Thời Nghi - Chương 2
Tựa vào lan can nhìn bóng tối trời đêm.
Kiều U còn có thể tìm ra tôi, thì một Thẩm Lương Châu làm mưa làm gió ở thành phố càng không cần phải nói.
Tôi chỉ đi thôi, chứ chưa có chết.
Thẩm Lương Châu, tôi chờ anh.
Trong bữa dạ tiệc từ thiện, Thẩm Lương Châu hơi ngơ ngẩn.
Có người tiếng lên chào hỏi, “Thẩm tổng, Thẩm phu nhân.”
Anh vô thức nhíu mày, bạn cặp đi cùng người kia vội lên tiếng chống cháy, “Gọi bậy cái gì đó, anh có bao giờ thấy Thẩm phu nhân để tóc dài chưa. Rất xin lỗi Thẩm tổng.”
Kiều U đứng cạnh nghe vậy thì thân mật khoác tay anh, “Không sao, tại tôi nhờ anh rể dẫn tôi đi mở mang kiến thức.”
Nhẹ nhàng hoá giải mọi sự lúng túng.
Mắt Thẩm Lương Châu nhìn theo mát tóc dài tới eo của Kiều U, tròng mắt sâu thẳm.
Anh nhớ cái ngày Lục Thời Nghi gả cho anh, không hiểu sao cô cắt phăng đi mái tóc dài đã theo mình nhiều năm, ngắn đến mức không thể ngắn hơn, còn nhuộm màu đỏ rượu.
Nóng bỏng như lửa, lại thêm phần sắc sảo.
Anh thờ ơ dò xét, “Phụ nữ cắt tóc lúc nào cũng phải có nguyên do.”
Lục Thời Nghi chỉ cười cười không đáp.
Đêm đó, anh vẫn hơi không cam lòng, dùng đầu ngón tay vân vê mái tóc nhòn nhọn của cô, “Thời Nghi, anh vẫn thích lúc em để tóc dài hơn.”
Tiếc là sáu năm trôi qua, Lục Thời Nghi chưa từng làm theo mong muốn của anh.
Về đến nhà, con gái chạy về phía Kiều U, nhìn sau lưng hai người một cái, “Hừ, con biết Lục Thời Nghi không còn mặt mũi quay về mà. Dì Kiều, chơi với con đi.”
Gia sư theo sát phía sau, giải thích với anh mà mặt như đưa đám, “Anh Thẩm, hôm nay bài tập của Đồng Đồng hơi nhiều.”
Đương nhiên Thẩm Lương Châu biết không phải vì lý do này.
Mà là Thẩm phu nhân không ở đây, gia sư không nói được con anh.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, đã chín giờ bốn mươi, bình thường giờ này con bé đã đi ngủ rồi.
Thấy anh không vui, con bé trốn sau lưng Kiều U, Kiều U thì giang hai tay ra bảo vệ nó, hốc mắt đỏ ửng lên.
“Anh rể, anh muốn trách thì cứ trách em, tại em thấy tội nghiệp Đồng Đồng nên mới chiều con bé nhiều hơn.”
Thẩm Lương Châu thấy bọn họ cùng trưng cái mặt uất ức, cứ thấy lồng ngực trướng trướng.
“Tại em lo chuyện bao đồng, anh rể, hay là em đi, em đi rồi thì chị sẽ về.” Kiều U lại nói.
“Không cần đâu!”
Thẩm Lương Châu phiền não bước lên lầu.
Anh kéo cà vạt, ngồi bên mép giường, châm một điếu thuốc.
Anh không hiểu sao Lục Thời Nghi lại không thể giống Kiều U, thoải mái một chút, cho Đồng Đồng tình thương của một người mẹ mà con bé nên có.
Cũng đâu có khó, đúng không?
Chỉ mới ngắn ngủi hơn một tháng, Kiều U đã làm rất khá.
Anh cũng từng cố gắng.
Lúc mới kết hôn, anh từng muốn nhân lúc con gái còn nhỏ, xác định luôn thân phận mẹ con của hai người.
Nhưng Lục Thời Nghi lại nhất quyết để con bé gọi cô là dì Lục.
Cô nói, cô sẽ nghiêm túc làm tốt trách nhiệm của một trưởng bối, quan tâm yêu mến Đồng Đồng, trách nhiệm này còn thực tế hơn tình thương của một người mẹ.
