Trúc, không hiểu thế nào mà khi xô xát, Lý Hà Y lại ngã xuống hồ, đúng lúc Tiêu Thừa Vũ trở về. Tiêu Thừa Vũ nhảy xuống hồ cứu nàng lên. Lý Hà Y yếu ớt nắm chặt vạt áo hắn, mệt lả chỉ kịp thốt ra: “Điện hạ, xin đừng trách Ninh tỷ tỷ, đều là lỗi của thiếp.”
Thấy cảnh tượng trước mắt, Ninh Âm cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện là do Lý Hà Y bày mưu. Nhưng khi nhìn những chậu nước đỏ màu máu trong phòng Lý Hà Y, khuôn mặt Ninh Âm lộ ra vẻ hoang mang và hối hận. Đại phu bảo, đứa con của Lý Hà Y vừa tròn một tháng, không giữ được nữa.
Tiêu Thừa Vũ giận dữ, quay lại tát Ninh Âm một cái, quát: “Đồ độc phụ!” Ninh Âm khàn giọng, không thốt ra nổi lời biện bạch nào. Tiêu Thừa Vũ tàn nhẫn nói, đứa con của Ninh Âm khi sinh ra sẽ được đưa đến cho Lý Hà Y nuôi dưỡng, coi như bồi thường cho nàng.
Ninh Âm lắc đầu, trên mặt đầy vẻ đau đớn, sợ hãi, đôi mắt đẫm lệ không thể tin được. Người nàng từng yêu thương bấy lâu nay, sao có thể lạnh lùng và tàn nhẫn đến thế.
13
Ba ngày sau, Tiêu Thừa Vũ hiếm khi ở lại Phù Dung Viện, mệt mỏi xoa thái dương, giọng trầm thấp như đã kiệt sức: “Yên La, nàng nói tại sao phủ này chẳng khi nào được yên ổn?”
Ta thầm cười lạnh. Tại sao lại không yên ổn? Chẳng phải vì hắn lưỡng lự, không dứt khoát, muốn dành tình yêu cho cả hai người sao? Một lòng chia làm hai nửa, muốn cùng lúc sủng ái hai nữ nhân.
Nhưng ta vẫn dịu dàng đưa chén sữa nóng, mỉm cười: “Điện hạ, thần thiếp đã sai phòng bếp chuẩn bị sẵn, uống xong sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Tiêu Thừa Vũ uống, ta lại cẩn thận bôi tinh dầu bạc hà lên thái dương giúp hắn. Hắn thoải mái nhắm mắt: “Vẫn là Yên La chu đáo nhất. Như thường lệ, vào mùa đông Hoàng thượng sẽ đến hành cung ở một thời gian, lúc đó chúng ta sẽ cùng đi, nàng hãy sớm chuẩn bị.”
Ta đáp lại một cách dịu dàng.
Khi Ninh Âm bị Tiêu Thừa Vũ ghét bỏ vì làm Lý Hà Y sảy thai, Lý Hà Y lại thành người duy nhất được hắn sủng ái. Vào một đêm khuya, nàng tự đắc như một chiến tướng chiến thắng, đến Kinh Vân Viện không biết đã nói gì, khiến Ninh Âm phẫn uất đến nỗi phóng hỏa thiêu rụi cả nơi đó.
Khi Cẩm Lý báo lại, ta đang đọc xong thư của phụ thân: “Cô nương, Ninh trắc phi đã được cứu, hiện đang nghỉ ở Tĩnh Tâm Viện gần viện của chúng ta.”
Ta gật đầu, cho Cẩm Lý lui rồi phái người báo việc này cho Tiêu Thừa Vũ. Có lẽ trước đó Lý Hà Y đã thả gió bên gối, nên Tiêu Thừa Vũ chỉ hỏi xem đứa bé thế nào, có lời gì cũng chỉ là bảo Ninh Âm dưỡng thai cho tốt, chẳng hề quan tâm đến sống chết của nàng.
Ta cảm thấy rùng mình, lòng càng thêm lạnh lẽo. Dù gì, giữa họ cũng từng có một đoạn tình sâu nghĩa nặng, nàng từng lấy thân đỡ tên cho hắn, đến mức để lại bệnh căn. Thế nhưng bây giờ, Tiêu Thừa Vũ lại tuyệt tình đến vậy, thật đáng sợ.
14
Khi tuyết đầu mùa rơi, ta đến thăm Ninh Âm.
Nàng đã khác hẳn so với lần đầu gặp ta. Dáng vẻ hồng hào, tươi tắn ngày nào đã không còn. Giờ đây nàng chỉ còn là bộ xương gầy guộc, mái tóc xơ xác như rơm khô rối bù trên đầu. Chỉ có bụng nàng hơi nhô lên, trông thật kỳ lạ dưới ánh nến leo lét.
