Thoát Khỏi Hôn Nhân Rắc Rối - Chương 9
Sau đó, tôi lấy bản thỏa thuận ly hôn trong túi ra: “Hãy ký vào đó và con trai tôi sẽ là của tôi, chúng ta chia tay nhau trong êm đẹp.”
Nụ cười trên mặt hắn đông cứng, đôi mắt hắn mở to đầy hoài nghi: “Ý em là gì? Không phải em đã nói sẽ đợi anh mãi mãi sao?”
Nhìn dáng vẻ trẻ con của hắn, tôi lạnh lùng nói: “Giang Minh, trước đây tôi còn tưởng rằng anh coi tôi là kẻ ngốc, bây giờ tôi mới biết, anh mới chính là kẻ ngu ngốc nhất.”
Tôi mỉm cười và nói: “Kể từ ngày anh và mẹ anh dự định giết Dương Dương, tôi đã không thể ở bên cạnh anh nữa.”
Hắn sững sờ.
Sau đó hắn định thần lại, đập tay xuống bàn, tức giận: “Bạch Tình, em đang đùa tôi à? Em sớm đã biết về sự tồn tại của Cát Tiểu Đình rồi phải không?”
“Đúng vậy.” Lúc này tôi nhanh chóng thừa nhận.
Hắn nhìn tôi chằm chằm và giận dữ nói: “Nhưng tôi đã xong việc với Cát Tiểu Đình rồi, tôi và mẹ cũng không làm tổn thương Dương Dương nữa?”
Tôi nhìn hắn như một kẻ ngốc.
Cho đến bây giờ hắn vẫn không cảm thấy mình đã làm gì sai.
Âm mưu, lừa gạt, giết hại trẻ em.
Chỉ cần một điều thôi cũng đủ để hắn bị đóng đinh vào thập tự giá đạo đức và phán xét.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn tờ thỏa thuận ly hôn, rồi đột nhiên cười khẩy: “Anh không ký, dù sao anh cũng không có gì, cứ mặc kệ như vậy đi. Anh sống không tốt thì em đừng mong sẽ sống tốt, anh sẽ làm hao mòn em đến chết.”
Tôi nhếch môi thờ ơ: “Tùy anh, dù gì tôi cũng gửi đơn lên tòa án, anh chỉ cần đợi nhận giấy triệu tập của tòa án.”
15.
Tôi đã mất hơn ba tháng để kiện tụng với Giang Minh.
Cuối cùng tòa án ra phán quyết ly hôn và toàn bộ tài sản chung của vợ chồng được chia đều.
Trong số này bao gồm 500.000 được mẹ chồng chuyển cho Giang Kiệt, tài sản hôn nhân chung được Cát Tiểu Đình trả lại và số tiền mà mẹ chồng dùng để trả nợ cho Giang Kiệt.
Khi Giang Kiệt mắc nợ bọn cho vay nặng lãi, tên Bảo đe dọa sẽ bán Giang Kiệt đi miền bắc Myanmar nếu khoản nợ không được trả trong vòng một tháng.
Mẹ chồng tuyệt vọng nên không những rút hết tiền trong nhà để trả nợ mà còn vay mượn tiền của người thân, nhưng như thế vẫn chưa đủ, bà còn phải bán căn nhà ở quê.
Sau khi phán quyết ly hôn giữa tôi và Giang Minh có hiệu lực, Giang Minh không còn khả năng chi trả bất kỳ khoản tiền nào nữa.
Trước mặt công chứng viên, hắn viết cho tôi một biên lai ghi nợ, và mắt hắn đỏ hoe khi viết nó.
Hắn ngẩng đầu lên hỏi tôi: “Bạch Tình, chúng ta còn có thể hay không?”
Tôi không nói gì.
Khoảng năm phút sau, hắn mím môi, yếu ớt cụp mắt xuống, cay đắng nói: “Bây giờ tôi chẳng còn gì, mẹ tôi ốm, em gái bỏ nhà đi, em trai nợ nần, tôi giờ tàn tật, và mỗi ngày khi mở mắt ra tôi vẫn còn phải trả rất nhiều tiền.”
Sau khi Giang Kiệt được mẹ chồng chuộc bằng tiền, nó đã rất cay với cờ bạc và liên tục nói rằng nhất định sẽ trở mình.
Lần này đến lần khác, lại nợ bên ngoài rất nhiều tiền.
Sau khi chúng tôi ly hôn, tôi đã xử lý ngôi nhà chung và chia đều số tiền cho Giang Minh.
Tiền còn chưa nằm trong túi Giang Minh được bao lâu thì đã bị Giang Kiệt lấy trộm để đánh bạc.
Hắn vuốt mặt và nghẹn ngào,
“Tiểu Tình, anh thực sự rất hối hận. Anh không cầu xin em tha thứ cho anh, nhưng sau này em có thể cho anh ở bên cạnh Dương Dương được không? Anh có thể tìm việc ở gần nhà em, hoặc giao đồ ăn, chỉ cần em có thể để anh gặp Dương Dương, có khổ sở đến mấy cũng không sao.”
Càng nói, hắn càng buồn, cuối cùng hắn quỳ xuống đất, che mặt và khóc đến mức không nói được.
Nhưng tôi hiểu rằng hắn không thực sự hối tiếc.
Chỉ là mẹ hắn bị đột quỵ và hắn đã mất việc. Giờ đây mọi người đều tránh xa khi nhìn thấy hắn.
Hắn không có nơi ở cố định, và hắn không có gì để ăn. Người duy nhất có thể giúp đỡ chỉ có tôi.
Tôi lạnh lùng đẩy hắn ra hỏi: “Giang Minh, anh cho rằng anh xứng sao?”
“Hổ dữ còn không ăn thịt con. Anh muốn giết con ruột của mình thì làm sao có quyền nói rằng mình hối hận?”
Vẻ mặt hắn đầy vẻ buồn bã, lúc tôi cất biên lai ghi nợ đi, giọng Giang Minh trở nên cuồng loạn: “Bạch Tình, anh nhất định sẽ làm lại từ đầu, em không phải khinh rẻ anh không có tiền được? Hãy đợi đấy, anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy!”
Có tiếng vật gì đó chạm đất phía sau tôi, tôi không dừng lại, tiếp tục sải bước đi mà không nhìn lại.
…
Tôi nhanh chóng bán căn nhà và cùng bố mẹ chuyển nhà đi.
Sau khi mọi chuyện đã thu xếp xong, tôi nhìn tờ giấy ly hôn trên tay với vẻ khó tin.
Mới có nửa năm mà tôi cảm thấy như đã cách đây cả đời.
Phía sau tôi, Dương Dương đã có thể đi được.
Thằng bé loạng choạng bước tới cầm chiếc bánh gạo trên tay đút cho tôi ăn.
Tôi mỉm cười nhận lấy và xoa đầu nó.
Nó vui vẻ dẫn tôi đi chơi đồ chơi.
Tôi lấy điện thoại ra, xóa toàn bộ tài khoản mạng xã hội của Giang Minh và chặn số điện thoại của hắn.
Đối với tôi, sống lại là sự cứu rỗi, là thay đổi cuộc sống.
Bóng tối đã qua và tôi sẽ đón nhận một cuộc sống mới.
Và hắn sẽ bị mắc kẹt trong vũng lầy bẩn thỉu suốt đời, những món nợ mà hắn mắc phải trong nửa đầu cuộc đời sẽ đè nặng lên hắn đến mức hắn sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại.
-HẾT-