Hôm đó, bọn họ đóng cửa cãi nhau một trận.
Đến tận khi Lục Thời Nghi mệt mỏi nói với anh, “Thẩm Lương Châu, nếu lúc nhỏ em gặp được một người mẹ kế giống như em bây giờ, chắc chắn em sẽ rất vui.”
Giọng nói ấy man mác sầu bi, có cảm giác không biết phải làm sao.
Anh im bặt, đau lòng ôm lấy cô, không nhắc tới chuyện này nữa.
Nhưng chẳng biết vì sao, rõ ràng mấy năm nay một nhà ba người anh sống với nhau bình yên an ổn, anh lại bắt đầu không muốn, anh thấy họ không nên như vậy.
Thẩm Lương Châu mở điện thoại lên, tìm số của Lục Thời Nghi, không ngoài dự đoán, vẫn đang bị chặn.
Anh không khỏi phiền lòng nhổm dậy.
Thẩm phu nhân lúc nào cũng lý trí tỉnh táo, sao bây giờ tự dưng lại tuỳ hứng cứng đầu như thế?
Thậm chí anh đã kêu Kiều U xin lỗi cô rồi mà?
Anh nghĩ đến xuất thần, đến khi tàn thuốc cháy đến đầu ngón tay mới giật mình dụi thuốc.
Cuối cùng, anh vẫn gọi điện cho mẹ vợ.
Nhưng người mẹ vợ luôn thân thiết với anh lại lạnh nhạt nói, hôm ấy Lục Thời Nghi chỉ ngủ lại nhà một đêm rồi đi ngay hôm sau.
Mẹ vợ nói xong thì cúp máy luôn.
Tay Thẩm Lương Châu hơi run.
Anh biết, anh biết phu nhân của anh không phải người sẽ kể lể chuyện nhà cho người ta biết.
Trừ khi cần thiết.
Ngay sau đó, lại nhớ tới phần thoả thuận ly hôn không hề giống như được soạn lúc vội vàng, tim anh chợt như cái chuông treo lơ lửng giữa không trung, lâu thật lâu không rơi xuống đất.
“Tìm ngay cách liên lạc với phu nhân, tôi chờ.” Anh gọi cho trợ lý, giọng hơi run run.
Lúc nghe được tiếng của Lục Thời Nghi một lần nữa, đã là ba ngày sau.
Cô đã bỏ sim cũ, lại tới mấy chỗ vắng người, đến khi vào một quán bar trong thành phố, họ mới liên lạc được.
“Thẩm Lương Châu —”
Nghe giọng nói đầy bình tĩnh của Lục Thời Nghi, khoong biết sao trái tim đang đập rộn lên của Thẩm Lương Châu lại biến thành thình thịch vì tức giận.
Nhất là khi nghe cô nói cô đã gọi giao hàng hoả tốc trả thẻ phụ lại cho Đồng Đồng, tính tính thì chắc con bé đã nhận được rồi.
“Em có ý gì! Đây là thái độ làm phụ huynh của em hay sao?”
“Đầu tiên là âm thầm bỏ nhà ra đi, hoàn toàn không nghĩ tới hoàn cảnh của người khác, giờ lại chỉ biết trốn tránh tiêu cực?”
Giọng của anh vô cùng kích động, lại dường như thát vọng, “Thời Nghi, anh cho rằng, nếu em với gia đình của ba em không tốt, thì em cũng không thể đối xử bình thường với con gái mình được.”
Sau một câu phê phán đầy ác nghiệt, đầu dây bên kia vô cùng yên tĩnh, ba giây sau, biến thành tiếng tút tút.
Thẩm Lương Châu ngẩn người đứng thật lâu, hơi ảo não, sau đó quăng điện thoại ra ngoài cửa sổ.
Mấy ngày sau, tôi mới làm một cái sim, gọi cho Thẩm Lương Châu.
Tôi cũng không biết anh ta có bắt máy số lạ không.
“Thời Nghi, chơi đủ rồi, nên về nhà rồi.”
Ai ngờ tôi còn chưa lên tiếng, Thẩm Lương Châu đã mở miệng trước, bình tĩnh ôn hoà cứ như chưa xảy ra chuyện gì.
“Nên giờ mình có thể nói chuyện đàng hoàng được không?” Tôi hỏi.
Thẩm Lương Châu không lên tiếng.
