Thủ Đoạn Hậu Trạch - Chương 2
7
Gần đây, Tiêu Thừa Vũ bận rộn triều chính, mấy ngày liền không về phủ.
Ta cũng bận rộn giải quyết đống sổ sách lộn xộn trong phủ, bận đến mức quay cuồng.
Ngày hôm nay, khi ta đang xem sổ sách, Tiêu Thừa Vũ với sắc mặt đen như than đã bước vào Phù Dung viện.
Hắn ngồi xuống ghế trên cao, đôi mắt sắc lạnh nhìn ta chằm chằm.
Ta còn chưa hiểu chuyện gì thì hắn đã lạnh lùng quát: “Quỳ xuống.”
Ta sững sờ trong giây lát, rồi cơn giận bắt đầu dâng lên.
Tiêu Thừa Vũ lại phát điên gì nữa đây?
Từ khi thành thân đến nay, ta luôn cố gắng không làm trái ý hắn, cũng không đôi co với Ninh Âm.
Ta hết lòng lo toan mọi việc trong phủ, mà hắn lại nỡ nhục mạ ta như vậy sao?
Ta hỏi lại: “Thiếp không có tội, vì cớ gì phải quỳ?”
Dù hắn có lạnh nhạt, nhưng từ khi thành hôn đến giờ, hắn vẫn giữ chút tôn trọng dành cho ta.
Ánh mắt của Tiêu Thừa Vũ tràn đầy áp lực.
“Không có tội?” Hắn cười lạnh. “Vậy ai là người đã cắt xén phần cung cấp cho Kinh Vân viện?”
Ta giờ mới hiểu ra, thì ra là đám nha hoàn ở Kinh Vân viện đã bày mưu cáo trạng.
Hắn đã mấy ngày không về phủ, hôm nay vừa hạ triều về, còn chưa kịp thay y phục, thì một nha hoàn ở Kinh Vân viện đã quỳ xuống khóc lóc, kể rằng sau khi ta nắm giữ quyền quản gia, đã bắt đầu cắt xén phần cung cấp của Kinh Vân viện, khiến Ninh Âm không đủ thuốc thang, suýt nữa chết ở đó.
Nghe vậy, Tiêu Thừa Vũ giận dữ, tức tốc đi đến Kinh Vân viện.
Hắn thấy Ninh Âm tái nhợt nằm trên giường, trông rất yếu ớt, hắn lập tức nổi trận lôi đình rồi kéo đến Phù Dung viện, muốn đòi lại công bằng cho nàng ta.
Ta chỉ cười lạnh, thấy sự việc này thật đáng chê cười, bèn ra lệnh mang sổ sách đến để Tiêu Thừa Vũ tự mình xem.
Phần chi tiêu của Kinh Vân viện đã vượt quá mức quy định dành cho trắc phi từ lâu.
Năm nay chi tiêu trong phủ lớn, các cửa hàng trong thành lại không thu được lời. Nếu cứ tiếp tục thế này, ta sẽ phải dùng đến cả của hồi môn của mình để bù đắp vào.
Tiêu Thừa Vũ xem xét sổ sách, sắc mặt từ giận dữ dần chuyển thành cau có.
Cuối cùng, hắn gập sổ lại, đặt mạnh lên bàn rồi nói với giọng không còn gay gắt như trước: “Nghe nói, âm âm đến mức thuốc cũng không có mà uống, ta chỉ là…”
Ta đứng bên cạnh, trong lòng lạnh giá.
Chỉ là gì?
Chỉ là không phân biệt phải trái mà xử phạt ta sao?
Ta vốn dĩ chẳng bao giờ hy vọng vào cuộc hôn nhân này, nhưng không ngờ Tiêu Thừa Vũ lại mù quáng đến mức ấy.
Ta hạ giọng, cố giữ bình tĩnh nói: “Ninh muội muội muốn một cây nhân sâm trăm năm trong của hồi môn của ta. Nhưng vật ấy do Hoàng thượng ban tặng, ta định bẩm lại rồi sẽ mang đến cho nàng ấy sau.”