Ninh Âm khâu kim chỉ, nhưng mỗi mũi kim lại ngừng lại như mất hồn. Trong lòng ta dâng lên một cảm giác thê lương. Chốn hậu viện là nơi dễ dàng vùi dập nhan sắc của biết bao nữ nhân.
Ta nói: “Nến mờ rồi, việc khâu vá để mai hãy làm.”
Ninh Âm dừng tay, liếc nhìn ta một cái, ánh nến phản chiếu trong mắt nàng, nhưng không còn chút gợn sóng nào.
“Ngươi không nên cứu ta,” nàng nói.
Ta tháo áo choàng, tự mình ngồi xuống, cầm chiếc mũ hổ bên cạnh, hỏi lại: “Thế còn con ngươi thì sao?”
Ninh Âm ngập ngừng, tay vô thức đặt lên bụng. Trong mắt nàng lóe lên chút hy vọng rồi nhanh chóng vụt tắt.
“Nếu sinh ra để bị cướp đi, ta thà rằng đứa bé chưa bao giờ đến với thế giới này.”
Ta hỏi lại: “Nếu không phải vậy thì sao?”
Ánh nến yếu ớt lắc lư vì gió lùa như sắp tắt. Ninh Âm mở to mắt nhìn ta, nhưng rồi cũng buông thõng, thất vọng thở dài.
“Ngươi đi đi.”
Ta đứng lên, thấy đường kim trên chiếc áo nhỏ lệch lạc, khẽ mỉm cười. Dù là giọt nước rơi xuống biển, cũng có thể gợn lên từng vòng sóng nhỏ.
15
Đêm trước khi đi hành cung, Tiêu Thừa Vũ ghé qua Phù Dung Viện. Hắn uống sữa nóng, ngồi trên giường, để ta xoa thái dương cho mình.
“Lần này đến hành cung, ta muốn đưa Hà Y theo.”
Trong hoàn cảnh này, nếu đưa một thiếp theo đến bên cạnh Hoàng thượng, ắt sẽ bị người khác chê cười. Ý Tiêu Thừa Vũ là để Lý Hà Y đi theo bên cạnh ta, nhằm để ta gánh lấy điều tiếng.
Ta thầm cười lạnh, nhưng bên ngoài vẫn giữ nét mặt dịu dàng: “Ta cũng thích Hà muội muội. Chỉ có điều…”
Hắn chưa kịp nghe hết câu, đã giận dữ lạnh lùng nói: “Ta cứ tưởng nàng là người hiểu chuyện, không ngờ chút chuyện này cũng khước từ. Hà Y còn ca ngợi nàng đức hạnh biết bao.”
Giờ đây, Tiêu Thừa Vũ chẳng buồn làm ra vẻ gì nữa. Ta che giấu ánh mắt lạnh lẽo, đáp: “Điện hạ hiểu lầm rồi. Ý ta là không muốn để Hà muội muội chịu ấm ức. Chúng ta cứ đi trước, sắp xếp xong sẽ đưa nàng ấy đến sau.”
Hắn ngẫm nghĩ một lúc, rồi gật đầu, khuôn mặt trở nên ôn hòa hơn: “Nàng là người chu đáo nhất. Trong phủ có nàng quán xuyến, ta an tâm vô cùng.”
Ta khẽ cười châm biếm trong lòng, chẳng buồn nghe những lời giả dối đó, chỉ nghĩ đến chuyến đi hành cung. Phụ thân viết thư cho biết thái tử từng ở đó, và huynh trưởng đã phát hiện ra một số dấu hiệu khả nghi trong lúc giảng bài cho thái tử. Nếu sử dụng đúng cách, kế hoạch của chúng ta sẽ tiến thêm một bước.
16
Hôm sau, bệ hạ xuất hành đến hành cung. Hành cung này có từ thời tiền triều. Thái tổ hoàng đế thường làm việc mệt mỏi đến mức nhiều lần ngất đi. Vì lo lắng cho sức khỏe ngài, thái hậu đã yêu cầu ngài đến hành cung nghỉ ngơi mỗi cuối năm. Từ đó truyền thống này bắt đầu.
Đến hành cung, sau khi an bài xong mọi việc, gặp qua hoàng đế và hoàng hậu thì trời đã tối. Ta chuẩn bị nghỉ ngơi, thì Tiêu Thừa Vũ đưa Lý Hà Y đến phòng ta. Hắn bảo: “Hà Y sức khỏe yếu, phòng nàng lại ấm nhất, vậy nhường cho nàng ấy đi.”
Ta lạnh lùng cười, nhìn bọn họ, Lý Hà Y rụt rè đứng phía sau hắn, ánh mắt có chút hoang mang nhưng trong sâu thẳm là niềm mong đợi. Còn gì mà ta không hiểu? Có những người, khi cuộc sống trở nên tốt đẹp, lòng tham cũng lớn dần. Ta cười đáp ứng, giữ Lý Hà Y lại trong viện của mình. Tiêu Thừa Vũ hài lòng rời đi. Ta ngay lập tức gửi cho nàng ấy một chiếc hộp.
