Thủ Đoạn Hậu Trạch - Chương 1
1
Thánh thượng ban hôn, chỉ định ta làm chính phi cho Ngũ hoàng tử Tiêu Thừa Vũ.
Chuyện này khắp Kinh thành người người đều hay biết.
Ngũ hoàng tử có một trắc phi mà hắn vô cùng sủng ái.
Hai năm trước, hắn từng gặp thích khách, trắc phi đã liều mình đỡ tên cứu hắn, từ đó để lại bệnh tật. Ngũ hoàng tử coi nàng như bảo bối.
Mẫu thân thương xót ta, ngày ngày ưu phiền.
Ta an ủi bà: “Nữ nhi là đến làm hoàng tử phi, không quan hệ tình yêu. Dù sao nàng ta chỉ là một tiểu thiếp, cũng chẳng thể vượt mặt nữ nhi. Hơn nữa, Minh gia ta đã sa sút nhiều năm, việc nữ nhi gả cho Ngũ hoàng tử là một cơ hội cho Minh gia ta.”
Nghe ta nói, mẫu thân xoa đầu ta, thở dài đầy thương cảm.
Bà hiểu lý lẽ, nhưng lại không khỏi đau lòng vì lo ta sẽ phải đối mặt với những tháng ngày quá mệt mỏi.
2
Từ chính viện bước ra, băng qua cổng vòm trăng khuyết, đi dọc theo hành lang khúc khuỷu, ta đến từ đường, thấy phụ thân đang chờ.
Phụ thân quỳ trước bài vị tổ tiên, lưng thẳng tắp.
“Yên La, Minh gia cần một vị hoàng tử phi.”
Giọng ông bình thản, nhưng lại pha lẫn chút khẩn cầu và day dứt.
Phụ thân vừa là cha, vừa là thầy của ta.
Từ nhỏ, ông đã tự tay dạy dỗ ta.
Ta quỳ phía sau ông.
“Nữ nhi với phụ thân, cùng chung ý nguyện.”
Khi tiên hoàng còn sống, Minh gia vẫn có chút danh vọng.
Trong cuộc chiến giành ngôi báu giữa các hoàng tử, Minh gia chọn cách đứng ngoài, dần xa rời quyền lực.
Ca ca đã đỗ tú tài nhiều năm, hiện chỉ giữ chức quan lục phẩm nhàn rỗi.
Ta và phụ thân đều mong khôi phục lại vinh quang cho gia tộc.
Bên ngoài trời tối đen như mực, ánh đèn trong từ đường chập chờn, chiếu rọi bài vị tổ tiên mờ ảo.
Một lúc sau, giọng phụ thân có chút run rẩy.
“Từ nhỏ, ta đối với con nghiêm khắc như vậy, con có trách ta không?”
Phụ thân quay người lại, giơ tay, rồi dừng lại trên đỉnh đầu ta.
Nhìn vào mắt phụ thân, ta mới nhận ra ông đã đỏ hoe viền mắt.
Ta biết ông ám chỉ chuyện ta phải gả vào phủ hoàng tử.
Nhưng chữ đầu tiên ta biết là do phụ thân dạy, lần đầu ta cầm bút, cũng là ông cầm tay ta, từng nét từng nét hướng dẫn.
Ông tuy nghiêm khắc, nhưng lại cho ta sự đồng hành và dạy dỗ tận tình nhất.
Ta không trách ông, và lúc này càng không.
“Nữ nhi chưa từng trách phụ thân.”
Nhìn vào đôi mắt của phụ thân, ta càng thêm quyết tâm.
“Phụ thân, chỉ là một phủ hoàng tử, ta cũng có thể tính toán được.”
3
Ngày ta thành thân, trời cuối thu mát mẻ, từng đàn nhạn lớn bay về phương Nam.
Hôn lễ long trọng náo nhiệt, mười dặm hồng trang, khiến người đời phải ghen tỵ.