Tiêu Thừa Vũ ho khan: “Những việc nhỏ nhặt như vậy, nàng quyết định là được. Chỉ là âm âm thân thể yếu đuối, đừng làm khó nàng ấy.”
Hắn đứng dậy, đưa tay vén lọn tóc ta ra sau tai.
“Tối nay ta sẽ cùng nàng dùng bữa.”
Nói xong, hắn ra khỏi phòng như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Lòng ta dâng lên một cảm giác ghê tởm.
Tiêu Thừa Vũ nghĩ ai cũng cần hắn sao?
Ta nheo mắt nhìn bóng hắn xa dần, cười lạnh.
Nếu hắn đã quan tâm Ninh Âm đến vậy, ta sẽ xem thử tình yêu của họ kiên cố đến đâu.
8
Hôm nay là ngày Tết Trung Thu, và có buổi tiệc gia yến trong cung.
Đêm trước khi diễn ra cung yến, Ninh Âm đã cãi nhau với Tiêu Thừa Vũ.
Sáng hôm sau, nàng ta đến viện của ta làm ầm lên, còn làm vỡ một bình hoa trên kệ. Mảnh vỡ sứ bắn ra, làm tay ta bị thương.
Tại cung yến, Tiêu Thừa Vũ uống có phần quá chén. Hoàng hậu thấy tay ta băng bó liền quan tâm hỏi han, ta chỉ nói là không may làm vỡ chén trà. Hoàng hậu dặn dò vài câu rồi ban thưởng cho ta một loại thuốc trị sẹo.
Ta tạ ơn rồi ngồi xuống, chợt nhận thấy ánh mắt sâu thẳm của Hoàng thượng. Cúi đầu, khóe môi ta khẽ nhếch lên.
Tiệc tan, trên đường hồi phủ, xe ngựa chúng ta chợt gặp một nữ tử. Tiêu Thừa Vũ dường như thất thần, vội vã xuống xe, bảo ta cứ về trước, còn hắn lại cả đêm không quay về.
Hôm sau, khắp phủ truyền tai nhau rằng Tiêu Thừa Vũ đã gặp lại bạch nguyệt quang của hắn.
Người đó tên là Lý Hà Y, Tiêu Thừa Vũ đã đưa nàng về phủ, sắp xếp ở ngay trong Cảnh Tuyên các.
Ninh Âm vốn đang giận Tiêu Thừa Vũ, bình thường hắn còn biết dỗ dành nàng. Nhưng lần này, nàng chẳng thấy hắn xuống nước, chỉ nghe tin hắn đưa một nữ nhân khác về phủ.
Khi Tiêu Thừa Vũ đi thượng triều, Ninh Âm cầm roi đi thẳng đến Cảnh Tuyên các, gây náo loạn một phen. Lý Hà Y thì chỉ dám nép mình, chờ Tiêu Thừa Vũ quay về. Hắn thấy Ninh Âm và Lý Hà Y đứng đó, lại hiểu lầm cho rằng Ninh Âm đang ức hiếp nàng.
Lời qua tiếng lại, hai người lại tranh cãi. Trong cơn tức giận, Ninh Âm quất roi làm vỡ bình hoa. Không ngờ, Lý Hà Y hô lớn: “Điện hạ, cẩn thận!” rồi lao ra đỡ roi cho Tiêu Thừa Vũ, lưng nàng lập tức rướm máu.
Dù vậy, Lý Hà Y vẫn cầu xin Tiêu Thừa Vũ đừng trách Ninh Âm.
Ta đến khi mọi chuyện đã xong, thấy Ninh Âm đứng chết trân nhìn chiếc roi trên tay, dường như không hiểu vì sao lại đến nông nỗi này.
Tiêu Thừa Vũ mặt mày đỏ ngầu, phẫn nộ nhìn Ninh Âm, rồi ra lệnh cấm túc nàng trong Kinh Vân viện và giảm phần cung ứng, mỗi ngày chỉ cho nàng một bữa cơm.