Đêm đó, Lý Hà Y run rẩy đứng ngoài cửa phòng ta suốt hai canh giờ, gió tuyết lạnh giá, giọng nói đứt quãng: “Thiếp biết sai rồi, xin hoàng tử phi tha mạng.”
Ta tựa vào giường, lật trang sách. Nàng ta từng giả mang thai để hại Ninh Âm, tưởng rằng mình hành động không chê vào đâu được. Nhưng những con đường nàng ta đi, đều do ta dọn sẵn. Ta đã có thể tìm ra và đưa nàng ta vào phủ, đương nhiên cũng có những bằng chứng cần thiết trong tay. Chỉ có những người nắm thóp trong tay mới có thể an toàn sử dụng.
17
Tại gia yến, vũ điệu vẫn say đắm lòng người. Khi rượu rót đầy chén và không khí đang náo nhiệt, bỗng một nhóm thích khách trong y phục đen từ trên trời đáp xuống, mỗi tên đều lăm lăm thanh kiếm, mắt lóe lên sự hung ác. Mọi người ngay lập tức bỏ chạy, trong phút chốc đại điện trở nên hỗn loạn.
Tim đập thình thịch, nhưng ta tự buộc mình phải bình tĩnh, quan sát tình hình trước mắt. Tiêu Thừa Vũ đứng gần hoàng thượng nhất.
Mắt thấy thích khách lao tới, kiếm nhắm thẳng vào mặt hoàng thượng, ta lập tức âm thầm đẩy Tiêu Thừa Vũ một cái. Trong lòng ta căng thẳng cực độ, nhưng từ xưa đến nay, cầu phú quý trong nguy hiểm.
Ta hiểu rõ, nếu Tiêu Thừa Vũ còn sống, hoàng thượng chắc chắn sẽ không trọng dụng Minh gia. Nhưng nếu hắn không còn thì sao?
Thủ đoạn trong hậu trạch có thể diễn ra chậm chạp, dù Tiêu Thừa Vũ chết, cũng sẽ không gây ra sóng gió gì.
Nhưng nếu…… Hắn vì cứu Hoàng Thượng mà chết.
Kể từ khi đến hành cung, ta đã âm thầm tính toán, chờ đợi cơ hội nghìn năm có một này. Thanh kiếm đâm thẳng vào ngực Tiêu Thừa Vũ, hắn ngỡ ngàng nhìn thích khách trước mắt. Đúng lúc này, thị vệ đến cứu giá cũng đã kịp thời đến, đám thích khách thấy không còn cơ hội bèn rút lui, để lại Tiêu Thừa Vũ ngã xuống đất như cánh chim gãy cánh.
Ta hét lên thảm thiết: “Điện hạ!” Rồi chạy đến, ôm chầm lấy Tiêu Thừa Vũ, nước mắt không ngừng rơi xuống mặt hắn. Huynh trưởng ta, với vai trò Thị Giảng Hàn Lâm Viện, đã khéo léo đưa ra những gợi ý điều tra thích khách và giúp thái tử nhanh chóng tìm ra chân tướng vụ ám sát.
Cuối cùng, người đứng sau vụ này là Mục Thân Vương – kẻ duy nhất còn sống sót trong cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng của năm vị hoàng tử năm xưa. Hoàng thượng, sau khi lên ngôi, để dẹp tan lời đàm tiếu của thiên hạ, đã phong hắn làm Thân vương. Giờ đây, Mục Thân Vương bị bắt và tống giam, chờ ngày thẩm vấn khi hoàng thượng trở về cung.
Tiêu Thừa Vũ nằm trên giường, tính mạng mong manh. Thái y nói thanh kiếm của thích khách có tẩm độc, dù có giải độc cũng chưa chắc tỉnh lại. Ta không rời khỏi hắn suốt ba ngày đêm, dù hắn không có dấu hiệu tỉnh lại, tự tay ta sắc thuốc, lau người cho hắn. Hoàng thượng nhìn thấy hết thảy, cuối cùng, bảy ngày sau, dưới cơn thịnh nộ của hoàng thượng, thái y mới run rẩy nói rằng Tiêu Thừa Vũ có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Ta nghe xong, lòng đau như cắt, rồi ngất xỉu ngay trước giường hắn. Khi tỉnh lại, ta biết hoàng thượng đã phong Tiêu Thừa Vũ làm Thuần Thân Vương, còn ta, từ một Hoàng tử phi, nay trở thành Thuần Thân Vương phi. Khi về lại phủ, tên của phủ cũng được đổi thành Thuần Vương phủ.