Thời Nghi - Chương 3
Con bé nhìn Kiều U cầu cứu.
Kiều U đang định há miệng, nào ngờ Thẩm Lương Châu lại nghiêm nghị quát Đồng Đồng: “Đừng có quậy nữa, mấy chuyện này để mẹ con lo.”
Tôi lẳng lặng nhìn Đồng Đồng.
Con bé nấc lên một cái dưới ánh nhìn của tôi.
“Lại đây.” Tôi cất thẻ, nói.
Đồng Đồng chậm chạp bước tới cạnh tôi, nhưng vẫn tức giận trợn trừng mắt lên nhìn.
“Kiều U, tôi kêu tài xế đưa cô về.” Thẩm Lương Châu không cho Kiều U cơ hội từ chối, chủ động đuổi khách.
Kiều U nhìn tôi, mím chặt môi rồi vẫn phải bước ra khỏi nhà.
Đồng Đồng lại bắt đầu huhu.
Gia sư với bảo mẫu cũng về, Thẩm Lương Châu mệt mỏi xoa ấn đường, chỉ tay, “Dỗ nó đi.”
Cuối cùng, chỉ còn mình tôi với Đồng Đồng hai mắt nhìn nhau.
Đương nhiên tôi thấy hơi nhức đầu.
Lúc trước việc dạy dỗ Đồng Đồng là trách nhiệm của tôi.
Còn bây giờ, nếu không phải Thẩm Lương Châu đã nói rõ điều kiện trên xe, thì tôi chắc chắn sẽ không nhúng tay vào cái tình thế rối rắm như bây giờ.
May mà dự án thu mua sẽ quyết định ngay trong tháng này.
Để có thể mau chóng ly dị, tôi không còn cách nào khác.
“Quậy đủ chưa?” Tôi nói, “Con nói con lớn rồi, có thể tự quyết định chuyện của con, nhưng chỉ có trẻ con mới khóc la inh ỏi.”
“Ai cần dì lo, tôi đâu có khóc cho dì xem.” Con bé không phục nói.
“Điện thoại thì chắc chắn không tặng, nhưng con còn muốn giải quyết vấn đề này hay không.” Tôi bình tĩnh hỏi.
Lông mày con bé nhíu chặt, đối với nó thì đây đúng là chuyện lớn.
Nói cho cùng một con bé cao ngạo như nó đâu muốn xấu mặt với bạn bè.
Cuối cùng, con bé cũng không tức tới mụ đầu, biết thẻ đã về lại tay tôi, chuyện gì cũng đã rồi.
Một lát sau, nó mới trả lời nhỏ xíu, “Muốn.”
Tôi gật đầu, chỉ đống bài tập tán loạn trên bàn, “Rửa mặt sạch sẽ, làm bổ sung hết bài tập đi.”
“Dì định giải quyết thế nào?” Con bé không chịu nhúc nhích.
“Không làm thì dì không lo nữa.” Tôi lập lờ nước đôi.
Trước giờ tôi toàn đối phó với con bé kiểu này.
Cô bé nghe xong thì phì phò chui vào phòng về sinh, sau đó oán giận ngồi vào bàn học, thoăn thoắt viết bài.
Chữ nào chữ nấy như muốn vạch trần tôi
Tôi cười một tiếng, lúc biết mình vừa cười thì nghiêm mặt bước lên lầu.
Nửa tháng sau, dự án thu mua đã hoàn thành.
Tôi lại in một tờ đơn ly hôn, ngồi trong phòng khách chờ Thẩm Lương Châu về.
Thẩm Lương Châu hơi say, “Ăn khuya với anh đi.”
Anh ta kêu dì làm cháo hải sản cho tôi.
Tôi bưng chén lên, đang định ăn thì thấy buồn nôn.
“Sao rồi?” Thẩm Lương Châu hỏi.
Tôi chợt nhìn anh ta, trong lòng có một dự cảm bất thường.
Đến khi bác sĩ riêng tới, đã chứng thực cái suy đoán hoang đường đó của tôi.
“Thẩm phu nhân, chúc mừng, cô mang thai được khoảng bảy tuần rồi.”
Thẩm Lương Châu gật đầu, dường như không quá bất ngờ, thậm chí còn hơi vui vẻ.
Tôi nhìn Thẩm Lương Châu chằm chằm.
Tôi không hiểu, không sinh con là nhận thức chung của cả hai người bọn tôi. Thậm chí vì để phòng ngừa tôi ảo tưởng những thứ không nên, trước khi cưới anh ta còn đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.
Nhưng anh ta đã giấu tôi đi nối lại.
Tháng trước, lúc anh ta trở về từ Munchen thì trời đã tối đen.
Anh ta đi công tác một tuần, lúc lên giường đã không nhịn nổi mà đánh thức tôi.