Ta nắm tay Cẩm Lý đứng từ xa quan sát, thấy Lý Hà Y nép vào lòng Tiêu Thừa Vũ, ánh mắt đầy vẻ tự đắc khi nhìn ta. Ta mỉm cười, khẽ cúi đầu.
Xem ra, người ta tìm đúng là kẻ có tài diễn xuất. Sắp tới phủ này sẽ còn nhiều chuyện để xem đây.
9
Trước ngày xuất giá, mẫu thân ta đã nhờ ngoại tổ phụ tìm hiểu một vài bí mật trong cung.
Ngoại tổ phụ nói rằng, khi còn ở trong cung, Tiêu Thừa Vũ từng thầm yêu một tiểu cung nữ. Nhưng chuyện này đã bị Lâm phi phát hiện. Bất kể Tiêu Thừa Vũ van xin ra sao, Lâm phi vẫn không chấp thuận. Tuy nhiên, bà cũng không phải người tàn nhẫn. Nhân cơ hội giảm bớt chi tiêu trong hậu cung, bà đã âm thầm cho cung nữ kia xuất cung. Từ đó, hai người yêu nhau nhưng lại phải chia cắt, cách biệt chân trời.
Có lẽ vì vậy, sau này Tiêu Thừa Vũ sủng ái Ninh Âm đến thế, Lâm phi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, phần vì bà vẫn cảm thấy áy náy với Tiêu Thừa Vũ.
Còn ta, chỉ là muốn xem, khi bạch nguyệt quang gặp gỡ nốt chu sa, ai sẽ thắng thế?
Thế nên, ta đã cho người tìm Lý Hà Y quay lại. Đêm trước cung yến, lại sai người khéo léo đến khiêu khích trước mặt Ninh Âm. Ninh Âm quả nhiên giận dữ, cùng Tiêu Thừa Vũ cãi vã một trận, tất cả đều diễn ra đúng như ta dự tính.
10
Sáng nay, ta nghe được một tin tốt. Hoàng thượng thăng chức cho ca ca ta, lên chức Thị Giảng Hàn Lâm Viện, phẩm cấp tòng ngũ phẩm. Dù đây không phải chức vị quan trọng, nhưng cũng là điều đáng mừng.
Cẩm Lý nhẹ nhàng tháo lớp băng ra, trên mặt đầy vẻ thương xót: “Cô nương, sao lại tự làm mình bị thương thế này? Nếu lão gia và phu nhân biết, chắc sẽ xót xa lắm.”
Ta đặt quyển sách xuống, mỉm cười: “Ở trong phủ này, ta càng tỏ ra chịu nhẫn nhịn, tỏ ra khó khăn, hoàng thượng sẽ càng muốn bù đắp cho Minh gia. Chỉ cần chút ý bù đắp nhỏ này thôi cũng là cơ hội quý giá cho nhà ta rồi.”
Thiên hạ rộng lớn đều là đất của hoàng đế, huống chi ta đang ở ngay trong kinh thành. Chỉ cần hoàng thượng có lòng muốn điều tra, ngài chắc chắn sẽ biết vết thương trên tay ta từ đâu mà có.
Sau khi Cẩm Lý giúp ta băng bó lại, ta hỏi: “Đã chuẩn bị xong xuôi cho Xuân Ý Tiểu Trúc chưa?”
Vì muốn đưa Lý Hà Y về phủ, Tiêu Thừa Vũ muốn phong nàng làm trắc phi, nhưng Lâm phi không đồng ý. Bà nói, Tiêu Thừa Vũ đã có một trắc phi là Ninh Âm xuất thân từ nông thôn, nay nếu thêm Lý Hà Y nữa thì thật là không ổn. Cuối cùng, Lý Hà Y chỉ được phong làm thiếp. Tiêu Thừa Vũ cảm thấy có lỗi, liền đích thân sai người sắp xếp cho nàng ở Xuân Ý Tiểu Trúc, nơi thanh tĩnh, xung quanh có hồ bao bọc, thậm chí còn gần Cảnh Tuyên Các hơn cả viện của ta.
Cẩm Lý tỏ ra bất bình thay ta, nhưng ta chỉ cười. Được gần Tiêu Thừa Vũ không hẳn đã là điều tốt.
