Thù Đồ - Chương 1
1.
Bác sĩ đưa tờ giấy chẩn bệnh tay thì điện thoại reo.
Là Chu Chú gọi đến.
Tôi hiệu đừng vội , bấm .
giọng vọng của Chu Chú, mà là một chất giọng nữ xa lạ, mạnh mẽ và chuyên nghiệp.
“Đường Dung tiểu thư, hiện tại Chu Chú đang trong giai đoạn thăng tiến quan trọng của sự nghiệp. Với năng lực của cô, chúng thể tiếp tục để cô làm quản lý của nữa.”
“Châm Tinh sẽ chi trả khoản bồi thường hợp lý, và mong cô từ giờ liên lạc với Chu Chú nữa.”
Người phụ nữ nhiều, nhưng đáp lời nào.
Cuối cùng, giọng điệu của cô mất kiên nhẫn:
“Cô còn yêu cầu gì ?”
Tôi chỉ bình tĩnh đáp:
“Tôi gặp Chu Chú lần cuối.”
Đầu dây bên im lặng trong giây lát.
Rồi, một giọng quen thuộc vang lên, lạnh lùng và xa cách.
“Đồng ý với cô .”
Là Chu Chú.
2
Trước khi rời bệnh viện, bác sĩ cố gắng dặn dò thật kỹ:
“Đường tiểu thư, các tế bào ung thư đã dấu hiệu di căn. Cô cần nhập viện điều trị hóa chất càng sớm càng .”
Tôi nhẹ nhàng đáp lời, gấp tờ giấy chẩn bệnh cẩn thận và đặt túi xách.
Nơi hẹn gặp là căn phòng áp mái của một khách sạn sang trọng.
Khi bước , phòng khách hỗn độn, phảng phất một mùi vị khó chịu thể diễn tả.
Cơn buồn nôn ập đến, vội lao nhà vệ sinh nôn thốc tháo, gần như trút hết ruột gan ngoài.
Khi bước , Chu Chú bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng :
“Chị còn bồi thường gì nữa? Chẳng đã qua điện thoại ?”
Trên ghế sô pha, La Thu ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén:
“Chị Đường, lòng tham của con thật đáng sợ. Làm quản lý thôi, chị còn bao nhiêu tiền nữa mới thấy đủ?”
La Thu, cô em gái cùng công ty với Chu Chú, sở hữu gương mặt ngọt ngào nhưng đầy sắc sảo.
Tôi cô , bất giác cảm thấy hoang mang.
Hai năm , Chu Chú ký hợp đồng với Châm Tinh, lúc và La Thu đã quen .
Cô gái nhỏ rõ ràng thích , nhưng khi , trong mắt chỉ .
Mọi thứ bắt đầu thay đổi từ bao giờ?
Có lẽ là mùa đông năm ngoái.
Tối đó, Chu Chú tham gia một sự kiện, sắp đến giờ biểu diễn nhưng mãi thấy sân khấu.
Tôi tìm, và bắt gặp cùng La Thu ở hậu trường.
La Thu cúi về phía , để vòng tay qua giúp cô đeo chiếc vòng cổ.
“Loại nước hoa là mùi gì thế? Khá thú vị.”
“La hương.”
La Thu mỉm , giọng nhẹ như gió: “Nếu thích, em sẽ tặng một lọ.”
Khi , môi cô khẽ lướt qua má .
Không khí giữa hai bỗng chốc ngưng , ái đến nghẹt thở.
Giọng Chu Chú lạnh lùng kéo trở thực tại:
“Đường Dung, mau chóng kết thúc chuyện . Tối nay còn lịch trình.”
Tôi cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng, mỉm nhẹ:
“Giá mà đưa chỉ dành cho quản lý, nhưng rõ ràng biết mối quan hệ của chúng hề đơn giản như .”
Sắc mặt Chu Chú lập tức thay đổi.
Hắn phắt dậy, ánh mắt lạnh băng chằm chằm.
Rồi, một hồi căng thẳng, sang với La Thu:
“Cô ngoài , cần chuyện riêng.”
Khi La Thu bước , tiến gần , tay siết chặt lấy cổ tay :
“Đường Dung, chị hủy hoại đúng ?”
Ngày , ánh mắt khi luôn cháy bỏng yêu thương, giờ đây chỉ còn là sự căm ghét đến thấu xương.
Tôi mỉm yếu ớt, khóe môi run rẩy:
“Cậu với họ rằng chúng đã đăng ký kết hôn, đúng ?”
“, .”
Hắn càng siết chặt tay, giọng đanh :
“Nhờ tờ giấy đăng ký đó, chị mới tư cách vòi tiền . chứ?”
3
Tôi nhớ ngày chúng đến Cục Dân chính nhận giấy đăng ký kết hôn.
Khi , Chu Chú nắm chặt tay , ánh mắt sáng rực:
“Từ giờ trở , mỗi đồng tiền kiếm đều là tài sản chung của vợ chồng chúng .”
“Đường Dung, thật lòng mà , từ năm 18 tuổi, đã luôn mong chờ ngày .”
Hồi đó, Chu Chú như một chú cún con bám dính lấy .
Ngay cả khi biểu diễn, cũng nhất định kéo theo bên cạnh.
hóa , một ngày nào đó, chú cún con cũng thể đầu cắn ngược chủ nhân của .