Đêm khuya, ta ngồi trong phòng tân hôn đã lâu mà chẳng thấy Tiêu Thừa Vũ đến.
Lúc nha hoàn Cẩm Lý đang cuống cuồng đi vòng quanh, thì hồi môn ma ma nhanh chóng bước vào báo tin.
“Tiểu thư, Ngũ hoàng tử đã đi đến Kinh Vân viện rồi.”
Kinh Vân viện là nơi ở của trắc phi Ninh Âm.
Ma ma lại nói rằng ban đầu Tiêu Thừa Vũ định đi đến Phù Dung viện của ta, nhưng rồi đột nhiên bên Kinh Vân viện vang lên tiếng roi vụt, thế là hắn chuyển bước, bỏ ta lại phía sau.
Ta đã đoán trước được rằng Ninh Âm sẽ không yên phận.
Khi ta chưa thành thân, nàng ta đã dám khiêu khích.
Làm sao có thể để ta và Tiêu Thừa Vũ động phòng đêm nay được?
“Tiểu thư, để nô tỳ đi thỉnh Ngũ hoàng tử về nhé?” Cẩm Lý lo lắng nói, định bước ra ngoài.
Ta giơ tay ngăn lại: “Không cần.”
Dù ta có đi hay không, bên ngoài vẫn đang chờ xem trò cười của ta.
Đêm tân hôn sẽ là thử thách đầu tiên của ta.
Nếu thua cuộc, ta sẽ không còn chỗ đứng trong phủ. Cả Minh gia cũng sẽ trở thành trò cười ở Kinh thành.
Cẩm Lý lo đến mức sắp khóc.
Ta từ từ vén khăn voan lên, phủi bụi trên tay áo, rồi sai người thả đèn Khổng Minh lên không trung.
Nhận lấy hạt đậu phộng mà Cẩm Lý đã bóc sẵn, ta vừa ăn vừa chờ đợi.
Chưa đầy một khắc, Tiêu Thừa Vũ đã tới.
Nghe động tĩnh bên ngoài, ta khẽ mỉm cười.
Năm ngoái, Tiêu Thừa Vũ từng thả vô số đèn Khổng Minh ở vùng ngoại ô Kinh thành để cầu phúc cho Ninh Âm.
Nhưng khi ấy đúng vào giữa thu, tiết trời hanh khô, ngọn đèn rơi trên núi, gây nên một đám cháy lớn.
May mắn là đám cháy nhanh chóng được dập tắt, không gây ra thiệt hại về người.
Hoàng thượng đã đánh Ninh Âm hai mươi gậy, phạt Tiêu Thừa Vũ nửa năm bổng lộc mới xong chuyện.
Hôn sự của ta và Tiêu Thừa Vũ là do hoàng thượng ban cho.
Nhìn thấy đèn Khổng Minh, chỉ cần có chút lý trí là hắn sẽ hiểu rõ nặng nhẹ.
4
Tháo bỏ trâm cài, ta chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì bên ngoài lại truyền đến tiếng khóc của nha hoàn.
“Điện hạ, xin hãy mau đi xem trắc phi của chúng ta!”
“Trắc phi vì cầu phúc cho Điện hạ và hoàng tử phi mà quỳ đến ngất lịm.”
Cẩm Lý đang chải tóc cho ta bỗng khựng lại.
Ta nhìn vào gương, khẽ nhếch môi cười đầy giễu cợt.
Xem ra Ninh Âm vẫn chưa chịu dừng lại, chẳng cam lòng từ bỏ.
Quay lại, thấy Tiêu Thừa Vũ trên giường đã đứng dậy, có lẽ hắn không ngờ ta sẽ nhìn qua, sắc mặt hơi sững lại.
“Âm Âm vì cứu ta mà để lại bệnh căn không dứt. Ta qua đó một lát rồi sẽ về.”
Ta mỉm cười dịu dàng, tỏ vẻ thông cảm: “Muội muội thân thể yếu ớt, Điện hạ nên đi thăm là phải.”
