Thời Nghi - Chương 1
Thẩm Lương Châu bị phu nhân nhà mình cúp điện thoại, thấy hơi hoang mang.
Kết hôn sáu năm, phu nhân của anh dịu dàng hoà nhã, đoan trang rộng lượng nổi danh khắp giới.
Cho dù là lúc đối mặt với đứa con gái ngỗ ngược bướng bỉnh nhà anh, cũng chưa mất kiên nhẫn bao giờ.
Đến khi xuống tới bãi đậu xe, mở cửa xe bước vào, anh mới muộn màng nhận ra hình như mình nói sai rồi:
“Dù sao Kiều U cũng là em gái em, em căm thù gia đình mình như thế, sao mà anh tin em có thể làm một người mẹ tốt cho được.”
Lúc thắt chặt dây an toàn, tay anh vô thức luồn qua khe hở của gọng kính, xoa xoa ấn đường.
Thật ra cũng không thể trách anh.
Dù sao thì trước đó, Kiều U cũng vừa đỏ mắt đòi từ chức xong.
Sau đó, lại nhận được cuộc gọi của con gái, tố cáo Lục Thời Nghi cắt giảm tiền tiêu vặt của con bé, làm con bé mất mặt với bạn học.
Đương nhiên, không phải anh không tin Lục Thời Nghi, chỉ là bị con gái quấy khóc nên phiền lòng.
Xe chạy, trong lòng anh bỗng dưng hốt hoảng. Rốt cuộc thì cơn giận đầu tiên của Lục Thời Nghi cũng khiến anh hơi bất an.
Mím môi tăng ga nhanh lên một chút, anh trở về biệt thự sớm hơn thường ngày rất nhiều.
Cửa sổ phòng ngủ vợ chồng anh có ánh sáng le lói hắt ra, tln vô thức thở phào nhẹ nhõm, bước lên lầu.
Nhưng chỉ thấy một tờ giấy ly hôn lẳng lặng để trên bàn.
Từ lúc tôi thấy Kiều U ở công ty, biết ả là thư ký của Thẩm Lương Châu, đến khi thu dọn hành lý rời nhà.
Trước sau còn chưa đến ba giờ.
Ba giờ đồng hồ sau, tôi đã cách xa thành phố rất nhiều cây số, về đến nhà mẹ.
Mẹ tôi mở cửa, thấy con gái mình chạy vội như bị ai truy đuổi thì trợn mắt hết hồn.
“Con nói rồi, mẹ bảo con kết hôn chẳng phải là quyết định tốt đẹp gì đâu.” Tôi nói.
Năm đó bị tôi bị mẹ con Kiều U bức ép, ra đi tay trắng, sau này lại gả cho cha dượng, làm mẹ kế.
Bà lương thiện, đối xử với con gái riêng như ruột thịt, lúc tôi và mẹ gặp lại nhau, bà đã hoàn toàn thoát khỏi cuộc hôn nhân tăm tối trước kia.
Tích cực muốn tôi yên bề gia thất.
Năm đó bà lại có một cuộc phẫu thuật liên quan tới tính mạng, tôi không đành lòng làm trái ý mẹ, nên chọn Thẩm Lương Châu, một anh chàng đơn thân có con riêng ba tuổi.
Mẹ không muốn tôi phải làm mẹ kế của người ta giống bà, nhưng tôi lại với với mẹ.
Nếu nhất định phải kết hôn, thì không phải Thẩm Lương Châu không gả.
Mẹ ôm tôi khóc than, “Đã không có tình yêu, lại không có con chung, hôn nhân kiểu này là tệ hại nhất.”
Nhưng tôi chẳng lo chút nào.
Suy cho cùng thì không có tình yêu, không có con cái, đại biểu cho việc Lục Thời Nghi tôi có thể rút lui hoàn toàn.
Sự xuất hiện của Kiều U, quả thật cứ như bão ập vào lòng.
Nhưng bão này chẳng quét tới cuộc hôn nhân của tôi và Thẩm Lương Châu.
Sáu năm qua, tôi với anh ta tôn trọng nhau như khách, thậm chí có khi còn cảm thấy không quen, nguyên nhân chủ yếu là do tôi.
Tôi như một con nai nhỏ cúi đầu uống nước, nhưng toàn thân vẫn giác xung quanh, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Thẩm Lương Châu từng nhiều lần bất mãn sự hời hợt này của tôi.
Bọn tôi còn chưa hôn sâu bao giờ.
Tối hôm qua lúc thân mật, anh ta cố tình tìm tới môi tôi.
Tôi vẫn tránh né như thường, nhưng anh ta lại ghìm chặt hai tay tôi, dây dưa không dứt.
“Không —” Tôi cố sức quay mặt đi.
“Đối với một số cô gái, miệng mới là lãnh địa riêng cuối cùng của họ. Lục Thời Nghi, em chính là kiểu này.”
Anh ta cắn cằm tôi.
“Tôi không phải —”
“Mở lòng đón nhận anh hoàn toàn, được không? Thời Nghi.” Hai tay anh ta ôm lấy mặt tôi.
