Thời Nghi - Chương 4
“Có bản lĩnh thì cô phá thai đi, tôi không tin Thẩm Lương Châu còn cần cô không cần tôi.”
Đứa nhỏ này là đường lui Thẩm Lương Châu chuẩn bị cho anh ta.
Nhưng anh ta lại lấy yêu làm cái cớ, đường đường chính chính làm tổn thương tôi, giữa bọn tôi đã không còn bất cứ đường lui nào cả.
Huống hồ, thứ mà anh ta cho là yêu, cũng chẳng phải yêu.
Nó chỉ là thứ dục vọng hơn thua thấp kém nhất mà thôi.
Hai mắt tôi loé sáng, “Sao tôi lại phá thai, chiều lòng cô chứ.”
Giọng của Kiều U tràn đầy tự tin:
“Lục Thời Nghi, cô của trước kia sợ bị người ta phản bội, hèn yếu đến mức cả yêu cũng không dám nói.”
“Loại đàn bà cực đoan giống như cô, trong mắt không chứa nổi một hạt bụi. Cô thật sự sẽ sinh con cho một người đàn ông ngoại tình à?”
“Cô không sợ con của cô sau này cũng bước lên con đường của cô, thành một con thần kinh lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ à?”
Tôi thở dài một hơi, “Kiều U, cảm ơn cô đã đánh thức tôi.”
“Tán gẫu với cô vui lắm.”
Sau đó tôi ấn kết thúc ghi âm, cúp máy.
Mẹ tôi vẫn đúng hẹn đến nhà.
Bà nhìn bụng tôi như nhặt được vàng, vội gọi cho cha dượng, nói sẽ ở đây lâu, đợi đến lúc tôi sinh bà mới yên tâm.
Mẹ đảm nhận công việc của bảo mẫu, nấu cơm, tản bộ cùng tôi.
Bà còn lo lắng hơn Thẩm Lương Châu, đến cả việc ở văn phòng luật cũng không cho tôi làm.
“Con có cổ phần mà, bất quá thì cuối năm chia hoa hồng cho người ta nhiều hơn, giờ mấy đứa đâu thiếu chút tiền này.”
“Em bé là lớn nhất, phải không Lương Châu?”
Trong bữa tối, mẹ cứ lải nhải không ngừng.
Thẩm Lương Châu cười dài, “Đương nhiên ạ. May mà mẹ qua đây, em ấy tự chủ quá, con nói không lọt tai gì hết.”
Mẹ tôi khoát tay một cái, “Cái này không nghe nó được, công việc làm gì quan trọng bằng em bé.”
Tôi chỉ có thể cười cười không biết làm sao, uống thêm một chén canh.
Đồng Đồng thùng thẫy đặt chén lên bàn, “Hừ, toàn là lừa bịp, tôi không chơi với mấy người nữa.”
Thẩm Lương Châu định la con bé, tôi chợt đứng lên, nói: “Em đưa nó đi học lớp tối, không sao đâu, để em dỗ nó.”
Anh ta khéo tay tôi, “Cực cho em rồi Thời Nghi.”
Tôi cười cười, “Ừm, em cũng mong sau này tụi nhỏ có thể chung sống trong hoà bình.”
Thẩm Lương Châu vẫn giữ tay tôi không buông.
Nửa tháng sau, anh ta đã cho phép mẹ đưa tôi ra ngoài một lát.
Còn anh ta cũng thu dọn đồ đạc, chính thức trở về công ty làm việc.
Hôm đó sau khi bảo tài xế về trước, tôi lên xe đồng nghiệp, chạy thẳng tới bệnh viện.
Đồng nghiệp lau mồ hôi trán, “May mà còn kịp, để lâu thêm chút nữa thì phẫu thuật nguy hiểm hơn nhiều.”
Lúc đưa tôi vào phòng phẫu thuật, mẹ ôm chầm lấy tôi.
Bà muốn khuyên tôi lần cuối.
“Thời Nghi, con nỡ bỏ thật sao? Mẹ thấy rõ Lương Châu nó yêu con.”
“Con thật sự không thể cho nó thêm một cơ hội à? Nó hao hết công sức cũng chỉ để con yêu nó nhiều hơn một chút mà thôi.”
Tôi nhìn gương mặt tang thương của mẹ, nghiêng đầu quay ra cửa sổ, “Thế nên, năm đó lúc Kiều Quốc Đống quỳ xuống trước mặt mẹ, cầu xin mẹ tha thứ, mấy giọt nước mắt đó, mấy lời cam kết kia, cũng là thật à?”
Mẹ tôi nghẹn lại, nước mắt tuôn trào.
