Thời Gian Hôn - Chương 3
9
Vào ngày tổ chức liên hoan trong ký túc xá.
Khi tôi chuẩn bị xong thì Tần Lệ đã đứng đợi ở dưới ký túc xá.
Anh dẫn tôi đến nhà hàng nơi tổ chức tiệc.
Chúng tôi vào một phòng riêng, bên trong đang nói chuyện rôm rả.
Tôi nhìn qua một lượt, có năm người, chỉ có một người không dẫn bạn gái đến.
Khi chúng tôi vừa vào, một chàng trai trong nhóm vui vẻ chào hỏi Tần Lệ.
“Cậu đến muộn thế.”
“Đây chắc là bạn gái của cậu nhỉ? Trông thật…” Câu nói của anh ta đột ngột dừng lại.
Một người khác không hiểu, nhìn tôi kỹ hơn, sau đó cả hai cùng im lặng.
“Tần Lệ, bạn gái của cậu trông giống như cái đuôi của Cố Thịnh…”
Quả thật là như vậy, nhưng giờ thì không còn nữa.
Tôi thầm mắng trong lòng.
Cố Thịnh tất nhiên cũng nhận ra tôi.
Từ lúc chúng tôi vào, anh ta đã nhìn tôi chăm chú. Trước mặt mọi người, anh ta không bao giờ thừa nhận tôi là bạn gái của mình.
Tần Lệ mỉm cười, tay khoác nhẹ lên vai tôi.
“Giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái tôi, Ôn Mạn.”
Vừa dứt lời, hai người bạn cùng phòng còn lại nhìn nhau đầy bất ngờ.
Cố Thịnh vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi, mãi sau cô bạn gái anh ta dẫn theo cũng nhận thấy sự khác lạ.
“Chuyện gì vậy, học trưởng? Các anh biết nhau à?”
Nghe vậy, Cố Thịnh nhìn tôi, như đang chờ tôi trả lời.
Tôi cong môi, mỉm cười lịch sự: “Không quen.”
Khuôn mặt của anh ta trở nên khó coi, nhưng tôi không nhìn anh ta thêm một cái nào.
Tần Lệ không che giấu nụ cười, anh nắm tay tôi đi về phía trước, giúp tôi kéo ghế và ấn tôi ngồi xuống.
Sau đó mới vui vẻ nói chuyện với mọi người:
“Mọi người ngại ngùng cái gì vậy? Có phải người lạ đâu.”
“Ôn Mạn, mọi người đều đã quen biết.”
Cố Thịnh đột nhiên đứng dậy, ghế kéo trên sàn phát ra âm thanh chói tai.
Mặt anh ta tối sầm, anh ta đi đến trước mặt tôi, kéo tôi đứng dậy.
“Tần Lệ, từ khi nào cô ấy thành bạn gái của cậu vậy?”
“Hơn nữa, cô ấy có bệnh, chỉ có tôi mới có thể chữa, cậu là cái thá gì mà dám đến đây giành người?”
Anh ta luôn như vậy, chuyên quyền và độc đoán.
Cố Thịnh không phải là thật sự thích tôi, chỉ là không thích thứ đang thuộc về mình lại trở thành của người khác.
Anh ta không vui mà thôi.
Tôi cố gắng giằng tay ra, nhưng càng như vậy anh ta càng nắm chặt hơn.
Cổ tay tôi bị nắm chặt đến đau nhức.
Khi tôi vừa nhíu mày, một bàn tay xuất hiện, mạnh mẽ tách tay Cố Thịnh ra.
Tần Lệ nắm tay tôi trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng thổi vào chỗ da bị nắm đỏ.
Tim tôi đập như trống, thậm chí quên mất sự tồn tại của Cố Thịnh.
Cho đến khi cô bạn gái của Cố Thịnh “Ô” một tiếng, phá vỡ sự căng thẳng lúc này.
“Học trưởng, hóa ra cô ấy chính là người mà trước đây anh nói có bệnh và quấn lấy anh à?”
“Vậy cô ấy vì bị bệnh khát da nên mới ở bên học trưởng Tần sao?”
“Nghe nói bệnh này phát tác thì ai cũng có thể… Học trường Tần, có phải không?”
10
Đầu óc tôi bỗng nhiên vang lên tiếng ầm ầm.
