Thông Linh Sư Thuỷ Hương: Viên ngọc tà ác - Chương 3
9.
Đơn xin sống ở ngoài khuôn viên trường của tôi đã được chấp thuận, tôi chuyển đi luôn vào ngày hôm sau.
Chu Dĩnh không còn có ý xấu với tôi nữa, lần này còn giúp chuyển đồ đạc của tôi xuống tầng dưới.
“Nếu là tại tôi, thì cậu đừng chuyển đi mà.” Chu Dĩnh thấp giọng nói: “Từ giờ trở đi, chúng ta hãy sống vui vẻ với nhau.”
Tôi đáp: “Không phải do cậu đâu”.
Với sự giúp đỡ của đám quỷ, tôi đã nhanh chóng chuyển đồ đạc đến căn nhà mà mình thuê.
Vừa bước vào cửa, tôi đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên ghế sô pha, chậm rãi lật từng trang sách.
Tôi mở to mắt ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông quay lại nhìn tôi rồi tiếp tục nhìn xuống cuốn sách.
Quỷ lưỡi dài đột nhiên xuất hiện: “Hương Hương, cô quên rồi à? Lục tiên sinh giả làm bạn trai của cô với điều kiện phải chuẩn bị chỗ ở cho cậu ấy.”
Tôi chợt nhớ tới điều này, trừng mắt nhìn anh: “Nhưng tại sao anh ta lại ở đây?”
Quỷ lưỡi dài cười nịnh nọt nói: “Dù sao cũng còn thừa một phòng, tôi nghĩ không nên lãng phí…”
Tôi không nói nên lời: “Sao tôi có thể sống chung với một người đàn ông xa lạ chứ?”
Quỷ lưỡi dài nhìn người đàn ông, rồi nhìn tôi, nói: “Hương Hương, cậu ấy không phải là người xa lạ gì đâu.”
Tôi: “?”
Quỷ lưỡi dài nói: “Cậu ấy tên là Lục Thành Tuyết, thiếu gia của một gia tộc thông linh sư, Lục gia, cũng là một trong những thông linh sư mạnh nhất và đồng thời là chồng chưa cưới của cô đó.”
Cái gì, chồng chưa cưới?
Tôi chậm chạp tiếp thu.
Anh ta khép sách lại, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười nhẹ: “Xin chào vợ chưa cưới. Thời gian tới mong được em chỉ giáo nhiều hơn.”
Tôi: “…..”
Tôi nắm tai quỷ lưỡi dài và nói: “Mau nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra!”
“Em có thể trực tiếp hỏi tôi.” Người đàn ông đẹp trai ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt bình tĩnh, “Hôm nay tôi vừa đến thành phố C, đã bị thức thần của em dùng thuật định hồn trói buộc và đưa đến trước mặt em. Nghe nói em muốn tôi làm bạn trai của em.”
Tôi trừng mắt nhìn quỷ lưỡi dài.
Con quỷ lưỡi dài co rúm lại, dùng bộ mặt nịnh nọt trườn tới bên cạnh Lục Thành Tuyết: “Lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, dù sao cũng là người nhà, không sao đâu, không sao đâu.”
Ai là người nhà với anh ta?
“Ừm…” Tôi xoa xoa tay, cười nói: “Đều là hiểu lầm, hiểu lầm.”
Tôi nhanh chóng mở cửa phòng khách, dùng tư thế chân thành nhất mời: “Xin lỗi đã làm phiền rồi, mời anh đi cho!”
Lục Thành Tuyết không nhúc nhích, nói: “Tôi mới tới, cũng không quen nơi này cho lắm, tôi thấy ở đây khá tốt. Vợ chưa cưới à, em nói sẽ lo chỗ ở cho tôi nên tôi mới đồng ý diễn kịch, em sẽ không thất hứa đâu đúng không?”
Không ngờ anh ta lại không biết xấu hổ như vậy.
Nhưng nghĩ đến việc quỷ lưỡi dài đã trói anh ta trước mặt tôi, tôi thậm chí còn nhìn cơ bụng và sờ cơ ngực của anh ta. Thôi thì dù sao, ngôi nhà cũng có hai phòng ngủ và một phòng khách, đủ cho hai người ở.
Theo như lời của Lục Thành Tuyết nói, anh được gia tộc cử đi truy tìm tung tích của chú mình.
Chú của anh tên là Lục Minh Sâm, anh kể rằng người chú này rời khỏi nhà họ Lục từ rất sớm, sống ở bên ngoài, thậm chí còn có một người bạn gái.
Sau đó, cô bạn gái này bị s át h ại một cách d ã m an, cơ thể bị c ắt thành nhiều mảnh, Lục Minh Sâm đã hồi sinh bạn gái của mình và biến cô ấy thành một hồn ma.