Tiêu Thừa Vũ ngẩn ra, có lẽ không nghĩ rằng ta lại khoan dung như vậy.
Hắn gật đầu, vừa nhấc chân, ta liền bảo Cẩm Lý vào cung thỉnh thái y.
Tiêu Thừa Vũ nhíu mày, ánh mắt nhìn ta lạnh dần.
Ta vẫn giả vờ lo lắng: “Ta cùng phu quân qua đó, muội muội vì ta mà ngất xỉu, không thể lơ là được.”
Tiêu Thừa Vũ dừng bước.
Hắn nhìn ta, ánh mắt lộ vẻ dò xét, nhưng không tìm ra sơ hở.
Tiếng khóc ngoài cửa càng lúc càng lớn.
Tiêu Thừa Vũ bỗng có vẻ sốt ruột, phẩy tay:
“Thỉnh phủ y đến cho trắc phi, bảo nàng ấy nghỉ ngơi cho tốt, nói rằng ngày mai ta sẽ đến thăm.”
Tiếng khóc bên ngoài dần xa, đèn Phù Dung viện tắt ngúm.
Nửa đêm, ánh trăng trong như nước soi sáng căn phòng.
Nhìn sang Tiêu Thừa Vũ bên cạnh.
Hắn cũng hiểu rằng, nếu để chuyện này ầm ĩ vào trong cung, nhất định sau đó sẽ bị trách phạt.
Vì vậy, hắn chọn ở lại Phù Dung viện.
Nghĩ đến thái độ thô lỗ của hắn vừa rồi, lòng ta dần lạnh lẽo.
Nhưng thật may, ta đã biết từ lâu rằng hắn chẳng phải người tốt lành gì.
5
Hôm sau, ta cùng Tiêu Thừa Vũ tiến cung bái kiến.
Khi vừa trở về, bước vào hậu viện, một ngọn roi vụt qua không trung hướng thẳng vào ta.
May mắn, ta nhanh tay lẹ mắt, né sang một bên rồi chộp lấy đuôi roi.
Cẩm Lý hốt hoảng, chắn trước ta và quát lên: “Láo xược!”
Trước mặt là Ninh Âm trong bộ váy đỏ tươi, đầu cài trâm phượng khảm vàng, cầm một cây roi dài mềm dẻo mà uyển chuyển.
Tiêu Thừa Vũ thấy ta giữ chặt đuôi roi, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên.
Ninh Âm nhìn ta như không tồn tại, tự nhiên ngẩng cao đầu, kiêu hãnh mà cười khúc khích nói với Tiêu Thừa Vũ.
“Điện hạ, chàng thấy tiên pháp mới của thiếp thế nào?”
Tiêu Thừa Vũ nhìn nàng với ánh mắt sủng ái, cười khẽ: “Âm Âm, đừng nghịch nữa.”
“Còn không bái kiến hoàng tử phi.”
Lúc này, Ninh Âm mới không cam lòng mà cúi gối chào ta: “Gặp qua hoàng tử phi.”
Ta che giấu vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt.
Một câu nói của Tiêu Thừa Vũ đã biến hành động vô lễ của Ninh Âm thành trò đùa.
Cẩm Lý nghiến răng, ta liền giữ tay nàng lại.
Mỉm cười, ta đỡ Ninh Âm đứng lên.
“Ninh muội muội đứng dậy đi, không cần phải đa lễ.”
Ninh Âm đứng dậy, tiếp tục coi ta như không tồn tại, rồi ôm lấy cánh tay của Tiêu Thừa Vũ, nũng nịu.
“Điện hạ, sao chàng về muộn vậy? Thiếp đã đích thân làm món chàng thích, nếu trễ nữa sẽ nguội mất.”
Tiêu Thừa Vũ cúi đầu, ánh mắt ấm áp nhìn nàng, khẽ nhéo mũi nàng.