Tôi gật đầu, xem như anh ta im lặng là đồng ý, “Thẩm Lương Châu, chúng ta có những khác biệt không thể nào dung hoà.
“Cảm ơn anh và Đồng Đồng đã bầu bạn sáu năm qua, nhưng, đến đây kết thúc được rồi.”
Thẩm Lương Châu không nói gì, nhưng tiếng hít thở rất rõ ràng.
Lại yên ắng thêm mấy giây, tôi mới nghe giọng anh ta, “Bao giờ em về?”
Anh ta cố chấp hỏi bao giờ tôi quay lại.
“Sau khi chúng ta bước đầu đạt thành thoả thuận ly hôn.”
Tôi trước nay nếu đã quyết định chuyện gì thì sẽ không bao giờ quay đầu lại. Cho nên cũng không cần quay về thay đổi hợp đồng gì với anh ta cả.
“Thời Nghi, em đừng giận dỗi Đồng Đồng, con bé nó sai, em về dạy lại nó là được.”
“Anh thừa nhận, thái độ anh không đúng, nhưng thân là phụ huynh, em không nên không quan tâm —”
Tôi không nhịn được, bật cười cắt đứt mấy lời cao ngạo của anh ta.
“Anh biết nguyên nhân là gì mà, Thẩm Lương Châu, không cần dò xét kiểu này đâu.”
Mấy năm gần đây, Thẩm Lương Châu cứ vậy dò xét vô nghĩa tôi rất nhiều lần, đã vượt qua giới hạn tha thứ cuối cùng của tôi từ lâu.
Anh ta muốn bước vào tim tôi, nhưng chỉ khiến tôi phiền chán.
Cứ như cố chấp cho tôi mặc áo tơi vào mùa đông lạnh giá vậy, đâu biết chỗ nào cũng lọt gió.
Cúp điện thoại xong, Thẩm Lương Châu mở tủ rượu, cầm một chai ra dốc vào miệng.
Lúc uống đến mơ mang, Kiều U dẫn con gái bước vào.
Thấy cô ta nhìn chằm chằm chỗ nào đó, Thẩm Lương Châu mới nhớ, đơn ly hôn anh vẫn để nguyên trên tủ đầu giường.
Anh túm lấy bản hợp đồng, định xé nát nó đi, nhưng hợp đồng quá dài, lại có thêm rất nhiều phụ lục, vẫn nằm trong tay anh không hề suy suyễn.
Anh ảo não, đứng dậy mở máy huỷ hồ sơ, nhìn từng tờ giấy một bị cắt thành mảnh vụn.
Con gái hét lên, “Lục Thời Nghi mới không ly dị đâu! Bả doạ mình thôi! Ba giàu như vậy, bả không bỏ…”
Hai mắt Thẩm Lương Châu chợt đỏ quạch, Kiều U vội vàng bịt miệng con bé.
Rồi bước lên mấy bước, nhẹ nhàng kéo vạt áo anh, cẩn thận lên tiếng, “Anh rể, chắc chắn là do em nên chị mới giận cá chém thớt với anh, anh đừng tin thật.”
“Dù sao thì cũng do em, hại chị ấy với dì Lục mẹ con chia cách —”
Thẩm Lương Châu cười nhạo một tiếng, “Liên quan gì tới em? Lúc đó em mới bao lớn, là tự cô ấy cứ tự chui vào sừng trâu.”
“Cô ấy luôn tự xem mình là người bị hại, vô cớ từ chối sự chân thành của người khác, thậm chí còn chà đạp ý tốt của người khác!”
“Nói tới chuyện gia đình, tình cảm, lúc nào cũng chỉ nhìn vào mặt tiêu cực tệ hại nhất!”
Nhớ tới thái độ nóng lòng của Lục Thời Nghi.
Thẩm Lương Châu đá cái máy huỷ giấy một cái, cảm xúc đã bị ép đến bên bờ vực sụp đổ.
Kiều U bất chợt ôm lấy anh, “Em biết anh yêu chị ấy, ai cũng nói Thẩm tổng với phu nhân rất mặn nồng, chưa bao giờ đỏ mặt.”
Thẩm Lương Châu cười tự giễu một tiếng, đẩy cô ta ra, lảo đảo bước ra ngoài, lúc bước tới cửa mới lên tiếng:
“A, mặn nồng? Là do năm đó, chỉ có mình cô ấy đồng ý sẽ không sinh con vì Đồng Đồng thôi.”