Mọi âm thanh xung quanh như bị kéo dài, loãng ra, cuối cùng trở về hư vô.
Căn bệnh mà tôi sợ bị người khác biết thì ra đã được Cố Thịnh mang ra làm trò cười, lan truyền rộng rãi.
Trong mắt Cố Thịnh lóe lên vẻ hoảng hốt. Anh ta quay lại cảnh cáo cô bạn gái: “Đừng có nói linh tinh.”
Tần Lệ ôm chặt đầu tôi, kéo tôi vào lòng.
Anh dùng một tay che kín tai tôi.
Tôi nghe thấy tiếng đập mạnh của tim anh.
Anh lạnh lùng nhìn về phía cô ta, nói: “Cô cảm thấy việc tiết lộ bí mật của người khác rất có thành tích à?”
Cô ta giả vờ ngây thơ, nhẹ nhàng biện minh cho mình: “Không phải, đây chẳng phải là sự thật sao?”
“Hơn nữa, tôi cũng không biết cô ấy lại quan tâm đến những chuyện như vậy…”
Tần Lệ không nghe, từ từ nói: “Nếu tôi không nhớ nhầm, Cố Thịnh cũng từng nói về cô trong ký túc xá.”
“Nói rằng mẹ cô là tiểu tam, gia đình không có nề nếp.”
“Ôn Mạn mắc bệnh, đó là điều không thể lựa chọn, nhưng mẹ cô làm tiểu tam thì là sự lựa chọn của chính bà ấy.”
Nói xong, ánh mắt của những người khác không tự chủ được mà đảo về phía cô ta.
Khuôn mặt cô ta tái nhợt đi.
Tần Lệ nói xong, dịu dàng hỏi: “Còn cô, tôi đã nói bí mật của cô ra rồi, cô có vui không?”
Cố Thịnh lúc này cũng quên mất tôi.
Liên tục quát tháo Tần Lệ: “Tần Lệ, cậu đủ rồi. Đừng có nói những chuyện vô căn cứ như vậy, ngồi xuống, chúng ta ăn cơm cho đàng hoàng có được không?”
Tần Lệ nhìn anh ta với vẻ thương hại.
“Còn cậu nữa. Ôn Mạn là bạn gái của tôi, còn phải cảm ơn cậu đã giúp đỡ. Bây giờ cậu không cần phải đến bên cô ấy giả vờ sâu sắc đâu?”
Nói xong, tôi nghe tiếng đập ổn định của trái tim anh, tâm trạng bỗng trở nên bình tĩnh.
Tôi ngẩng đầu từ trong lòng Tần Lệ, nhẹ nhàng kéo tay áo anh.
“Tần Lệ, chúng ta đi thôi.”
“… Đã đủ rồi.”
Tần Lệ bảo vệ tôi trong lòng, giọng nói hơi lạnh: “Cô bạn nhỏ của cậu có vẻ không thích Ôn Mạn lắm, bữa ăn này, chúng tôi không tham gia nữa.”
11
Tần Lệ có thể thấy tôi khó chịu.
Anh đưa tôi về ký túc xá, cuối cùng ôm và xoa đầu tôi.
“Về nhà ngủ một giấc cho tốt. Cứ coi mọi chuyện hôm nay như một giấc mơ.”
Tôi gật đầu, cảm giác uất ức trong lòng đã tan biến cùng với thái độ của Cố Thịnh trong phòng hôm nay.
Về đến nhà, tôi thấy có một yêu cầu kết bạn trên WeChat.
Tôi đoán đó là tài khoản lớn của Cố Thịnh, nên không thèm để ý.
Anh ta cũng biết điều, không tìm tôi nữa.
Cho đến hai ngày sau, khi bạn cùng phòng nhắc tôi làm dự án, tôi mới nhớ ra.
Trước khi tôi và Cố Thịnh chia tay, tôi đã cùng anh ta tham gia một cuộc thi trong trường.
Trong giai đoạn chuẩn bị, tôi và bạn cùng phòng đã rất tốn công sức. Không thể vì chuyện riêng của tôi mà làm chậm tiến độ của cả nhóm.
Cùng lúc đó, Cố Thịnh lại gửi yêu cầu kết bạn.