“Mẹ, mẹ với Kiều Quốc Đống từng yêu đúng không?”
“Kiều Quốc Đống từng yêu mẹ thật nhiều thật nhiều, phải không?”
Mẹ tôi yên lặng.
Tôi cười cười, “Một khi ông ta hoàn toàn có được mẹ, thì sau đó cũng có thể nắm hết nhược điểm, vứt bỏ mẹ không chút lưu tình.”
Mẹ tôi, hoàn toàn không giữ lại chút bí mật nào đối với ông ta.
Đương nhiên không cần lưu luyến.
Mất đi lòng cảnh giác, tự chặt đứt đường lui của mình mới là chuyện đáng buồn nhất của một người phụ nữ.
“Cho nên, Thẩm Lương Châu không có được tình yêu của con cũng không đáng thương chút nào.”
Mẹ sờ mặt tôi, “Mẹ biết. Con bé này, sống tỉnh táo hơn mẹ nhiều.”
Trong mắt bà có mừng rõ, cũng có đau lòng.
Tôi an ủi bà, “Đời người không ai như ý, được tám chín phần mười như vậy con đã hài lòng lắm rồi.”
Nếu không có đứa bé ngoài ý muốn này, thì đường lui của tôi hoàn hảo không chút nào sứt mẻ.
Nhưng không sao, cơ thể tổn thương sẽ khôi phục rất nhanh.
Ra khỏi phòng phẫu thuật, tinh thần tôi vẫn xem như không tệ, nói đồng nghiệp đưa mẹ về nhà trước.
Lý do bà đến đây đã xong rồi.
Vừa hết thuốc tê, Thẩm Lương Châu đã xông vào phòng bệnh.
Anh ta thấy tôi truyền nước biển, mặt mũi lập tức thay đổi.
“Con đâu.”
“Phẫu thuật xong bị y tá đưa đi rồi.”
Mắt anh ta như rách ra tới nơi, vọt đến trước mặt tôi, tay bóp vào cổ tôi, “Em lừa tôi, Lục Thời Nghi, em chưa từng muốn đứa bé này!”
“Nó là đường lui của anh, không phải của tôi.”
Tôi không cần phải trả giá cho sự đơn phương của anh ta.
Hai mắt anh ta chợt đỏ quạch như máu, phẫn nộ và đau lòng hoà chung một chỗ, trực trào trong mắt.
Là vì thấy chuyện trong tay mình cứ thế mất đi sao?
Tiếc là, con người tôi cũng thế, không thích có người làm rối loạn cuộc sống của mình.
“Con không còn nữa, mình nói chuyện ly hôn được chưa?”
“Em đừng có mơ.” Anh ta gằng từng chữ một, lạnh lẽo.
“Vậy là anh muốn làm trái với cam kết, kéo dài thêm hai năm nữa à?”
Tôi trả hết uy hiếp lúc ấy lại cho anh ta.
“Cho dù anh có một tay che trời, tôi cũng chỉ chơi cùng anh hai năm nữa thôi.” Tôi nói.
Hai năm, cũng không phải tôi chờ không nổi.
Anh ta giận đến bật cười, “Em làm luật sư là để đối phó với tôi sao, Lục Thời Nghi?”
“Tôi chỉ muốn bảo vệ mình mà thôi.”
Bọn tôi giằng co một trận, không ai nhường ai.
Cuối cùng, anh ta buông tôi ra, chán nản ngồi bên mép giường, “Trẻ con vô tội. Em thật lòng muốn ly hôn sao không nói với anh.”
Tôi yên lặng.
Từng có lúc, tôi cũng nghĩ như thế.
Giữ lại đứa bé, ly dị với Thẩm Lương Châu.
Nhưng tôi vẫn chưa hài lòng.
Tôi không muốn dính dáng bất cứ cái gì với Thẩm Lương Châu nữa. Tôi cũng không biết, liệu mình có thể gánh vác cả đời của một đứa trẻ hay không.
Nói theo lời của Kiều U, thì tôi là một con cực đoan thần kinh.
Cho nên, cả đời này, tôi chỉ cần yêu mình tôi thôi là đủ.
Sau khi tạm biệt trong không vui với Thẩm Lương Châu, tôi gửi cho anh ta một file ghi âm.
Anh ta chưa trả lời tôi.
Nhưng mấy ngày hôm sau, tôi nghe tin cái công ty nhỏ của nhà họ Kiều đã bị giải thể do phá sản.
Có người nói, Kiều U cùng đường nên đã về lại bên Thẩm Lương Châu.
Nhưng mấy chuyện đó đã không còn liên quan gì đến tôi.