Tôi đẩy cái tay không nghe lời của anh ta ra, “Đừng, cái này không được.”
Lúc ấy anh ta hơi sững sờ, rồi lại sáp đến, “Rõ ràng lúc đầu anh mới là người yêu cầu em không sinh con, sao em giữ còn kỹ hơn anh.”
“Đừng có quậy.” Tôi nói.
Anh ta ghé vào tai tôi, cười trầm thấp, “Đừng uổng công vô ích.”
Tôi biết anh ta đã thắt ống dẫn tinh, nhưng tôi còn sợ hơn Thẩm Lương Châu, nên bao nhiêu năm nay tôi vẫn luôn làm thêm các biện pháp an toàn.
Đêm đó, Thẩm Lương Châu dây dưa nóng bỏng hơn thường lệ nhiều, trước nay anh ta luôn là bạn giường chất lượng.
Tôi mơ màng nên cũng mặc anh ta.
Sáu năm, lần này thế mà lại may mắn.
“Thời Nghi, anh cũng không ngờ, cái này nghĩa là ông trời cũng không muốn tụi mình tách ra.”
Thẩm Lương Châu nắm lấy tay tôi, “Chuyện ly hôn, không cần nhắc tới nữa, nha?”
“Em không cần đứa bé này, thế này không công bằng với Đồng Đồng.”
Con bé sớm đã cho rằng mình là duy nhất trong nhà.
Không có thêm em trai em gái, cũng là điều tôi âm thầm cam kết với con bé bấy lâu nay.
Tuy tôi từng mắc ưa, nhưng chưa bao giờ muốn cướp đi tán dù của cô bé.
“Nó lớn rồi, em cũng dạy dỗ nó rất tốt.” Thẩm Lương Châu trả lời nhẹ bẫng.
“Em tạm thời không cần đến công ty nữa, vị trí của em anh sẽ cho người thay thế gấp. Em chỉ cần dưỡng thai cho tốt là được.”
Anh ta tự tung tự tác, cho rằng tôi sẽ thoả hiệp vì đứa bé này.
Suy nghĩ một hồi, lại cầm điện thoại lên, “Giờ trễ quá không tiện gọi cho mẹ, để anh nhắn tin.”
“Mai anh sẽ nói chuyện với mẹ, anh nghĩ mẹ sẽ muốn qua chăm sóc em.”
Anh ta biết đây là tâm nguyện của mẹ tôi.
Cũng biết nhiều năm nay mẹ tôi vẫn luôn tự trách, ban đầu nếu không phải do bà, tôi cũng sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Trước khi mẹ tôi tới, Thẩm Lương Châu bắt đầu trông nom tôi nửa bước không rời.
Công việc cũng dọn về nhà làm.
Anh ta chọn một thời cơ, chủ động nói chuyện của Kiều U với tôi.
“Anh cứu công ty của cha em, cô ta đã về đó nhậm chức, em đừng để ý đến cô ta nữa.”
“Nếu em thấy chưa nguôi gận.”
Dường như Thẩm Lương Châu đã tính toán xong tất cả, lộ vẻ khôn khéo của thương nhân.
“Nhà họ Kiều ký hợp đồng đặc biệt, sản phẩm của bọn họ chỉ được cung cấp cho anh. Thời Nghi, giờ sống chết của nhà họ Kiều nằm hết trong tay em.”
“Giờ bọn họ như bước trên băng mỏng, phập phồng lo sợ, chỉ còn cách lấy lòng em.”
Anh ta nhẹ ôm tôi vào lòng, “Em muốn hoà giải với họ cũng được, trả thù cũng tốt, không sao hết.”
Anh ta cứ như tỉnh ngộ lại ngay, nói hết những chuyện, những người tôi không thích.
Cho tôi một câu trả lời thoả đáng.
Tôi hơi xúc động, nhưng cũng chỉ tới vậy mà thôi.
Cảm giác nhiều hơn, là thấy xa lạ.
Người cha hiền lành, chững chạc có trách nhiệm Thẩm Lương Châu đã không còn tồn tại, biến mất theo sự nghiệp của anh ta.
Giờ đây anh ta chỉ như một người tự cho mình là đúng, không biết đến tình cảm, mưu toan nắm hết tất cả trong tay.
Ngày hôm sau, nhà họ Kiều mang quà đến gặp.
Đúng như lời Thẩm Lương Châu nói, bọn họ ra sức lấy lòng tôi.
Đương nhiên tôi không cho họ nổi sắc mặt tốt.
Bảo mẫu đã chuẩn bị một bàn tiệc rượu, người nhà họ Kiều đồng loạt đứng lên kính rượu Thẩm Lương Châu, còn Thẩm Lương Châu chỉ ngồi cạnh tôi, hỏi tôi ăn uống thế nào.
Cánh tay nâng ly rượu của ba người họ vẫn dừng giữa không trung, mặt mày lúng túng.