Chuyện này đã vi phạm vào quy tắc trong nghề, Lục Thành Tuyết được gia tộc phái đi truy tìm tung tích của hai người đó.
“Vậy anh còn không nhanh đi tìm đi. Tại sao lại ở nhà tôi?” Tôi nói.
Lục Thành Tuyết thờ ơ nói: “Không tìm được người.”
Chet tiệt!
Anh ta không hề ra ngoài tìm người mà ngày nào cũng ở nhà tôi đọc sách.
Vào buổi tối, tôi livestream với Goth Cat Mao, liền phàn nàn với cô ấy: “Mao Mao ơi, mình đã rất vất vả khi phải trốn khỏi nhà rồi, chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, mà sao vẫn gặp nhiều khó khăn vậy?”
Mao Mao hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tôi nói: “Chúng ta quen nhau đã lâu như vậy, mình cũng không giấu cậu nữa. Gia tộc mình là một gia tộc thông linh sư, bản thân mình rất dễ thu hút ma quỷ, từ nhỏ xung quanh mình toàn là ma. Mình chỉ muốn sống cuộc sống bình thường của một cô gái bình thường thôi, vất vả lắm mới thi đỗ đại học, kết quả là bạn cùng phòng lại đeo một bùa hộ mệnh tà khí, còn có mấy con ma quấy rối mình suốt ngày.”
Mao Mao: “Đúng là không dễ dàng.”
Tôi nói: “Đúng vậy! May mắn có cậu ở bên, khiến mình cảm nhận được niềm vui của việc sống như một người bình thường. Mình thích những người bình thường như cậu nhất.”
Mao Mao cười gượng gạo: “Tất nhiên rồi.”
10.
Trường học bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, nhìn thấy băng rôn được treo trong khuôn viên trường, tôi mới biết hóa ra đang tổ chức cuộc thi hoa khôi trường học. Hiện tại vào vòng chung kết là Chu Dĩnh và cô gái mà hồi đó bạn cùng phòng bảo tôi bình luận.
Hai bức ảnh của hai cô gái được in ra và đặt trên các bảng dọc theo con đường. Vẻ đẹp và vóc dáng của hai người hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng nhiều người như bị mù tập thể, vây quanh bảng của Chu Dĩnh khen ngợi: “Wow, cô ấy thật xinh đẹp!”
“Giống như tiên nữ vậy!”
Trên diễn đàn, Chu Dĩnh đứng ở vị trí đầu tiên với số phiếu áp đảo.
Hai ngày sau, cuộc tuyển chọn kết thúc. Chu Dĩnh được bình chọn làm hoa khôi của trường.
Nhiều cô gái chạy vào ký túc xá để chúc mừng Chu Dĩnh. Khi thấy tôi đột nhiên quay lại, trong mắt Chu Dĩnh có chút hoảng sợ nhưng cô ấy đã nhanh chóng trở lại bình thường.
Đến mười giờ tối, các cô gái lần lượt ra về.
Tôi bước đến trước mặt Chu Dĩnh và nói: “Có nhiều người bỏ phiếu cho cậu như vậy, chắc hẳn cậu đã sử dụng viên ngọc bích kia rất nhiều lần.”
Chu Dĩnh đội vương miện vàng, mặc váy công chúa, nói: “Vậy thì sao?”
“Nó đang dần lấy hết tuổi thọ của cậu đó.” Tôi không khỏi thuyết phục lần nữa, “Cái gì quan trọng hơn, mạng sống hay sự yêu thích của người khác?”
“Đương nhiên được mọi người yêu thích mới là quan trọng nhất!” Chu Dĩnh trả lời ngay mà không cần suy nghĩ. Tôi đã bị sốc.
Cô ấy cúi đầu nói: “Nếu tôi không dùng viên ngọc này, bọn họ nhất định sẽ không thích tôi. Họ sẽ gọi tôi là đồ xấu xí, xa lánh tôi, ức hiếp tôi…”
“Nhưng cậu không xấu!” Tôi nói.
“Tôi là một cô gái xấu xí!” Chu Dĩnh ngẩng đầu nói: “Nếu không có viên ngọc này, sẽ không có ai thích tôi hết!”
Tôi nghĩ cô ấy bị đ iên mất rồi, rõ ràng là cô ấy đã giảm cân, dù không xinh đẹp bằng những mỹ nhân thực sự nhưng cô ấy lại luôn cho rằng mình trông thật xấu xí, phải dựa vào tà vật để trở nên xinh đẹp và được người khác yêu thích.
Ý nghĩ kỳ lạ này có thể đã được hình thành từ những tổn thương trước đó.