“Sao ta có thể phụ lòng mỹ nhân?”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn ta, nghiêm giọng: “Nàng hãy về trước đi, ta sẽ nói chuyện với nàng sau khi thăm Âm Âm.”
Trước khi rời đi, Ninh Âm cười nháy mắt nhìn ta.
Cẩm Lý tức giận đá vào tảng đá bên cạnh, nghiến răng.
“Đêm qua còn ngất xỉu, hôm nay đã có thể vung roi, đúng là giỏi diễn xuất hơn cả gánh hát.”
“Ngũ hoàng tử quả nhiên thiên vị!”
Ta đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, trên môi nhếch lên nụ cười đắc ý.
Ninh Âm càng làm loạn, ta càng vui.
Ta chỉ cần đứng nhìn kịch hay mà thôi.
6
Tiêu Thừa Vũ cuối cùng vẫn vội vã tới Phù Dung viện.
Chưởng sự ma ma bên cạnh Lâm Phi đã tới ban thưởng.
Những người trong cung luôn biết cách giữ lòng người, đánh một roi, lại cho một quả táo ngọt.
Lúc gặp Lâm Phi, bà ấy có ý định nhắc ta về chuyện nắm giữ quyền quản gia.
Nhưng Tiêu Thừa Vũ rõ ràng muốn bảo vệ Ninh Âm.
Hắn chỉ nói: “Yên La mới vào phủ, còn chưa quen việc. Để thần nhi và Yên La cùng nhau bàn bạc đã.”
Lâm Phi dù có ý thiên vị ta, nhưng cuối cùng, Tiêu Thừa Vũ vẫn là con trai bà, hai mẫu tử họ mới là một thể.
Chuyện này đành gác lại.
Dù ta là chính thê, nhưng sau cánh cửa khép kín, ai biết được rằng trắc phi mới là người quản lý mọi thứ.
Vấn đề nếu chỉ là chưởng sự ma ma bên cạnh Lâm Phi thì cũng được.
Nhưng ma ma lại gặp gỡ đại thái giám bên cạnh Hoàng thượng trên đường đi.
Khi họ tới, nghe nói Tiêu Thừa Vũ đang ở trong viện của trắc phi Ninh Âm.
Chưởng sự ma ma bên cạnh Lâm Phi lập tức biến sắc.
Còn ta vẫn bình tĩnh, không hề để lộ chút sơ hở.
Mọi chuyện này đều lọt vào mắt đại thái giám bên cạnh Hoàng thượng.
Ban thưởng vừa được đưa đến vào buổi sáng, thì lời trách phạt của Hoàng thượng đã tới trước bữa trưa.
Do sự cố hỏa hoạn năm ngoái, Hoàng thượng vốn đã không thích Ninh Âm.
Ngày thứ hai sau lễ cưới, Tiêu Thừa Vũ đã bỏ rơi tân nương mà sủng ái thiếp thất. Đúng là chuyện không thể chấp nhận.
Sau đó, Lâm Phi ra lệnh cấm túc Ninh Âm.
Quyền quản gia lại về tay ta.
Ta xoa lên thẻ bài tượng trưng cho quyền lực, nhớ tới cuộc trò chuyện với phụ thân trước ngày xuất giá.
Phụ thân ta đã dâng ba bản tấu lên Hoàng thượng trong ba ngày liên tiếp, đồng thời tiến cống dược liệu quý hiếm.
Trong mắt Hoàng thượng, điều này là dấu hiệu của lòng trung thành.
Khi đế quốc đã ổn định, Hoàng thượng cũng không còn muốn loại bỏ những cựu thần thân cận với Tiên Đế như trước nữa.
Để tỏ thiên ân, Hoàng thượng đã ban thưởng thêm cho phủ Ngũ hoàng tử.
Ta biết rõ rằng Ninh Âm sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Chỉ cần bố trí mọi thứ ổn thỏa, ngồi xem kịch vui là đủ.