Cùng ngày nhà họ Kiều phá sản, Thẩm Lương Châu cũng đồng ý ký tên, cũng thêm vào một điều khoản nữa, chia cho tôi nhiều tài sản hơn.
Đương nhiên tôi chẳng ngại nhiều tiền.
Mọi chuyện cuối cùng cũng như tôi mong muốn, tôi kiếm được đầy bát đầy bồn, thoải mái rút lui.
Sau khi ly dị, tôi về lại thành phố nhà mẹ tôi.
Bà nói phải chăm sóc tôi, đến khi cơ thể tôi hoàn toàn hồi phục, tôi nào có lý do từ chối.
Nếu không, sợ rằng bà sẽ lại tự trách mà phát căn bệnh cũ.
Cha dượng tôi thấu tình lại khiêm tốn, em gái kế cũng đã lấy chồng, giờ tôi đang yên tâm nghỉ dưỡng trong thành phố.
Có số tiền bồi thường dư dả, tôi mở một tiệm gốm ở tiểu khu bên cạnh, vốn định tự mở tự vui, ai ngờ lại hot.
Tôi lại mướn căn phòng cách vách, để cho mình một phòng làm gốm riêng.
Lần nữa gặp lại Thẩm Lương Châu, là vào mùa đông, tuyết trong thành phố bắt đầu rơi lả tả như lông ngỗng.
Thẩm Lương Châu vẫn mặc cái áo khoác xanh biếc kia, trên cổ nhiều thêm một cái khăn choàng nâu nhạt.
Mấy tháng nay, tôi nghe nói sự nghiệp của anh ta lại mở rộng, hẳn phải không có thời gian tới căn tiệm nhỏ này của tôi mới đúng.
Anh ta ngồi dối diện, lẳng lặng nhìn phôi gốm tôi đang nặn chưa thành hình.
“Cái gì vậy?” Anh ta hỏi.
Tôi nói vẫn chưa nghĩ ra, để xem đến cuối cùng nó sẽ thành cái gì.
“Anh không quen Kiều U.” Bỗng dưng anh ta nói thế.
Tay tôi hơi khựng lại.
Anh ta tự giễu cười cười, “Ừm, em đoán không sai, anh vẫn đang thử thăm dò em. Anh không tin em sẽ dửng dưng.”
Tôi khẽ thở dài, ngừng việc.
Đứng dậy rửa tay, pha cho Thẩm Lương Châu một ly cà phê.
Anh ta uống một hớp rồi cầm trong tay, cúi đầu, “Sau này không còn cái mùi vị quen thuộc này nữa.”
“Thời Nghi, anh sai thật rồi sao? Anh chỉ muốn em đối xử với anh đặc biệt hơn một chút, nhiệt tình với anh hơn một chút.”
Tôi không biết phải đáp thế nào.
Anh ta lại bỗng cười tự giễu, “Chắc chắn trong lòng em đang cười nhạo anh.”
“Anh từng dùng cái suy nghĩ đê hèn như thế, trắng trợn tổn thương em.”
“Thế nên, đây là cảm giác khi yêu một người à?” Tôi đưa mắt nhìn anh ta, chợt hỏi.
“Cái gì?” Anh ta khỏi hiểu ngẩng đầu lên.
“Tình yêu kiểu vậy, đáng sợ lắm, không có cũng được.” Tôi nghiêm túc nói.
Thẩm Lương Châu đã kịp phản ứng, trên mặt có chút thảm hại, “Không, đó không phải là yêu.”
Nói xong, hốc mắt anh ta ươn ướt.
Anh ta biết, là do anh ta bỉ ổi, là anh ta tham lam.
Lúc tôi tiễn Thẩm Lương Châu, anh ta vẫn không cam tâm, hỏi, “Nếu anh chưa từng muốn thay đổi, mình có thể đi đến cuối cùng không?”
“Có.” Tôi trả lời không chút do dự.
Anh ta gật đầu, mở cửa xe bước vào.
Lúc xe quay đầu, tôi biết, đây có lẽ là lần gặp gỡ sau cùng của chúng tôi.
“Thời Nghi, em mới đúng.”
Thẩm Lương Châu ngồi ở ghế sau, hai tay che mắt, cả người bị bao bởi một tầng bóng mờ.
Thật ra anh còn rất nhiều câu chưa nói với Lục Thời Nghi.
Ví như, đến bây giờ anh vẫn chưa quen cảm giác thiếu đi một người trên chiếc giường lớn trong phòng.
Còn có tiếng bước chân nhẹ nhàng kiên định chỉ thuộc về mình Lục Thời Nghi trong nhà.