“Anh rể —” Kiều U u oán gọi.
Thẩm Lương Châu còn không thèm nhướng mắt, chỉ thờ ơ nói, “Cô mắt chen chân vào trong giới, tôi đã cho cô bậc thang. Sau này tự lo cho mình đi.”
Trần Linh mất kiên nhẫn, thốt lên, “Lương Châu, không phải lúc trước con thích U U nhà dì hả? Nếu không phải tại con kh —”
Bà ta xém dùng danh xưng khi bé gọi tôi.
“Nếu không phải Lục Thời Nghi bày trò mang thai, cái chức Thẩm phu nhân này còn chưa biết là của ai đâu.”
Tôi thờ ơ đáp, “Mang thai lên chức là thủ đoạn của bà, liên quan gì tới tôi.”
Thẩm Lương Châu đưa tôi ly sữa bò, “Dì, có một bà mẹ kế ác độc như dì làm gương, nói thật con không dám cưới Kiều U đâu.”
Mặt Kiều U đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.
Khuôn mặt già của Trần Linh bị giẫm cho nát bét.
Người cha bình thường mặc kệ sự đời của tôi tức gận mắng Trần Linh, “Má nó bớt làm tôi xấu hổ đi. Bà không bằng ai thì thôi còn dạy hư con gái tôi!”
Thân hình mập mạp của Trần Linh run lên, giận tới trợn trắng, ngã thẳng ra sau.
Đợi đến lúc được người ta đưa đi, trò cười hôm nay mới hết.
Tối đó, Kiều U gọi cho tôi.
“Lục Thời Nghi, chị không cho rằng chị thắng tôi rồi đó chứ.”
Lời văn khiêu khích của cô ta lộ vẻ điên cuồng trước khi huỷ diệt.
“Cô cho rằng Thẩm Lương Châu thật sự yêu cô à? Ha ha, anh ta biết rõ hơn ai hết cô hận tôi thế nào.”
“Nhưng anh ta vẫn sẵn lòng dây dưa với tôi, cho tôi hy vọng.”
“Anh ta dẫn tôi đi rêu rao khắp thành phố, chính là để kích thích cô.”
Đầu dây bên kia, ả cười đến chói tai nhưng vẫn không cam lòng.
“Tôi biết.”
“Cái gì?” Kiều U như không dám tin vào tai mình.
Tôi là bạn cùng giường với Thẩm Lương Châu, trong lòng anh ta nghĩ gì, không hề khó đoán.
Anh ta biết, tôi có một tuổi thơ đau khổ như thế, nên bây giờ tuyệt đối không muốn thua Kiều U thêm lần nữa.
Để thắng, tôi sẽ có thể mất đi lý trí và sự trầm tĩnh trước đây, cùng Kiều U tranh giành tình nhân.
Còn anh ta thì sẽ được như mong đợi, có được tình yêu hoàn chỉnh của tôi.
Thậm chí để phòng ngừa bất trắc, anh ta còn tự đi khôi phục năng lực sinh sản, dùng một đứa con chặt đứt đường lui của tôi.
Đương nhiên anh ta cũng biết.
Ba người nhà họ Kiều là nút thắt trong lòng tôi, nhưng anh ta vẫn lấy Đồng Đồng làm cái cớ, ép tôi hoà giải với bọn họ.
Hoà giải chỉ là nguỵ trang.
Anh ta chỉ muốn thấy tôi rối loạn trận tuyến, chật vật đến đường cùng rồi cuồng loạn.
Sáu năm qua yên bình quá mức, anh ta ghét cái kiểu ôn hoàn dửng dưng của tôi, nó làm anh ta thấy thất bại.
Nhưng tôi vẫn luôn nghiêm túc tuân thủ thân phận của một người vợ, phụ trách với Đồng Đồng, làm anh ta không moi ra được chút sơ sót nào.
“Anh ta biết cô khiêu khích tôi, cũng biết tôi không sai. Nhìn thì do Đồng Đồng tuỳ hứng, nhưng thật ra là có anh ta ngầm cho phép.”
Cho nên, sau khi tôi bỏ nhà ra đi, anh ta không liên lạc với tôi mà còn phái Kiều U ra mặt kích thích.
Anh ta muốn lật đổ tôi, nắm lấy tôi trong lòng bàn tay.
Nhưng anh ta không biết, tôi sẽ không bao giờ bỏ hết phòng bị mà yêu một người.
Đối với tôi mà nói, đó là điều không cách nào tha thứ.
“Cô cũng tự nguyện mang thai với anh ta, còn giả bộ thanh cao không quan tâm với tôi làm gì? Số cô đã định sẽ giống với mẹ cô, bị mẹ con tôi đánh bại.”
Kiều U đã không thể nào che giấu bao oán hận căm ghét của cô ta.