Kiều U khiếp sợ che miệng lại.
Thẩm Lương Châu không giải thích gì thêm nữa, một mình bước xuống lầu, mấy phút sau đã lái xe đi khỏi biệt thự.
Kiều U cúi đầu nhìn máy huỷ tài liệu, đáy mắt lạnh lùng.
Nếu mấy lời Thẩm Lương Châu vừa nói là thật, thì hôn nhân giữa anh ta và Lục Thời Nghi chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch.
Ban nãy, anh ta vốn đâu cần phải cắt nát bản hợp đồng ly hôn đó như thế.
Lục Thời Nghi, cô thật thủ đoạn.
Tôi đang ngồi trong tiệm gốm, nặn một bình hoa nhỏ.
Lâu rồi không làm, thấy không quen tay lắm, đất sét văng đầy quần áo.
Lúc này, bóng dáng Thẩm Lương Châu cao lớn mặc một chiếc áo khoác xanh xuyên qua khung cửa nhỏ, chắn trước mặt tôi.
Che mất ánh mặt trời khó khăn lắm mới le lói đầu thu.
Tôi bỗng chốc thấy lạnh.
Anh ta cau mày nhìn tôi, dường như không hiểu, sao tôi lại làm mấy thứ này.
Anh ta không biết cũng bình thường.
Sau khi kết hôn, tôi phải bỏ đi rất nhiều sở thích. Phải chăm sóc thêm một đứa bé, rồi trừ công việc ở một công ty tư nhân, tôi còn đồng sở hữu một văn phòng luật nữa.
“Là nhân viên pháp chế của công ty, hẳn em phải biết, tôi bây giờ không thể ly hôn.”
Tôi nhìn anh ta, hiểu sao anh ta nói vậy.
Thẩm thị đang thu mua một xí nghiệp trăm năm làm ăn thua lỗ, đối thủ cạnh tranh cũng không phải dạng vừa, thời điểm này anh ta không thể có tin tiêu cực.
Tôi nghĩ nghĩ, rồi đưa tay về phía anh ta, “Anh có thể đưa tôi đơn ly hôn có chữ ký trước.”
Thẩm Lương Châu cười, mặt có chút mỉa mai.
“Lục đại luật sư, coi như là có bước vào Cục dân chính, thì anh cũng có thể đổi ý.”
“Em biết nếu anh thật sự không đồng ý, kéo dài hai năm thì đã sao?”
Tôi lẳng lặng nhìn anh ta, tôi là luật sư, tôi biết anh ta nói không sai.
Bảy năm trước, nếu biết kết hôn dễ mà ly hôn khó như bây giờ, tôi chắc chắn không đồng ý cưới Thẩm Lương Châu.
Như cái cách, tôi có thể dự đoán được tất cả những khó khăn bọn tôi phải đối mặt.
Lại đâu ngờ rằng, anh ta sẽ để Kiều U chen vào cuộc hôn nhân của bọn tôi.
Phá huỷ niềm tin của tôi một cách triệt để.
Trò chơi này, tôi không chơi thêm phút giây nào nổi nữa.
Tôi cười cười, cởi tạp dề, rửa tay sạch sẽ, ngồi lên xe của Thẩm Lương Châu.
Kiều U mặc đồ ở nhà ra đón.
“Chị, cuối cùng chị cũng về.”
Đồng Đồng đang tranh cãi với gia sư cũng im lặng, vô thức ngồi im đọc sách, sống lưng thẳng tắp.
Gia sư thở ra một hơi thật dài, nhìn tôi bằng ánh mắt cảm kích.
Tôi hờ hững gật đầu với Kiều U, kéo hành lý lên phòng cho khách ở lầu một.
Thẩm Lương Châu theo sau lưng tôi nói, “Tình hình học tập của Đồng Đồng dạo này sa sút rất nhiều. Đúng rồi, thẻ phụ anh đang giữ, sau này em cứ quản lý như thường.”
Anh ta giao thẻ lại cho tôi ngay trước mặt Đồng Đồng.
Đồng Đồng khóc um lên, “Con đồng ý ngày mốt ăn sinh nhật sẽ tặng điện thoại cho mấy bạn rồi. Nếu không làm tụi nó sẽ cười con.”