[Tài khoản nhỏ đã bị xóa.]
[Từ nay sẽ không giấu diếm hay lừa gạt em nữa.]
Tôi đồng ý kết bạn, gửi cho anh ta nhiệm vụ cần làm lần này.
Hình như anh ta cũng biết tôi không muốn có bất kỳ liên lạc nào với mình.
Vì vậy, anh ta không gửi tin nhắn cho tôi nữa.
Cho đến ngày họp nhóm, bạn cùng phòng đã đặt trước một phòng thảo luận ở thư viện.
Vài người trong chúng tôi mang máy tính đến, vừa thảo luận, vừa định ra phương án cuối cùng cho dự án.
Cố Thịnh không bỏ qua một lần nào, cực kỳ ngoan ngoãn.
Sau vài ngày, dự án cuối cùng cũng đến giai đoạn hoàn thành.
Tôi hoàn thành phần việc của mình, cầm điện thoại lên nhìn thời gian.
Gần đến giờ cần ôm nhau rồi.
Đúng lúc đó, tin nhắn từ Tần Lệ hiện lên.
Anh cũng đang nhắc tôi.
Thời gian này ngày nào cũng như vậy.
Tôi đóng laptop lại, lấy áo khoác rồi nói với họ một câu: “Tôi còn chút việc, về trước nhé. Nếu các cậu làm xong thì gửi cho tôi, tối nay tôi sẽ hoàn thành.”
Mọi người gật đầu.
Chỉ có Cố Thịnh, ánh mắt dõi theo tôi không rời.
12
Ra khỏi phòng thảo luận, tôi thường đi cầu thang trong cùng để về.
Lần này cũng vậy, khi vừa định rẽ xuống cầu thang, một bàn tay từ phía sau ôm chặt lấy eo tôi.
Có người kéo tôi vào lòng, tôi hoảng sợ đến mức nghẹn thở.
Nhưng bất ngờ nghe thấy giọng Cố Thịnh.
“Ôn Mạn, giờ em xa lánh anh nhưng lại thân thiết với Tần Lệ. Em nghĩ anh ta là người tốt sao?”
Tôi không hứng thú nghe những lời đó.
Tôi lo lắng trong lòng, cố gắng giãy giụa.
Nhưng vẫn bị anh ta giữ chặt trong vòng tay.
“Tôi không cần anh quan tâm, Cố Thịnh, thả tôi ra.”
Anh ta nắm chặt cằm tôi, bắt tôi phải ngước lên nhìn mình.
“Không cần anh quan tâm? Ôn Mạn, anh đã quan tâm em ba năm, cũng không ngại quan tâm thêm lần này. Em quá ngây thơ, dễ tin người, cũng dễ bị lừa.”
“Cô gái đó chỉ là đàn em, nếu em không thích anh gần gũi với cô ấy thì anh có thể cắt đứt quan hệ.”
Tôi lạnh mặt quay đi, tránh khỏi bàn tay anh ta.
Tần Lệ đang ở dưới đó, đi bộ cũng cần bốn đến năm phút.
Nhưng ở đây vắng tanh không một bóng người.
Lại còn ở bên ngoài nhà vệ sinh, bình thường ít ai qua lại.
Đột nhiên, tôi cảm thấy có điều gì không ổn, theo phản xạ muốn chạy trốn.
Nhưng Cố Thịnh nắm chặt lấy cổ tay tôi, cố tình trì hoãn.
“Xét theo thời gian, hai ngày nay chắc là thời gian phát bệnh của em.”
“Ôn Mạn, em cần anh giúp không?”
Ánh mắt anh ta chợt lóe lên, dán chặt vào tôi, vừa thẳng thắn vừa dính dớp.
Một trực giác nói với tôi rằng giờ phút này, anh ta rất nguy hiểm.
Tôi cố gắng giằng tay ra nhưng không thể.
Đã lâu như vậy mà tôi vẫn chưa ra ngoài.
Tần Lệ chắc chắn sẽ đến tìm tôi.
Tôi vô thức nhìn về phía cầu thang.
Ngay lúc đó, Cố Thịnh siết chặt tay hơn.
Anh cười nhạt: “Em tìm ai vậy? Tần Lệ à? Chắc giờ anh ta không thể đến giúp em đâu.”