Thông Linh Sư Thuỷ Hương: Viên ngọc tà ác - Chương 2
5.
“Không cần!” Tôi lớn tiếng nói.
“Chẳng hạn như việc dọn dẹp nhà cửa, cô không cần sao?”
Họ biến mất khỏi nhà, một lúc sau có vài người vào giúp tôi dọn phòng và nấu một bữa ăn thịnh soạn.
Mấy người này đã bị quỷ ám.
Quả thực việc dọn nhà rất mệt nên tôi ngồi yên trên ghế sofa mà không từ chối.
Tôi chưa hoàn tất thủ tục đăng ký sống ngoài khuôn viên trường nên trong thời gian này, tôi vẫn phải quay lại kí túc xá vào buổi tối.
Buổi tối khi trở lại ký túc xá, Lý Thanh và Phạm Tiểu Tuyết đều không có ở đó, trong phòng chỉ có Chu Dĩnh.
Khi nhìn thấy tôi, cô ấy mỉm cười và nói: “Thuỷ Hương.”
Tôi bước tới và nói: “Có chuyện gì à?”
Chu Dĩnh nói: “Tôi cho cậu xem một thứ.”
Cô ấy lấy viên ngọc bích từ trong ngực ra đưa cho tôi: “Cầm lấy đi.”
Tôi vô thức cầm lấy nó, một luồng tà khí mạnh mẽ xâm nhập vào da thịt tôi, tôi như bị thôi miên.
“Thủy Hương, ai là người đẹp nhất và dễ thương nhất thế giới?” Chu Dĩnh hỏi tôi.
Toàn thân cô ấy như tỏa sáng, giống như tiên nữ giáng trần, nét mặt vốn bình thường của cô đột nhiên trở nên vô cùng xinh đẹp, mỗi nụ cười của cô ấy đều khiến trái tim tôi rung động.
Ôi Chúa ơi, cô ấy thật xinh đẹp và dễ thương!
Tôi không thể kiềm chế được ý nghĩ thích cô ấy, nhưng ngay khi ý tưởng đó nảy ra, ác linh trong cơ thể tôi đã bị linh lực tiêu diệt, tôi nhanh chóng tỉnh lại và ném đi viên ngọc bích kia.
Viên ngọc bích rơi xuống đất một tiếng “bịch”.
“A, ngọc bích của tôi!”
Chu Dĩnh vội vàng nhặt dây chuyền trên mặt đất lên, tức giận nói: “Thuỷ Hương, cậu có ý gì?”
Lý Thanh và Phan Tiểu Tuyết đẩy cửa vào, nhìn thấy chúng tôi đang xích mích liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Chu Dĩnh nhanh chóng phàn nàn: “Mình đưa mặt viên ngọc bích cho Thuỷ Hương xem, nhưng cậu ấy lại ném nó xuống đất, suýt thì làm vỡ nó!”
“Thuỷ Hương, cậu sao có thể làm như vậy?”
“Đúng là quá đáng!”
Hai người họ đã giúp Chu Dĩnh mắng tôi.
Tôi xoa xoa lông mày, nhìn chằm chằm Chu Dĩnh nói: “Viên ngọc của cậu có vấn đề.”
“Cậu mới có vấn đề!” Trong mắt Chu Dĩnh hiện lên một tia hoảng sợ.
Tôi cau mày cảnh cáo Chu Dĩnh: “Tôi khuyên cậu nên nhanh chóng vứt bỏ viên ngọc này đi. Nếu đem theo bên người quá lâu nhất định sẽ xảy ra chuyện.”
“Đồ đ iên!” Chu Dĩnh tức giận.
“Cậu ta chỉ ghen tị thôi!” Lý Thanh nói, “Ngày hôm đó, anh trai của Dĩnh Dĩnh đến đón cậu ấy. Thuỷ Hương đứng ngây ngốc ở tầng dưới, vẻ mặt lúc đó của cậu ta… Ôi trời, cậu ta chắc chắn chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc Lamborghini, thậm chí mắt của cậu ta còn dán chặt vào người anh trai Dĩnh Dĩnh.”
Tôi cạn lời, ai ghen tị?
Tôi nói thẳng: “Chu Dĩnh, viên ngọc bích của cậu có thể khiến người khác thích cậu, nhưng cậu sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.”
Sắc mặt Chu Dĩnh cứng đờ.
6.