Tôi liều mạng đẩy ra, hai chân cũng vùng ra, anh ta chẳng hề nao núng, cũng đè hẳn cả người lên.
“Anh muốn em, toàn vẹn.” Anh ta lại lần nữa đặt một nụ hôn lên chóp mũi tôi, cả người tôi run rẩy.
Đối diện với ánh mắt thâm tình dào dạt ấy, tôi tức giận tột cùng.
Khi đó, tôi đã biết chuyện anh ta và Kiều U mập mờ, tôi muốn nói với anh ta, anh ta không có tư cách.
Rồi lại thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, mừng rõ vì anh ta chưa bao giờ chân chính có được tôi.
Cho nên, lúc anh ta quang minh chính đại giữ Kiều U lại bên cạnh, tôi đã rời đi không chút nào do dự.
Trong khoảnh khắc say ngủ trên giường, thậm chí tôi còn cảm thấy như tất cả đã được an bài.
Giống như, chiếc giày lung lay từ lâu cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Cái chức Thẩm phu nhân đoan trang hiền thục này ai thích làm thì cứ làm đi.
Thật ra tôi và Thẩm Lương Châu chẳng có mâu thuẫn gì.
Thậm chí bọn tôi còn tâm ý tương thông với nhau nữa kìa.
Anh ta thẳng thắn với tôi rằng, Đồng Đồng là con của chị anh ta, năm ấy máy bay gặp tai nạn nên cả nhà đều táng thân dưới đại dương.
Lúc Thẩm Lương Châu ôm lấy bé gái nho nhỏ ấy trong lòng, đã thề cuộc đời này chỉ có một người con gái này.
Sau đó anh ta trịnh trọng cam đoan rằng, trừ chuyện này ra, anh ta sẽ không để tôi phải chịu bất kỳ uất ức gì.
Ngày đó lúc bọn tôi tản bộ dọc bờ sông, cảnh đêm khiến lòng người say ssắm, cả tiếng gió dường nhu cũng trở nên dịu dàng.
Tôi cũng kể mấy câu chuyện cũ, kể về bà mẹ kế cay độc ác nghiệt kia, kể về người cha bạc tình bạc nghĩa, về đứa em kế nói láo như cuội, bụng dạ toan tính Kiều U.
Anh ta vừa thương vừa sợ, đau lòng ôm lấy tôi:
“Thời Nghi, em sẽ có mái nhà của riêng mình.”
Không bao lâu sau, anh ta cầu hôn tôi. Sau đó lại cho tôi một hôn lễ vô cùng long trọng. Dường như là vừa ý tôi lắm, nên vụng về trao tôi một chiếc nhẫn kim cương để biểu lộ tấm lòng.
Như lời anh ta nói, thì trừ con cái ra, cái gì anh ta cũng có thể cho tôi.
Tôi là người có qua có lại.
Anh ta cho tôi thể diện và sự tôn trọng, thì tôi cũng không để anh phải thiệt thòi.
Tôi nói: “Thẩm Lương Châu, em không biết em có phải một người mẹ tốt hay không, thậm chí trước giờ em chỉ từng nhận được đòn roi và đau khổ.”
“Nhưng xin anh tin rằng, ít nhất em sẽ không để những thứ không ai chịu nổi đó tái diễn với Đồng Đồng.”
Trong suốt sáu năm qua, Thẩm Lương Châu là một người bạn đời hoàn hảo.
Tin tưởng anh ta, nương tựa vào anh ta là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Không phải tôi chưa từng nghĩ sẽ gửi gắm hết những đau khổ của tuổi thơ, nỗi cô độc trong lòng cho anh ta chia sẻ.
Có lúc, nếu làm vậy thì tôi cũng có thể sống ung dung hơn một chút.
Nhưng nhớ tới mấy chuyện gần đây, tôi lại thấy mừng vì cái bóng mẹ con Kiều U gieo vào lòng tôi là quá lớn.
Còn Thẩm Lương Châu, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Đêm khuya, mẹ vào phòng tôi tâm sự.
“Bọn con sắp ly dị.” Tôi nhìn vào mắt mẹ, một nỗi buồn miên man.
Bà che miệng.
“Con từng nghĩ con với Thẩm Lương Châu có thể đi xa hơn thế này.”
Hôn nhân trong lòng tôi không phải một việc thần thánh.
Thẩm Lương Châu mãi mãi không bao giờ biết, anh ta có thể quen bất cứ một người con gái nào trên thế giới này, chỉ cần anh ta không đề nghị ly hôn, thì tôi vẫn có thể cùng anh ta chung sống, xem như không có chuyện gì.
Nhưng hết lần này tới lần khác, lại phải là Kiều U.
Đứa con gái của con giáp thứ mười ba năm xưa muốn giở lại trò cũ, nhưng tôi thì không muốn giẫm lên vết xe đổ chút nào.
Mẹ tôi nghe tới tên Kiều U, cũng yên ắng hẳn.
Hồi lâu sau mới hỏi, “Chắc chắn chưa?”
Tôi gật đầu.
Sao lại không chắc chắn.
Một Thẩm Lương Châu luôn có chừng mực lại giới thiệu Kiều U với bạn bè mình.