Của cải như nước cứ chảy vào Xuân Ý Tiểu Trúc, Tiêu Thừa Vũ dường như muốn dâng hết những thứ tốt đẹp nhất trên đời cho Lý Hà Y. Đủ thấy nàng ta được sủng ái đến nhường nào.
Khi mọi việc đã được sắp xếp xong xuôi, ta định nghỉ ngơi thì nghe báo Lý Hà Y đến thỉnh an. Nàng đứng trước mặt ta, y phục màu hồng nhạt, trang sức ngọc bội tinh tế, đôi má ửng đỏ như đóa hoa đào.
Lý Hà Y khẽ cúi đầu: ” Thiếp xin đa tạ hoàng tử phi thành toàn.”
Ta nhẹ nhàng đáp: “Hà muội muội khách sáo rồi, tất cả đều là nhờ phúc của điện hạ.”
Lý Hà Y dập đầu cung kính: “Vâng, thiếp sẽ nhớ mãi.”
Sau khi nói xong những lời khách sáo, nàng lui ra ngoài. Nhìn bóng lưng nàng, ta khẽ vẫy tay gọi Cẩm Lý lại gần, ghé tai thì thầm vài câu.
11
Tiêu Thừa Vũ giải bỏ lệnh cấm túc của Ninh Âm.
Việc Lý Hà Y được nạp làm thiếp khiến Ninh Âm khó lòng không hay biết. Từ khi ở bên Tiêu Thừa Vũ, nàng chưa bao giờ thấy hắn đối xử với mình lạnh nhạt như thế. Ninh Âm khóc cạn nước mắt, ngồi thẫn thờ cả ngày, bữa ăn mỗi ngày một lần cũng không thể nuốt trôi. Cuối cùng, hôm nay nàng ngất đi vì đói.
Mời đại phu đến khám, phát hiện ra Ninh Âm đã mang thai.
Tiêu Thừa Vũ vui mừng đến phát điên. Trước khi ta và Tiêu Thừa Vũ thành hôn, Ninh Âm từng có thai, nhưng không may lại sẩy mất. Suốt những năm sau đó, bụng nàng cũng không có thêm tin vui nào.
Ta đến Kinh Vân viện, Tiêu Thừa Vũ đang cẩn thận bón thuốc an thai cho Ninh Âm. Đôi mắt nàng đỏ hoe, rõ ràng là vừa trải qua một trận khóc lóc, hai người giờ đây trông như một cặp phu thê trẻ vừa làm lành, yêu thương mặn nồng. Ta chỉ nói vài lời thăm hỏi như thường lệ rồi rời đi.
Nhưng tối đó, Cẩm Lý nói Tiêu Thừa Vũ không qua đêm ở Kinh Vân Viện mà lại đến Xuân Ý Tiểu Trúc, nơi Lý Hà Y vừa mới tự mình làm ít bánh hoa quế cho Tiêu Thừa Vũ. Chẳng may, khi đang hái hoa quế, nàng ngã từ trên cây xuống, lặng lẽ sai nha hoàn mua thuốc rượu bôi mà không báo lại. Đáng tiếc, lại bị Mậu Tuyên, thị vệ của Tiêu Thừa Vũ bắt gặp. Tiêu Thừa Vũ lại tức tốc đến Xuân Ý Tiểu Trúc, thấy những vết bầm tím trên người Lý Hà Y, đau lòng không thôi.
Lý Hà Y chỉ thỏ thẻ: “Thiếp được hầu bên điện hạ đã là phúc ba đời, biết Ninh tỷ tỷ có tin vui, thiếp cũng mừng cho điện hạ nên không dám quấy rầy.”
Nghe Cẩm Lý bắt chước lại lời Lý Hà Y, ta không kìm được bật cười.
Tiêu Thừa Vũ chắc hẳn đã cảm động vô cùng, cho rằng Lý Hà Y là người hiểu ý mình nhất. Nào ngờ rằng, ôn nhu như dao, mỗi nhát đều rạch thấu tận xương.