Phạm Tiểu Tuyết tức giận nói: “Thuỷ Hương, cậu muốn đ ập v ỡ viên ngọc bích của Dĩnh Dĩnh rồi giờ còn đe doạ cậu ấy, đúng là bệnh hoạn!”
Phạm Tiểu Tuyết và Lý Thanh đ iên cuồng gọi tôi là con nhà quê, kẻ xấu xa, trong khi đó Chu Dĩnh ngồi qua một bên không nói gì.
Mấy ngày trước tôi còn tức giận vì những lời lăng mạ của họ, nhưng bây giờ nghe Phạm Tiểu Tuyết và Lý Thanh mắng tôi, tôi không còn cảm giác gì nữa.
Bởi vì hai người này đều bị viên ngọc bích kia điều khiển. Không khí trong ký túc xá ngột ngạt.
Nửa giờ sau, điện thoại di động của tôi reo lên.
“Xin chào?” Tôi trả lời điện thoại, “Ai vậy?”
“Hương Hương, cô quên mang đồ, tôi mang lên cho cô nhé.” Trong điện thoại vang lên giọng nói: “Không thì cô có tiện xuống lầu lấy không?”
Tôi không muốn tiếp xúc với mấy người trong ký túc xá nên nhân cơ hội đi xuống tầng dưới. Nhiều sinh viên đang tụ tập ở đó.
Có một chiếc Rolls-Royce đậu trên đường, một quản gia người Anh ăn mặc chỉnh tề đứng trước cửa xe, khi nhìn thấy tôi, anh ta đặt vào tay tôi một hộp bánh ngọt tuyệt đẹp.
Liếc nhìn quản gia đã bị quỷ lưỡi dài nhập vào, tôi bối rối nói: “Tôi không có mua bánh ngọt.”
Người quản gia nháy mắt với tôi, thì thầm: “Chúng tôi nghe thấy đám ma trong khu ký túc xá này nói rằng bạn cùng phòng cô lập cô, còn gọi cô là đồ nhà quê. Họ còn nói rằng cô ghen tị vì cô gái kia có Lamborghini và người anh đẹp trai. Chúng tôi phải lấy lại danh dự cho cô.”
Tôi: “….”
Không cần làm vậy đâu!
Quản gia nói tiếp: “Anh chàng đẹp trai hơi khó tìm, tạm thời hãy kiên nhẫn chờ. Không đến ba ngày nữa, chúng tôi nhất định sẽ tìm được một người đàn ông đẹp trai hơn anh trai của Chu Dĩnh, lúc đó chúng tôi sẽ đưa anh ta đến gặp cô.”
Tôi nhanh chóng từ chối: “Không.”
Quản gia trịnh trọng nói: “Không được, tôi nhất định phải đưa đến cho cô. Còn ả Chu Dĩnh kia là ai? Làm sao cô ta dám liên thủ với người khác bắt nạt tiểu công chúa của chúng tôi chứ. Cô ta có một người anh đẹp trai, thì cô cũng nhất định phải có một người!”
Nói xong, quản gia lên xe phóng đi thật nhanh.
Tôi trở về ký túc xá trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Nhờ Rolls-Royce mà tôi trở nên nổi tiếng chỉ trong một đêm.
Chu Dĩnh và hai người kia nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, thử nhiều cách khác nhau để hỏi về lai lịch gia đình tôi.
Tôi nói: “Gia đình tôi rất bình thường.”
Trong vòng hai ngày, tin đồn về tôi bắt đầu lan truyền trong trường, họ nói rằng tôi được bao nuôi. Tôi không biết ai đã truyền nó.
Và tôi bị cô lập.
Tôi rất tức giận và đang cân nhắc xem có nên phá bỏ lời thề rồi dùng ma quỷ để điều tra sự thật, trả thù những người tung tin đồn về tôi hay không.
Tôi đang cầm ly nước suy ngẫm thì có một cuộc điện thoại lạ gọi đến.
Tôi thản nhiên nhấc máy: “Xin chào?”
“Hương Hương, tôi tìm được một chàng trai cho cô rồi, cô xuống nhận đi.”
Tôi gần như phun hết nước trong miệng ra, đặt cốc nước xuống rồi hoảng sợ chạy xuống lầu.
7.
Chiếc Rolls-Royce lại xuất hiện ở dưới ký túc xá.
Quản gia người Anh đứng cạnh cửa xe.
Đứng cạnh anh là một chàng trai trẻ cao ráo với khuôn mặt tuấn tú, anh ta đẹp trai đến mức tất cả mọi người xung quanh phải nín thở ngước nhìn.