Tôi suy nghĩ một chút, nắm lấy tay cô ấy, nghiêm túc nói: “Chu Dĩnh, viên ngọc không ảnh hưởng gì tới tôi nên đánh giá của tôi về cậu là khách quan. Cậu thực sự không xấu, vậy nên đừng phủ nhận bản thân nữa, được không?”
“Vậy cậu có thích tôi không?” Cô ấy hỏi tôi với ánh mắt mong đợi.
Tôi im lặng một lúc, không muốn nói dối cô ấy: “Trước đây các cậu đã bày trò xa lánh tôi. Nếu tôi nói thích cậu thì có chút giả dối…Nhưng giờ tôi đã hiểu quá khứ của cậu, hiềm khích cũng đã được xóa bỏ. Miễn là cậu không làm điều gì quá đáng nữa, chúng ta chắc chắn có thể làm bạn bè.”
Ánh mắt Chu Dĩnh tối sầm.
“Tóm lại, đừng dùng viên ngọc bích này nữa.” Tôi nói: “Nếu cậu thực sự muốn trở nên xinh đẹp thì đi phẫu thuật thẩm mỹ cũng được mà.”
Chu Dĩnh lắc đầu: “Nếu tôi thật sự phẫu thuật thẩm mỹ, sẽ trở thành một người khác, cho dù họ có thích tôi thì họ cũng chỉ thích khuôn mặt giả tạo của tôi chứ không hề thích tôi chút nào. Hơn nữa, sau khi tôi phẫu thuật thẩm mỹ chưa chắc người khác đã thích tôi. Không cần thiết phải làm như vậy. Chỉ cần tôi có viên ngọc bích này, họ nhất định sẽ thích tôi.”
Sau cuộc trò chuyện lần này, thái độ của Chu Dĩnh đối với tôi đã thay đổi. Bây giờ cô ấy thậm chí còn rủ tôi đến lớp chung rồi đi ăn với tôi.
Nhưng dù tôi có thuyết phục thế nào đi chăng nữa, cô ấy vẫn không chịu vứt viên ngọc bích đó đi.
Cô ấy nổi tiếng khắp trường, nhận được sự yêu mến của mọi người.
Khi cô ấy đi chơi, có người khác trả tiền, vô số chàng trai tặng cô những món quà đắt tiền, vô số bạn bè vây quanh cô, và những anh chàng đẹp trai quỳ xuống trước mặt để tỏ tình với cô.
Mọi người đều yêu quý cô ấy , khen ngợi cô ấy xinh đẹp, dễ thương và gọi cô là nàng tiên nhỏ.
Cô ấy luôn là trung tâm của mọi cuộc trò chuyện. Cô ấy không thể thoát ra khỏi nó nữa.
Chu Dĩnh nói: “Cậu biết không? Trước kia một câu tôi nói cũng không có ai nghe, muốn người khác chú ý đến mình thì phải nói to và lặp lại nhiều lần. Nhưng bây giờ, chỉ cần tôi tùy tiện nói ra, sẽ ngay lập tức có người khắc ghi trong lòng.”
Cô ấy kể: “Tôi từng là người vô hình trong mắt người khác. Họ chỉ nghĩ đến tôi khi có việc cần nhờ. Nhưng giờ đây, họ đều vây quanh tôi và nhìn tôi không ngừng”.
“Ngày xưa tôi phải làm rất nhiều thứ, phải chiều lòng người khác mới được một chút yêu thích. Nhưng bây giờ, tôi không phải làm gì cả nhưng ai cũng thích tôi”.
“Làm một người phụ nữ xinh đẹp thật tuyệt, chẳng cần cố gắng cũng có vô số người thích. Một số người, chỉ cần sinh ra đã xinh đẹp, không cần nỗ lực, đã có thể có được những thứ mà người khác cả đời cũng không thể có được. Thế giới này thật bất công! Nếu thế giới đã bất công như vậy, tại sao tôi phải công bằng? Giờ đây tôi đã phải trả một cái giá rất lớn để có được sức mạnh này, đương nhiên tôi sẽ muốn làm mọi thứ theo ý mình như họ vậy.”
Tôi không biết phải nói thế nào cả, từ nhỏ tôi chưa bao giờ bị xa lánh vì ngoại hình. Dù gia đình không quan tâm đến tôi lắm nhưng các hồn ma luôn chăm sóc tôi rất tốt.
Tôi muốn gì họ cũng sẽ cố gắng hết sức làm cho tôi.
Tôi chưa từng trải qua nỗi đau bị chê bai về ngoại hình nên không hiểu được tâm trạng của cô ấy, nhưng tôi không đồng tình với những hành động như vậy nên tôi vô thức tránh mặt cô ấy.
Cho đến ngày hôm đó, những bức ảnh về cuộc thi hoa khôi học đường được đăng tải lên mạng xã hội.