Thông Linh Sư Thuỷ Hương: Viên ngọc tà ác - Chương 4
11.
Câu chuyện bắt đầu từ một cuộc thảo luận trên mạng: Hoa khôi của trường đại học nào đẹp nhất?
Ảnh của Chu Dĩnh được đăng lên, cô ấy trông thật lạc lõng giữa vô số những cô gái xinh đẹp khác.
Cư dân mạng không hề bị ảnh hưởng bởi viên ngọc bích nên xông vào khiếu nại:
【 Đại học X hết nữ sinh rồi hay sao mà lại đi chọn một cô gái xấu như thế này làm hoa khôi của trường? 】
【 Ôi chúa ơi! Tôi sắp mù mất rồi! 】
【 Đây cũng được gọi là hoa khôi sao? 】
【 Bất kỳ nữ sinh nào cũng sẽ xinh đẹp hơn cô gái này! 】
Fan cuồng của Chu Dĩnh ngay lập tức trả đũa, họ gọi cô là nữ thần có ngoại hình xinh đẹp và đặc biệt nhất.
Hai bên mâu thuẫn với nhau, những bức ảnh của Chu Dĩnh ngày càng lan rộng và trở nên phổ biến trên Internet.
Càng ngày càng có nhiều bình luận giễu cợt xuất hiện, nói Chu Dĩnh là một con nhóc xấu xí!
Gia cảnh của Chu Dĩnh hoàn toàn bị phanh phui, những bức ảnh của cô trước khi giảm cân đã được đăng tải trên mạng, đứng cạnh những bức ảnh hiện tại của cô.
【 Trời ơi! Trước đây cô ta xấu như thế này sao? 】
【 Chắc phải nặng 200 cân ấy chứ! 】
Thậm chí còn một một vài bạn học cũ lên tiếng xác nhận.
【 Chu Dĩnh, người mà hồi cấp ba ai cũng công nhận là cô gái xấu nhất trường, lớp chúng tôi còn tổ chức cuộc thi chọn ra người xấu nhất, lúc đó đã chọn cô ta, còn phát bằng khen, thế mà giờ lại được bầu làm hoa khôi trường, buồn cười chet đi được. 】
【 Lớp chúng tôi lúc đó có rất nhiều người, bàn học xếp chật chội, mỗi khi cô ta đi qua là bàn học bị dịch chuyển, y hệt như con lợn. 】
【 Hồi cấp hai có một sự kiện rất nổi tiếng, trong ngày hội thể thao, do quá béo, quần của cô ta đã rách toạc ngay giữa sân trường. 】
【 Xấu xí, còn thích làm trò hề, dám thích cả một đàn anh khóa trên, ngày ngày đứng ven đường đợi anh ấy đi qua rồi õng ẹo, tưởng người ta không biết à? Haha. 】
Tôi không thể tin được khi nhìn thấy những phản ứng kịch liệt như vậy trên mạng xã hội.
Tại sao một học sinh cấp 2, cấp 3 lại có thể á c đ ộc đến thế?
Chẳng trách Chu Dĩnh tìm đủ mọi cách để trở nên xinh đẹp.
Trong vòng hai ngày, ngày càng có nhiều thông tin về Chu Dĩnh được phanh phui.
Cha mẹ cô không phải là những người thành đạt mà cô mô tả, mà là một cặp vợ chồng bình thường.
Người lái chiếc Lamborghini đến trường để đón cô, hoàn toàn không phải là anh trai của cô mà là một phú nhị đại đến từ thành phố C.
Sau khi sự việc nổ ra, nhiều người tràn vào tài khoản của chàng trai phú nhị đại kia và hỏi về mối quan hệ của anh với Chu Dĩnh.
Ngày càng có nhiều người chỉ trích Chu Dĩnh, lời nói của họ ngày càng phản cảm.