Anh ta hình như đã bị trúng phép Định hồn, đứng cạnh xe, bất động.
Người quản gia bước đến gần tôi thì thầm: “Nhìn xem, người này thật tuyệt!”
“Anh thực sự đã trói một chàng trai tới cho tôi à?” Tôi khẩn khoản thì thầm: “Thả anh ta đi nhanh lên!”
“Không được, mãi chúng tôi mới kiếm được một người cho cô. Cô phải kiểm tra hàng trước đã chứ.” Quản gia kéo tôi đến trước mặt chàng trai kia, vén quần áo của anh ta lên. “Nhìn xem, anh ta có cơ bụng tám múi.”
Tôi nhìn qua, thân hình… khá đẹp.
Tôi còn chưa kịp định thần lại, quản gia lại nắm lấy tay tôi, ấn vào ngực chàng trai: “Anh ta không chỉ có khuôn mặt đẹp mà còn có một thân hình tuyệt vời! Cô có hài lòng không?”
Tôi vô thức sờ nó, à, cảm giác thật dễ chịu, tôi cũng nên tập thể dục thường xuyên hơn.
Không không không, tôi đang nghĩ gì thế này.
Xấu hổ quá đi mất!
“Sờ đủ chưa?” Chàng trai đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp ngọt ngào.
“Ahhh!”
Quản gia và tôi sợ đến mức hét lên, nhanh chóng lùi lại.
“Cậu tỉnh rồi à?” Quản gia suýt chút nữa đã lồi mắt ra.
Chàng trai liếc nhìn tôi nhẹ nhàng và gật đầu. Tôi đứng sang một bên, vô cùng xấu hổ.
Rất nhiều người vây quanh xe, quản gia tiến tới trước mặt chàng trai nhỏ giọng nói: “Này cậu, cậu hãy giả làm bạn trai của Hương Hương được không, giá cả tùy cậu muốn.”
Người đàn ông nhướng mày hỏi: “Có thể chuẩn bị cho tôi một chỗ ở không?”
“Được!” Quản gia đồng ý.
Đôi môi mỏng của anh ta hơi cong lên, anh mỉm cười, bước đến gần tôi, nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hôn lên: “Hương Hương, anh yêu em.”
Xung quanh vang lên những tiếng reo hò phấn khích.
Rõ ràng chỉ là diễn thôi nhưng tôi lại đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ.
“Ừm…tôi lên trước đây.”
Tôi kiếm cớ chạy vội về ký túc xá. Quản gia lái xe đưa chàng trai đó đi.
Một thời gian sau, tin đồn về việc tôi có bạn trai siêu giàu và đẹp trai lan truyền khắp trường đại học, cái gọi là tin đồn được bao nuôi gì đó tự nhiên bị chìm xuống.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
8.
Trong ký túc xá, Chu Dĩnh và hai người còn lại có vẻ mặt rất phức tạp.
Tôi ngồi tựa lưng vào ghế, dùng tay chạm vào cuốn sách đang mở, một linh hồn tà ác lạnh lẽo từ đầu ngón tay xâm nhập vào da thịt tôi.
Chu Dĩnh đứng dậy hỏi tôi: “Hương Hương, tôi có đẹp không?”
Đầu óc tôi như bị thôi miên, nhưng sau đó lập tức bình thường trở lại. Tôi tức giận giật lấy viên ngọc bích giấu trong sách rồi nói với Phạm Tiểu Tuyết và Lý Thanh: “Hai người ra ngoài chút đi!”
“Này, tại sao lại bắt chúng tôi ra ngoài?” Lý Thanh vừa nói đã bị Chu Dĩnh cắt ngang: “Ra ngoài.”
Lý Thanh cùng Phạm Tiểu Tuyết miễn cưỡng bước ra khỏi ký túc xá.
“Cậu định làm gì?” Tôi cầm sợi dây chuyền hỏi, “Cậu lại muốn dùng sợi dây chuyền này để khống chế tôi sao?”
Chu Dĩnh hỏi: “Tại sao cậu lại không bị ảnh hưởng chứ?”
Tôi cười khẩy: “Bởi vì tôi là một thông linh sư, hay nói cách khác là một nhà ngoại cảm.”
“Chẳng trách!” Chu Dĩnh như chợt hiểu ra, đưa tay ra nói: “Trả lại viên ngọc cho tôi.”
Tôi lắc đầu, tức giận nói: “Không, thứ này cậu không thể giữ được!”