Để người khác gọi ả là chị dâu mà không thèm đính chính
Nửa tháng trước, anh ta còn cho Kiều U một chiếc Land Rover, xe của tôi, là Range Rover.
Có ý muốn đặt Kiều U ngang hàng với tôi.
Thậm chí, lúc con gái riêng Đồng Đồng khóc lóc đòi tôi tặng cho bạn học lớp ba của nó mỗi người một cái Iphone, lúc tôi đang nghiêm túc giảng giải cho nó.
Thì con bé trợn mắt nhìn tôi, không sợ chút nào, “Lục Thời Nghi bà kẹ ác độc, tôi không muốn dì làm mẹ tôi nữa! Toi muốn dì Kiều.”
“Nếu dì không lấy lòng tôi, tôi sẽ đứng về phía của dì Kiều.”
Lúc tôi bình thản kể lại mấy chuyện này, cuối cùng bà cũng ôm tôi khóc lớn, “Tôi đã tạo cái nghiệp gì.”
“Lúc bé thì Trần Linh ngược đãi con, giờ con gái nó lại phá hoại gia đình con.”
Nhưng mẹ vẫn còn chưa muốn tin, bà nhìn tôi lẩm bẩm. “Lương Châu không phải người như vậy, rõ ràng mẹ có nói chuyện của con cho nó nghe, nó quan tâm chững chạc —”
“Con chưa bao giờ mong anh ta thương hại.”
Bởi vì tôi biết, rồi sẽ có một ngày, niềm thương yêu đó sẽ biến thành một con dao cứa vào lồng ngực tôi.
Tôi chặn Thẩm Lương Châu.
Nhưng ngày thứ ba sau khi dọn khỏi nhà mẹ, tôi nhận được tin nhắn của Kiều U.
“Chị, em là Kiều U.”
“Em không ngờ sự xuất hiện của em làm chị phản ứng lớn như thế. Chị phải tin em, em và Lương Châu trong sạch.”
“Chị như vậy làm Lương Châu rất khó xử, em cũng không biết phải làm thế nào.”
“Chị, ân oán của đời trước không nên liên luỵ tới chị em mình. Huống hồ nhà em cũng gặp quả báo rồi, công ty của ba phá sản, chị cũng biết mà.”
“Dù sao thì một tháng trước em cũng có nhờ chị giúp đỡ.”
“Chị từ chối nên em mới tìm Lương Châu. Cho dù anh ấy có đối xử đặc biệt với em thì em cũng biết là do nể mặt chị.”
“Cho nên, chị về nhà trước được không. Em với Lương Châu ở đây chờ chị, còn Đồng Đồng nữa, em thay mặt nó xin lỗi chị.”
Tôi lẳng lặng nhìn đống ký tự này thật lâu.
Không thể không nói.
Không hổ là kẻ thù từ nhỏ, Kiều U luôn biết cách làm tôi đau hơn người khác.
Mấy lời này làm người ta ghét thật chứ.
Cô ta cứ như một con dòi, lúc nó xuất hiện, tôi mới biết có một số thứ vốn đã thối rữa bốc mùi từ trong rất lâu rất lâu rồi.
Nhưng tôi đã không còn là tôi của trước kia nữa.
Tôi lưu loát chặn số xoá tin nhắn, không để mấy con chữ này tổn thương mình mảy may.
Kiều U làm con chuột trốn chui chốn lủi lâu như vậy, bây giờ lại dám chủ động tìm tôi khiêu khích, điều này phát ra một tín hiệu.
Cô ta nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Chậc, cái thủ đoạn này á, mẹ ả mới là trùm.
Năm đó bà ta nhẫn nhục chờ thời, đợi đến khi Kiều U 5 tuổi, lại bầu thêm một đứa con trai mới tìm đến bức ép mẹ tôi.
Không ngoài dự đoán, mới được mấy phút, Kiều U đã vội vội vàng vàng đổi số tìm tôi.
Lần này là gọi điện, cũng không vờ vịt giả mù sa mưa nữa.
Tiếng đầu tiên tôi nghe được, là tiếng cười khẽ quen thuộc lúc đắc ý của cô ta.
Sau đó mới có tiếng nói từ từ cất lên, “Số chị may thật đấy, rời khỏi nhà tôi mà còn cưới được mối tốt như vậy.”
“Chạy nhanh thế kia, không lẽ chị sợ tôi?”
“Yên tâm đi, chị mà ngoan ngoãn ly dị, tôi sẽ không bắt chị phải giống mẹ chị, ra đi tay trắng đâu.”
Tôi bật cười, “Kiều U, hình như cô quên điều tra một điều, tôi tốt nghiệp khoa Luật đại học Bắc Kinh, giờ đang là chủ văn phòng tố tụng ly hôn đấy.”
“Không thì cô xin tôi nương tay trước đi?”
“Dù sao cũng nhờ bài học mẹ con cô cho tôi lúc bé, nên tôi mới chọn làm luật sư.”
Đầu dây bên kia dường như chết lặng, rồi vội vàng cúp máy.
Tôi chỉ thấy vô nghĩa thật sự.