Nhìn thấy những lời đó, tôi thầm sợ hãi. Mặc dù trước đây cô ấy đã từng dẫn dắt người khác bắt nạt tôi nhưng thực ra lúc này tôi cũng có chút lo lắng cho cô ấy.
Sau giờ học, tôi đi tìm Chu Dĩnh nhưng lại không thấy cô ấy ở căng tin hay ký túc xá. Tôi hỏi các bạn cùng lớp thì biết được Chu Dĩnh đã đến CBD Plaza.
Tôi nhanh chóng bắt taxi về trung tâm thành phố. Quảng trường đông nghịt người.
Theo dòng người, tôi nhìn thấy nhiều người đang xếp hàng trước quảng trường.
Tôi bước tới và nhìn thấy Chu Dĩnh đang đứng giữa quảng trường, bên cạnh có tấm biển ghi: 【 Bắt tay một lần được 50 tệ. 】
Người anh giàu có, đẹp trai của cô ấy đang đứng đằng sau.
Với 50 tệ, nhiều người xếp hàng để bắt tay cô. Mỗi lần cô bắt tay, anh chàng đẹp trai giàu có kia sẽ quét 50 tệ tặng cho người đó.
Mọi người xếp thành một hàng dài. Tôi nhìn thấy Chu Dĩnh đang cầm viên ngọc bích trên tay.
Nhìn cảnh tượng này, tôi nghĩ cô ấy bị đ iên mất rồi. Nếu cô ấy sử dụng viên ngọc đó quá nhiều lần, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Quả nhiên, một lúc sau, Chu Dĩnh đột nhiên ngất đi, ngã xuống đất.
Quảng trường trở nên hỗn loạn, người anh đẹp trai giàu có của cô ấy đứng đó bất động, vẻ mặt bối rối.
Một nhóm fan cuồng của Chu Dĩnh cũng im lặng nhìn nhau, có vẻ như không biết tại sao lại đến đây.
Quảng trường đông đúc nhưng không một ai đưa Chu Dĩnh đến bệnh viện.
12.
Tôi gọi xe cấp cứu.
Trong bệnh viện, Chu Dĩnh tỉnh lại, vừa mở mắt liền hét lên: “Viên ngọc bích của tôi!”
Tôi thở dài: “Viên ngọc đã v ỡ rồi.”
“Cái gì?” Chu Dĩnh ngồi dậy, vội vàng sờ túi xách của mình.
Tôi lấy viên ngọc bích đã bị vỡ ra và đưa cho cô ấy. Chu Dĩnh nhìn viên ngọc đã bị vỡ, sửng sốt.
Tôi nhìn cô ấy và nói: “Cậu có biết tại sao cậu lại ngất đi không?”
Chu Dĩnh ngẩng đầu lên.
Tôi nói: “Viên ngọc bích này đã hút cạn tuổi thọ của cậu và nó đã mất tác dụng.Từ bây giờ, cậu chỉ còn sống được vài ngày nữa. Cậu có thể chet vì bệnh tật hoặc tai nạn, nhưng cậu sẽ không sống quá bảy ngày.”
Trong mắt Chu Dĩnh hiện lên vẻ sợ hãi, cô ấy thẫn thờ một lúc, ôm mặt khóc: “Sao chuyện này có thể xảy ra… mới được một khoảng thời gian thôi mà…”
Tôi mở miệng định nói, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ.
Cô ấy sử dụng viên ngọc trên quy mô lớn như vậy, tuổi thọ của cô ấy sẽ bị tiêu hao rất nhanh.
Bây giờ có nói gì cũng vô ích.
“Cậu có hối hận không?” Tôi hỏi.
Chu Dĩnh cười khổ: “ Từ đầu đã biết sẽ phải trả cái giá rất đắt, cũng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng không ngờ lại chỉ được một thời gian ngắn như vậy.”
Từ bệnh viện trở về trường, lòng tôi nặng trĩu.
“Chu Dĩnh biết dùng phép sao?”
“Tại sao trước đây mình lại thích cô ấy như thể bị ma nhập vậy?”