Nói xong tôi cầm viên ngọc định ném nó đi.
“Không được!” Chu Dĩnh xông tới ngăn cản tôi.
Tôi cầm sợi dây chuyền ngọc và hỏi cô ấy: “Cậu có biết sợi dây chuyền này là tà vật không?”
Chu Dĩnh cắn môi: “Vậy thì sao?”
Tôi ngạc nhiên: “Cậu biết mà còn dùng nó à?”
Chu Dĩnh đột nhiên kích động: “Mấy người thì biết cái gì chứ? Mấy người có một khuôn mặt xinh đẹp thì làm sao có thể hiểu được nỗi khổ của tôi! Tôi từ nhỏ đã béo phì, cấp hai cấp ba nặng 160 cân, mặt mũi lại rất bình thường, ai cũng bắt nạt tôi, gọi tôi là đồ xấu xí!”
“Tôi đã phải lòng một đàn anh, thậm chí còn không dám tỏ tình với anh ấy, chỉ dám lén lút viết vào nhật ký rằng mình thích anh ấy, kết quả là anh ấy phát hiện ra, anh ấy đã chửi tôi thật ghê tởm!”
“Vì ngoại hình xấu xí nên tôi bị mọi người tẩy chay. Mấy bạn trong lớp không bao giờ rủ tôi đi ăn, đi chơi, hay mua đồ! Nếu họ có rủ tôi theo cũng chỉ để có thêm một người xách đồ cho họ thôi.”
“Ngay cả bố mẹ và anh trai cũng không thích tôi!”
Chu Dĩnh thở hổn hển và hét lên: “Cho nên tôi thề, tôi sẽ khiến tất cả mọi người đều thích tôi, tôi sẽ trở thành người đẹp trong lòng người khác, tôi sẽ nhận được sự yêu mến của cả thế giới.”
“Sau đó tôi có được viên ngọc bích này, và điều ước của tôi đã thành hiện thực.”
Tôi kinh hãi, hỏi cô ấy: “Cậu có được viên ngọc bích này, bắt đầu tận hưởng sự chiều chuộng, yêu mến, muốn tất cả mọi người thích mình. Nếu ai không thích cậu thì cậu sẽ khiến họ bị xa lánh, lăng mạ, rồi tung tin đồn thất thiệt?”
Chu Dĩnh cắn môi.
Tôi nói: “Cậu đã từng tổn thương vì bị xa lánh và sỉ nhục. Tại sao bây giờ cậu lại làm điều tương tự?”
Chu Dĩnh lớn tiếng nói: “Tại sao không? Những người đó làm được, tại sao tôi lại không làm được?”
Tôi nhìn cô ấy và cảm thấy bất lực.
Điều đáng buồn nhất trên đời là một nạn nhân lại trở thành chính kiểu người trước đây đã từng bắt nạt mình sau khi có được sức mạnh.
Chu Dĩnh đi về phía tôi: “Thuỷ Hương, xin hãy trả lại viên ngọc cho tôi!”
Tôi lắc đầu: “Không.”
Chu Dĩnh khóc lóc nói: “Thuỷ Hương, cậu có biết làm một cô gái xấu xí khó khăn đến thế nào không? Nếu không cho tôi dùng sức mạnh của sợi dây chuyền ngọc bích này, để tôi sống như trước đây, thì tôi thà chet đi còn hơn!”
Nói xong, cô ấy lao ra ban công, trèo lên lan can chuẩn bị nhảy xuống.
Tôi giật mình lao tới đỡ cô ấy lại: “Đừng làm chuyện ngu ngốc!”
“Trả lại ngọc bội cho tôi!” Chu Dĩnh nhân cơ hội giật lấy dây chuyền từ tay tôi, bước lại vào phòng.
Tôi nhìn cô ấy: “Chu Dĩnh, cậu không hề xấu đâu.”
Tôi suy nghĩ một chút, sợ cô ấy tiếp tục làm chuyện dại dột, nghiêm túc nói: “Ngày đầu tiên đi học, khi tôi nhìn thấy ảnh của cậu, tôi đã nói cậu trông bình thường, khiến cậu tổn thương. Tôi muốn xin lỗi cậu.”
Chu Dĩnh dừng lại.
Tôi nói: “Hôm đó lúc anh trai cậu đến đón. Cậu mặc một chiếc váy trắng rồi trang điểm. Thực ra trông cậu khá xinh đẹp.”
Chu Dĩnh tiếp tục đi về phía trước mà không ngoảnh lại.