Tôi thẳng mắt , bình tĩnh :
“Tôi sáu mươi triệu.”
Chu Chú sững sờ trong giây lát.
Hắn kiếm số tiền đó từ khi nổi tiếng, nhưng giờ đây, những khoản tài chính liên tiếp của sẽ khó lòng xoay sở nếu đưa hết cho .
“Không thể nào.” đáp lạnh lùng, buông tay , ánh mắt lạnh giá :
“Nếu chị thực sự kết thúc, hãy đưa một con số hợp lý hơn, chúng bàn .
Đường Dung, chị đáng giá như chị nghĩ .”
Chúng đã ở bên 11 năm, từ những ngày chẳng mấy ai để tâm đến cả hai cho đến giờ.
Thế nhưng giờ đây, chỉ với một câu , đã thể định giá mọi thứ:
“Đường Dung, đừng tự tưởng đáng giá như .”
Hắn đóng sầm cửa bỏ .
Tôi bước tới cửa sổ, và lúc thấy La Thu nhào lòng .
Cô thì thầm điều gì đó, giọng dịu dàng đến mức xoa dịu ngay vẻ tức giận gương mặt .
Hắn ôm La Thu lòng, liếc thấy trong bóng tối, nhưng chẳng chút do dự, cúi đầu hôn cô .
La Thu nhỏ nhẹ làm nũng:
“Nhẹ thôi, .”
Căn phòng quanh như chìm trong bóng tối ngột ngạt.
Một cảm giác nghẹt thở, như thủy triều, cuộn trào và dìm xuống.
Kỳ thực, bây giờ chẳng cần đến số tiền đó.
… thể chịu đựng nổi.
Tôi cần làm gì đó, dù chỉ là khiến khổ sở đôi chút, như cách đang khổ sở.
4
Đêm hôm , sự kiện phát sóng trực tiếp bộ.
Chu Chú và La Thu sóng vai thảm đỏ, mỉm những câu hỏi của phóng viên:
“Cả hai đều cùng công ty, là tiền bối – hậu bối, liệu sắp tin vui ?”
La Thu chỉ ngượng ngùng đáp, còn Chu Chú trả lời điềm tĩnh:
“Hết thảy tùy duyên.”
“Nghe đại diện cũ của vì cố lực yếu kém và lợi dụng chức vụ để kiếm tiền riêng nên đã sa thải, đúng ?”
“Chuyện cũ hãy để nó qua , truy cứu thêm.”
Tôi cửa sổ, tay run rẩy tắt buổi phát sóng.
Ánh trăng nhợt nhạt len lỏi căn phòng trống trải, lạnh lẽo như chính trái tim .
Tối hôm , mơ về quá khứ.
Trong giấc mơ, chúng vẫn ở bên .
Chu Chú bài hát mới, dựa khung cửa sổ, ngân nga cho .
Ngoài là muôn vạn ánh đèn sáng rực.
khi , những bài ca hàng triệu biết đến, chỉ là khán giả đầu tiên.
Hắn với :
“Chị, chờ đến khi em nổi tiếng và tổ chức buổi diễn đầu tiên với mười vạn tham dự, em sẽ cầu hôn chị mặt cả thế giới.”
, khi Chu Chú thật sự trở thành tâm điểm của vạn , điều đầu tiên ném bỏ chính là .
…
Tỉnh dậy, cơn đau quặn thắt trong dày khiến gần như bất tỉnh.
Ánh mặt trời gay gắt xua cái lạnh trong .
Căn phòng trống rỗng.
Bấy lâu nay, bên cạnh chỉ Chu Chú.
Người bạn duy nhất của đã sang nước ngoài từ lâu và định cư luôn bên .
Cô thích Chu Chú, và từ đó, chúng cũng hiếm khi liên lạc.
Tôi ngã xuống mép giường, cuộn tròn trong đau đớn.
Vị máu tanh trào lên cổ họng, khiến suýt nôn .
Ngay lúc đó, điện thoại của Chu Chú gọi tới.
“Chị suy nghĩ xong ?”
Giọng lạnh nhạt, đầy thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn cố giữ chút lịch sự:
“Nếu chị đồng ý giảm số tiền xuống, sẽ đưa ngay.
Kết thúc sớm, chị làm gì cũng .
Như chẳng hơn ?
Đường Dung, gì chứ.”
Cơn đau dịu , chậm rãi dậy, dựa thành giường, giọng khàn đặc:
“Được, một nửa.”
Hắn thoáng sững sờ, lẽ ngờ nhượng bộ dễ dàng như :
“Thật chứ?”
“Ừ. về nhà một chuyến, mang cây guitar cũ đó, hát cho một lần.”
Có lẽ sắp chết thường lưu luyến những điều khó dứt.
Khi Chu Chú trở về, đang ở nhà.
Hắn bước xuống xe, La Thu đã theo sát bên cạnh.
Tôi nhịn mỉa mai:
“Tình cảm quá nhỉ? Đến cả một giây cũng thể rời .”
La Thu mỉm kéo cánh tay , giọng ngọt ngào đầy bao dung:
“Đường chị lớn tuổi nên hiểu tình yêu cuồng nhiệt của chúng . Thời kỳ say đắm mà, vốn dĩ là như .”
Làm hiểu chứ?
Tôi và Chu Chú đã từng một thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt dài đến mức từng nghĩ đó sẽ là mãi mãi.