Thời Gian Ghi Dấu Thanh Xuân - Chương 5
Hai người cao hơn tôi nửa cái đầu, không khí chiến tranh sắp bùng nổ. Tôi vội vàng đứng ra làm hòa, trước tiên an ủi bạn trai, tránh để chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng thi đấu của cậu ấy, sau đó lại xin lỗi Lâm Khâm.
Thẩm Tri Vũ hiểu ý tôi, không tranh chấp thêm với Lâm Khâm, quay người rời đi mà không ngoảnh lại.
Nhìn bóng lưng đầy tâm trạng của cậu ấy, cả hai sợi tóc chỉa lên cũng cụp xuống, trông như một chú chó nhỏ bị chủ nhân đẩy ra xa.
Tôi lập tức đuổi theo, bước đi cạnh cậu ấy.
Bạn trai khó khăn lắm mới có được, làm sao để cậu ấy giận bỏ đi chỉ vì cái tính không nhìn mặt đoán người của tôi được chứ.
“Là lỗi của em, em không cố ý nhận nhầm đâu. Chứng mù mặt của em nặng lắm, đến giờ còn chẳng nhớ nổi mấy người…”
Trong thế giới của tôi, dường như mọi người đều có chung một khuôn mặt. Nam hay nữ, già hay trẻ, ai cũng trông như tôi từng gặp qua.
Hồi nhỏ, tôi thường xuyên nhận nhầm thầy cô, bạn bè, nên chẳng ai muốn làm bạn với tôi. Họ đều nghĩ tôi cố tình, nhưng có lẽ chẳng ai ngờ rằng mãi đến năm mười tuổi, tôi mới nhớ được mặt bố mẹ mình.
Để che giấu khuyết điểm này, tôi luôn đứng trong đám đông, chờ người quen chủ động chào hỏi. Hoặc tôi sẽ nấp ở một góc, như một tên trộm ngại ánh sáng, lắng tai phân biệt giọng nói quen thuộc, để có thể tự tin gọi tên người ta.
Phần lớn thời gian tôi luôn bị động.
Nhưng khi tôi chạy, mọi thứ đều khác. Tôi không cần đoán nét mặt của từng người, cũng chẳng cần suy đoán mối quan hệ giữa mình và họ. Tôi chỉ cần chạy, tự do như gió, đến vạch đích.
Thẩm Tri Vũ dừng bước, khẽ thở dài:
“Ước gì anh đặc biệt đến mức em chỉ cần nhìn một lần là nhận ra.”
19
Ngay khi nghe câu nói đó, tôi đã mơ hồ cảm thấy điều chẳng lành.
Quả nhiên, hôm sau, cậu ấy cho tôi một bất ngờ lớn.
Không biết kiếm từ đâu ra một chiếc mũ trùm đầu kiểu Batman, Thẩm Tri Vũ đội lên và ngang nhiên đến tìm tôi.
Nổi bật thì có nổi bật thật, nhưng mặt mũi chắc chắn bị cậu ấy làm mất sạch.
Vì chuyện này, suốt mấy ngày hội thao tôi đều cố tình tránh mặt cậu ấy.
Khi hội thao kết thúc, tôi tìm Lâm Khâm xin lỗi lần nữa vì chuyện nhận nhầm.
Lâm Khâm nhíu mày:
“Cậu thực sự đang quen Thẩm Tri Vũ à?”
“Đúng vậy. Không phải bị ép buộc gì đâu, là tôi chủ động theo đuổi anh ấy.”
Cậu ấy đặt quyển sách trong tay lên bàn, gió thổi qua làm các trang tự động lật.
“Cậu thực sự đã suy nghĩ kỹ, xác định mình thích Thẩm Tri Vũ, chứ không phải chỉ vì bốc đồng hay xốc nổi?”
“Xin lỗi.” Nhận ra câu nói của mình có phần không ổn, cậu ấy bổ sung:
“Tôi chỉ lo lắng thôi. Thẩm Tri Vũ và cậu đều có chút tính trẻ con, sợ rằng tình cảm này chỉ là sự say mê nhất thời.”