“Mình cũng thế!”
“Cô ấy trông rất bình thường, nhưng mình lại thấy cô ấy trông giống như một nàng tiên nữa chứ!”
Từ cổng trường đến khu ký túc xá, vô số người vừa đi vừa thảo luận chuyện của Chu Dĩnh, họ đều cảm thấy rất kỳ lạ.
Khi trở lại ký túc xá, tôi vừa mở cửa đã thấy Lý Thanh và Phạm Tiểu Tuyết đang trò chuyện cùng nhau.
Hai người lo lắng đứng dậy: “Thuỷ Hương, cậu về rồi!”
Tôi gật đầu rồi đi vào giường thu dọn đồ đạc.
“Thuỷ Hương, mình có chuyện muốn nói…” Phạm Tiểu Tuyết và Lý Thanh ngập ngừng bước đến chỗ tôi.
“Hai đứa bọn mình thành thật xin lỗi khi đã bắt nạt cậu vì Chu Dĩnh.”
“Bọn mình không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, khi cậu nói Chu Dĩnh không xinh đẹp, bọn mình rất tức giận. Khi Chu Dĩnh buồn, bọn mình càng ghét cậu hơn… Trời ơi, mình lại nói những lời quá đáng như thế!”
“Đúng vậy, bọn mình rất ít khi nói nặng lời với ai, cũng không biết tại sao, giống như bị ma ám.”
Lý Thanh và Phạm Tiểu Tuyết xin lỗi một cách tuyệt vọng, thái độ chân thành của họ khiến trái tim đang nặng trĩu của tôi dễ chịu hơn đôi chút.
Tôi nói: “Tôi chưa bao giờ giận hai cậu.”
“Thật sao?”
“Tốt quá!”
Hai người thở phào nhẹ nhõm.
Tôi thu dọn đồ đạc và rời khỏi trường. Mọi người xung quanh đều đang bàn tán về Chu Dĩnh. Đang đi, tôi bật điện thoại lên thì thấy vô số người đang tràn vào chửi bới Chu Dĩnh.
Chu Dĩnh dùng tà vật để khống chế người khác, nhưng hiện tại ngọc bích đã vỡ, những người bị khống chế đã bình thường trở lại, họ không còn thích cô ấy nữa, nên phản ứng vô cùng dữ dội và điên cuồng.
Thiếu gia giàu có kia tuyên bố sẽ đòi lại toàn bộ tiền của, nếu không trả lại thì kiện ra tòa. Nhiều người cũng yêu cầu Chu Dĩnh trả lại số quà mà họ đã tặng cô ấy.
Tôi tắt điện thoại, ủ rũ trở về căn nhà mà mình thuê, ngồi ngẩn ngơ trên ghế sofa.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
13.
Mấy con quỷ đi tới: “Hương Hương, cô làm sao vậy? Có chuyện gì phiền toái sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn thấy mấy khuôn mặt đầy máu, sợ hãi hét lên: “Maaaa!”
Lục Thành Tuyết bước ra từ trong phòng, vẫy tay, đám quỷ kia mới khóc lóc bỏ đi.
“Có chuyện gì à?” Anh ta ngồi đối diện tôi, đưa cho tôi một tách trà. Tôi nhấp một ngụm, cả người liền cảm thấy thoải mái.
“Viên ngọc bích này.” Tôi lấy viên ngọc bị vỡ trong túi ra đưa cho anh ta: “Có người dùng viên ngọc này để làm cho người khác yêu thích cô ấy. Bây giờ nó đã bị vỡ, cô ấy phải chịu hậu quả rất lớn.”
“Viên ngọc này có khả năng hấp thụ tuổi thọ?” Lục Thành Tuyết nhìn thoáng qua, nhặt một mảnh lên nói: “Thật tàn nhẫn.”
Tôi hỏi trong tuyệt vọng: “Có cách nào để giúp cô ấy không?”