Và cả khi Đồng Đồng khóc lóc quậy quọ, vĩnh viễn sẽ có một giọng nói dịu dàng mà kiên nhẫn, từ tốn khuyên bảo con bé.
Mấy thứ này làm anh vô thức nhớ lại.
Nhưng trước khi lúc nào anh cũng bất mãn cái kiểu đàm phán dỗ con nít này của Lục Thời Nghi.
Đến khi anh đổi mấy lượt gia sư, quản gia cao cấp cũng không ai trị nổi Đồng Đồng, anh mới biết đây là sự thông minh duy nhất có ở Lục Thời Nghi.
Anh luôn thấy Đồng Đồng không có tình thương của mẹ là một sự thiếu sót, uất ức của con bé.
Nhưng một đứa bé thật sự bị uất ức, sao lại có thể tự tin khoe khoang mà kiêu ngạo như Đồng Đồng.
Anh biết, vấn đề là ở anh.
Anh muốn chứng minh Lục Thời Nghi sai.
Anh từng rất nhiều lần lấy Đồng Đồng làm cái cớ để đòi hỏi nhiều hơn, đó chẳng qua chỉ là cái cớ, anh muốn Lục Thời Nghi yêu anh, dối xử với anh khác biệt hơn.
Nhưng lại không biết phải bày tỏ thế nào.
Đến khi mất đi, mới biết anh từng có một người kề vai tốt nhất.
Lúc về đến nhà, Đồng Đồng lại đang cáu kỉnh, đập bể một món đồ cổ trong phòng khác, gia sư mới tới tức đến phát run.
Khắp nhà chỉ có tiếng thét chói tai của con bé, “Không đúng, không đúng! Lục Thời Nghi sẽ tôn trọng tôi.”
“Tôi không cần mấy người giả vờ thương yêu đâu! Vừa buồn nôn vừa giả tạo. Tôi là người lớn rồi.”
Anh bước vào nhà: “Nhưng chỉ có con nít mới khóc la inh ỏi.”
Anh vô thức nói câu chỉ mình Lục Thời Nghi sẽ nói.
Đồng Đồng nghiêng đầu qua, nước mắt tuôn rơi.
“Ba, con muốn dì Luc. Con muốn dì Lục.”
Anh cứng rắn: “Nhưng dì ấy không muốn cha con mình.”
Đồng Đồng tò tò theo sau anh, cố chấp hoie, “Tại dì ấy giận con ạ? Tại con không muốn em trai em gái hả? Con sai rồi, ba ơi con muốn em trai em gái, ba kêu dì về đi.”
“Con không cố ý làm dì giạn đâu, con với dì Kiều tốt lắm, con chỉ muốn dì ấy cũng tốt với con một chút thôi.”
“Dì ấy không tốt với con à?” Thẩm Lương Châu dừng chân.
Đồng Đồng thút thít không ngừng, “Con biết rồi, chỉ có dì ấy mới thật lòng đối xử tốt với con.”
“Dì ấy là con của mẹ kế, con cũng vậy.”
Cho nên em ấy đã không để Đồng Đồng phải ướt mưa.
Đến bây giờ, anh và Đồng Đồng mới hiểu được.
Thể hiện tình thương của người mẹ thì rất dễ, nhưng tôn trọng và chăm sóc mới là khó khăn nhất.
Hoá ra nhiều khi, không cần lúc nào cũng phải nhiệt tình vồ vập.
Chừa lại một chút không gian, có chừng có mực sẽ đi được xa hơn.
Tình cảm mãnh liệt quá sẽ không lâu bền, được nhiều mất nhiều, cứng quá hoá gãy, đạo lý này Lục Thời Nghi đã hiểu đến kỹ càng.
Trong thành phố, lâu lâu tôi sẽ nghe thấy tin tức về Thẩm Lương Châu.
Từng có người trong giới muốn bắt cầu cho bọn tôi phục hôn.
Nhưng đều bị tôi từ chối.
Bọn họ nói, bên cạnh Thẩm Lương Châu không có một ai khác, chỉ lâu lâu nhắc đến tôi mới sầu muộn không yên.
Tôi nghe xong thì bỏ ra sau đầu.
Đối với tôi, cuộc sống bây giờ rất hài lòng, vui vẻ.
Mỗi bước đi của mình, tôi không hề hối hận.
Vì trước khi đặt một bước chân, tôi đã tính xong cả đường lui.
Cho nên, sau khi ly hôn, Thẩm Lương Châu sẽ trằn trọc tiếc nuối vì chưa từng hiểu rõ tôi.
Nhưng tôi vẫn là tôi, không hy vọng, cũng không thất vọng.
-HẾT-