“Trẻ con thì sao?” Tôi hơi ngẩng đầu nhìn cậu ấy. “Trẻ con có thể thẳng thắn bộc lộ cảm xúc yêu ghét của mình. Tôi thích Thẩm Tri Vũ, và anh ấy cũng thích tôi, đơn giản vậy thôi.”
“Tôi có thể thấy những điểm sáng độc đáo ở anh ấy, và anh ấy cũng nhận ra điều đặc biệt ở tôi. Chúng tôi trân trọng và ngưỡng mộ lẫn nhau. Đó là lý do tôi thích anh ấy.”
Vẻ mặt Lâm Khâm thoáng bất ngờ và ngưng trệ, sau đó chuyển thành một nụ cười nhẹ:
“Vậy thì hai cậu đúng là rất hợp nhau. Là tôi nghĩ nhiều quá.”
Tôi quay người rời đi, Thẩm Tri Vũ – người rất hợp với tôi – đội chiếc mũ hình con cá xanh đến đón.
“Kiến Tinh, thế nào? Cái mũ này độc đáo chưa? Đảm bảo em sẽ nhận ra anh đầu tiên trong đám đông.”
Tôi đỡ trán, vội vàng bước nhanh hơn:
“Đừng nói là quen tôi nhé!”
Tôi… không chịu nổi hắn nữa rồi.
“Không hợp sao? Anh thấy đẹp mà.”
Thẩm Tri Vũ cười, đuổi theo nhịp bước của tôi, cố ý lớn tiếng gọi:
“Châu Kiến Tinh – không đẹp sao?”
“Đồ trẻ con!”
“Em nói gì? Anh không nghe thấy—”
Thẩm Tri Vũ giang tay ra đùa bắt tôi. Tôi giả vờ chán ghét mà chạy đi.
Gió thổi qua vai, lá rụng xoay tròn rơi xuống đất.
Thẩm Tri Vũ nắm lấy tay tôi.
[Phiên ngoại]
Khi bị cha mẹ đưa đến nhà họ Thẩm, Lâm Khâm mới học lớp hai.
Cậu vừa quen thuộc với bạn học trong lớp cũ, vừa được bầu làm lớp phó, thì lại bị ép chuyển đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Ban đầu, cậu cũng từng chống đối cha mẹ, nhưng đến lúc cần đi, cậu vẫn bị đưa đến nhà dì, cùng với một thùng sách.
Lâm Khâm bé nhỏ bị bỏ lại trước cửa nhà, cha mẹ vội vàng rời đi. Cậu cũng không chủ động gõ cửa, chỉ đứng ngây người dưới nắng suốt nửa tiếng.
Cho đến khi Thẩm Tri Vũ trở về.
Khi đó, Thẩm Tri Vũ nhỏ tuổi đã là một “tiểu ma vương”, cả đám trẻ trong khu đều là đàn em của cậu, ngày nào cũng cùng tụi nhỏ đi chơi khắp nơi, chỉ đến lúc đói bụng mới chịu về nhà.
Hôm đó trở về, thấy trước cửa nhà mình có thêm một người nhỏ bé.
“Cậu là ai?” Thẩm Tri Vũ tiến lại gần hỏi, hí hửng nghĩ: có khi nào là trẻ mới chuyển đến, đội ngũ đàn em của cậu sắp có thêm người.
Lâm Khâm nhìn cậu bé quen quen trước mặt, lau mồ hôi trên trán, mặt không cảm xúc đáp:
“Anh họ của cậu.”
Thẩm Tri Vũ không phục. Từ nhỏ cậu đã là thủ lĩnh của đám trẻ, làm sao có thể để một đứa nhóc ngang tuổi mình “đè đầu cưỡi cổ”?
Ngay trước cửa nhà mình, cậu ra sức thuyết phục Lâm Khâm gia nhập đội đàn em của cậu, từ bỏ ý định làm anh trai cậu.
Mãi cho đến khi mẹ Thẩm ra mở cửa, gõ một cái thật mạnh lên đầu cậu.