Lục Thành Tuyết lắc đầu: “Khế ước đã hoàn thành, ngọc lại bị vỡ, không còn cách nào khác.”
Tôi quay người bước vào phòng, nằm trên giường với cảm xúc lẫn lộn.
Tôi không thích Chu Dĩnh, nhưng nhìn cô ấy chet tôi thấy rất buồn. Hai ngày sau, đang trên đường đến trường thì nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.
“Thuỷ Hương…”
Là giọng nói của Chu Dĩnh.
Tôi: “Chu Dĩnh?”
“Chúng ta có thể gặp nhau được không? Xin cậu.”
“Cậu xuất viện rồi à?”
“Ừm.”
Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê bên ngoài trường học. Chu Dĩnh trông xanh xao, mái tóc dài rối bù, giống như một hồn ma nữ vậy.
“Thuỷ Hương, là như thế này…” Cô ấy cúi đầu, “Bây giờ bọn họ đều ghét tôi, người duy nhất tôi có thể nhờ cậy chỉ có cậu…”
Tôi thở dài: “Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi.”
Chu Dĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh: “Tôi sắp chet phải không? Gần đây tôi đã gọi điện cho rất nhiều người để xin lỗi nhưng vẫn chưa kịp trả lại hết tiền và quà cho bọn họ. Vì vậy….vì vậy, tôi muốn hỏi cậu, Thủy Hương, nếu tôi chet, cậu có thể giúp tôi trả chúng cho mọi người được không?”
Tôi nhất thời kinh ngạc.
Chu Dĩnh đưa cho tôi một cuốn sổ, trong đó ghi tên từng người, tặng quà gì.
“Được rồi.” Tôi cất cuốn sổ đi.
Chu Dĩnh mỉm cười vui vẻ. Cả hai chúng tôi bước ra khỏi quán cà phê và đi bộ cạnh nhau về phía trường học.
“Quả nhiên, những người như tôi nên ở trong góc tối. Dù có đổi cả mạng sống của mình để lấy một chút sung sướng cũng chỉ được một thời gian ngắn, lại còn phải chịu những hậu quả nặng nề…” Chu Dĩnh vừa đi vừa nói.
Đang đi, cô ấy đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm mặt khóc.
Tôi lặng lẽ đứng sang một bên, không biết phải an ủi thế nào.
Một lúc sau, Chu Dĩnh lại đứng dậy, lau nước mắt nói: “Nếu đã như vậy, chet sớm tái sinh sớm, có lẽ kiếp sau tôi còn có thể đầu thai làm mỹ nữ.”
Tim tôi thắt lại.
Đúng lúc đó, có một quả bóng lăn trúng chân chúng tôi rồi lăn xuống đường, một cậu bé lao xuống đường đuổi theo quả bóng.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Chu Dĩnh đã không do dự chạy theo cậu bé: “Này! Quay lại! Quay lại!”
Một chiếc ô tô lao vút qua. Tiếng phanh xe vang lên.
Chu Dĩnh đẩy cậu bé ra.
Chiếc xe tông vào Chu Dĩnh, cơ thể gầy gò của cô ấy bay lên không trung rồi nặng nề rơi xuống.
Cậu bé không hề hấn gì, nhìn thấy cảnh tượng như thế liền khóc.
Tôi ngơ ngác chạy tới quỳ bên cạnh Chu Dĩnh: “Chu Dĩnh, Chu Dĩnh…”
Chu Dĩnh khẽ mở mắt ra, mỉm cười với tôi, khuôn mặt đầy máu: “Không ngờ… tôi sẽ… chet vì cứu người… khá… tốt… ít nhất là… người được cứu… sẽ thích tôi…”
“CHU DĨNH!” Tôi hét lên và bấm số gọi xe cứu thương.
Một bàn tay ấn vào vai tôi, bên tai vang lên một giọng nói: “Đừng lo lắng, cô ấy vẫn có thể sống sót.”