Từ khi gặp nhau, Lâm Khâm và Thẩm Tri Vũ đã kết oán, nhưng thực tế chỉ là từ phía Thẩm Tri Vũ. Lâm Khâm hoàn toàn không để tâm đến chuyện đó.
Cậu biết mình được đưa đến nhà họ Thẩm, nói một cách dễ nghe là “gửi nuôi”, nói thẳng ra thì chính là cha mẹ cậu coi cậu như gánh nặng.
Lâm Khâm chỉ có thể nỗ lực trưởng thành, làm bản thân mình trở nên xuất sắc, hy vọng một ngày nào đó cha mẹ sẽ để ý đến cậu, đưa cậu trở về.
Nhưng cậu chờ mãi, chờ mãi, ngoài những lần gặp mặt vào dịp Tết Nguyên Đán và một khoản tiền gửi định kỳ, cậu chẳng nhận được gì khác.
Tuy nhiên, trong quãng thời gian dài bị cha mẹ lạnh nhạt, sống một cuộc đời trầm lặng, có hai người đặc biệt với cậu.
Người thứ nhất là mẹ Thẩm.
Bà rất thương Lâm Khâm, coi cậu như con ruột mà chăm sóc, luôn chu đáo từ chuyện ăn uống đến tâm lý.
Bà giống như một người mẹ thực sự, vui mừng khi cậu có tiến bộ, bao dung với những lỗi lầm nhỏ của cậu, thậm chí hiểu rõ sở thích và những điều kiêng kỵ trong ăn uống của cậu.
Người thứ hai chính là Thẩm Tri Vũ.
Thẩm Tri Vũ mãi không lớn, thường xuyên nghịch ngợm gây chuyện, khiến mẹ mình phải nổi giận đùng đùng.
Nhưng cậu cũng rất thông minh. Mỗi khi phạm lỗi, cậu sẽ tìm đến Lâm Khâm, miệng ngọt ngào gọi một tiếng “anh họ tốt”, chỉ cần Lâm Khâm nói đỡ là cậu sẽ tránh được một trận mắng.
Khi cần nhờ vả thì nhỏ nhẹ, lúc không cần thì lại luôn nghĩ cách lật đổ thứ bậc, bắt Lâm Khâm gọi cậu là “anh”.
Về sau, khi vào đại học, cả hai lại trở thành hai thái cực đối lập.
Lâm Khâm trở thành học bá trong mắt người khác, luôn đứng đầu các môn học chuyên ngành. Tên của cậu vang xa, được bạn học và giáo viên khen ngợi vì sự khiêm tốn và nỗ lực.
Còn Thẩm Tri Vũ thì y như hồi bé, thường xuyên gây xung đột với người khác, thích nhận anh em kết nghĩa, lúc nào cũng khoác vai bá cổ đi cùng người ta.
Lâm Khâm không thích kiểu người như Thẩm Tri Vũ, nhưng cậu buộc phải thừa nhận mình cũng có phần ghen tị với cậu ta.
Ghen tị vì Thẩm Tri Vũ có một gia đình tốt, được thoải mái lớn lên, được làm mọi điều mình muốn mà chẳng lo nghĩ gì.
Còn cậu chỉ có thể vùng vẫy trong một tương lai mịt mờ, chẳng thể nhìn thấy hay chạm tới.
Từ xa, bóng dáng Thẩm Tri Vũ và Chu Kiến Tinh vừa đuổi bắt vừa trêu chọc nhau dần khuất khỏi tầm mắt của cậu.
Một chiếc lá rụng rơi vào trang sách bị gió thổi mở.
Ánh sáng kéo bóng của Lâm Khâm dài ra, cậu nhặt quyển sách trên bàn lên, quay người rời đi.
Gió thổi qua mái tóc cậu, bất chợt khiến cậu nhớ lại hồi học lớp một, khi giáo viên hỏi cả lớp sau này muốn trở thành người như thế nào.
Cậu đã viết lên bảng ba chữ: “Nhà khoa học.”
Nhưng trong lòng, cậu lại nói với chính mình:
“Muốn trở thành một người tự do và hạnh phúc.”
– Hết –