Thoát Khỏi Gông Xiềng - Chương 2
Lần nào về tay không, sắc mặt chị dâu lại không vui.
Mỗi chuyến đi tiêu tốn vài trăm đồng.
Về sau, tôi mệt quá, không muốn về nữa.
Rồi còn bị nói xấu: Đúng là nuôi mãi không quen Bạch Nhãn Lang, đến nhà cũng không thèm về.
Cái gọi là chăm sóc, chính là tôi một phía đổ máu nuôi họ.
Tôi cười lạnh, gửi qua một đoạn ghi âm chân thành:
“Anh, em biết anh lo cho em, nhưng em đã trưởng thành rồi, đã có khả năng tự sống, sao có thể dựa dẫm vào bố mẹ được nữa?
“Anh yên tâm, ở ngoài em sẽ chăm sóc bản thân tốt. Còn cháu trai, em muốn gặp thì có thể gọi video mà.”
Không đợi anh ta đáp lại, tôi vội gửi thêm một tin nhắn:
“Không nói nữa, em phải đi làm rồi ha!”
Chỉ đóng vai một kẻ ngốc không hiểu ý mà thôi.
6.
Không có tôi giúp.
Khi chị dâu mang thai đứa thứ hai, gia đình gà bay chó sủa.
Chị ấy than không ai đi khám thai cùng, phản ứng thai nghén nghiêm trọng, ăn không nổi, con khóc la làm chị không ngủ được.
Hai vợ chồng cãi nhau suốt.
Mẹ tôi vì hòa khí gia đình của con trai, đành nghỉ việc ở nhà để chăm sóc.
Nhưng cửa hàng của Viên Hạo chưa có lợi nhuận, gia đình chỉ còn mỗi thu nhập của bố tôi để trang trải.
7.
Chưa làm bao lâu, mẹ tôi đã dò hỏi xem tôi kiếm được bao nhiêu lương.
Tiền thuê nhà bao nhiêu, ăn uống hết bao nhiêu.
Tôi bắt đầu nói những câu mơ hồ:
“Ừm, cũng tạm thôi.
“Ừ, cũng đắt lắm.
“Ồ, cũng khó nói.”
Bà không tìm được câu trả lời rõ ràng, ngập ngừng một lúc mới nói ra mục đích của mình.
Muốn giữ tiền lương của tôi.
“Mẹ không phải muốn lấy tiền của con, bọn trẻ như con dễ tiêu xài hoang phí không tiết kiệm được tiền. Mẹ giữ giùm con, để sau này làm của hồi môn.
“Trước khi anh con cưới, lương cũng là đưa mẹ giữ hộ.”
Bà nói mãi không ngừng, ra vẻ thật lòng muốn tốt cho tôi.
Tôi không từ chối, trái lại còn hào hứng:
“Được thôi mẹ, mẹ giữ thẻ lương của con, tiện thể trả giúp con khoản nợ tiêu dùng chín ngàn nhé, sắp đến hạn rồi, sau đó cứ trừ dần vào lương mấy tháng tới của con nhé.”
Bà sững lại: “Sao lại nợ nhiều thế?”
“Không có cách nào mà mẹ, con nhà người ta vừa ra trường đã có gia đình đỡ đần, con thì phải tự lo, tiền thuê nhà, tiền điện nước… cái gì cũng tốn…”
“Thôi thôi,” bà ngắt lời, “đã bảo con phải tiết kiệm, mà cứ không nghe. Chẳng kiếm được bao nhiêu mà tiêu thì giỏi, tự con xoay xở đi.”
Sau đó, chỉ còn lại âm thanh tút tút trong điện thoại.
Ồ, thật là đau lòng quá.
Tôi buồn bực bấm tắt màn hình.
8.
Kiếp này, không còn sự đòi hỏi vô tận, cuộc sống nhẹ nhàng hơn nhiều.
Công việc ở công ty nước ngoài, giờ hành chính từ chín đến năm, nghỉ hai ngày cuối tuần.
Lương thưởng đều rất ổn.
Tôi thuê một căn hộ nhỏ gần công ty, mặc chiếc váy xinh đẹp, uốn tóc thật đẹp, cùng bạn bè ăn lẩu, đồ nướng, xiên que.
Sau bữa tối, tôi đi dạo dọc bờ sông Hoàng Phố, nhìn trăng từ từ nhô lên khỏi mặt sông, Tháp Ngọc Phương Đông sáng rực giữa muôn ngàn ánh sao. Tôi dang rộng đôi tay, đón lấy làn gió, lần đầu tiên cảm nhận được sự tươi đẹp của thế giới này, rằng nhân gian thật đáng giá.
Nhớ lại kiếp trước, sau khi đi làm, từng đồng đều phải cân nhắc kỹ càng khi tiêu.
Ở văn phòng, mỗi lần mọi người gọi trà sữa, tôi chưa bao giờ dám ngẩng đầu.
Đồng nghiệp mời đi ăn, trong lòng tôi rất muốn, nhưng vì ví tiền eo hẹp nên đành từ chối.
Nhìn bạn bè cùng trang lứa ăn mặc thời thượng, còn tôi chỉ có thể lên ứng dụng tìm những món đồ giá rẻ tương tự.
Thi thoảng xa xỉ một chút mua một món bánh nổi tiếng trên mạng, cũng phải cảm thấy tội lỗi rất lâu.
Rõ ràng là tiền mình tự kiếm, nhưng tiêu cho bản thân lại mang nặng cảm giác tội lỗi.
Giờ nghĩ lại, trong sự quy củ lặp đi lặp lại ấy, tiềm thức luôn khiến tôi cảm thấy bản thân không xứng đáng.
Thật nực cười làm sao.
9.
Lần tiếp theo gặp lại gia đình là dịp Tết khi tôi về nhà, trong buổi họp mặt với họ hàng.
Vài năm đại học không gặp, bố tôi đã hói cả đầu, mẹ tôi cũng thêm nửa đầu tóc bạc.
Cả hai đều đã già đi rất nhiều.
Trông đều có vẻ là đã vất vả không ít.
Viên Hạo bận rộn tiếp đãi khách.
Chị dâu Vương Lệ Yến ngồi trên ghế sô pha lướt điện thoại.
Chị ấy đã mang thai sáu tháng, cực kỳ quý giá.
Suốt cả buổi sáng liên tục sai bảo mẹ tôi, lúc thì bảo bà vứt rác, lúc thì gọi bà lấy khăn, có lúc lại quở trách bà vì pha sữa nóng quá hoặc nguội quá.
Mẹ tôi vừa ôm cháu, vừa hầu hạ con dâu, bận bịu không ngừng.
10.
Trong buổi tiệc, các bậc trưởng bối đua nhau khen ngợi anh tôi có tài, đã nuôi dạy được một cô em gái tốt nghiệp từ trường danh tiếng.
Bọn họ cũng không quên khuyên nhủ tôi:
“Thanh Thanh à, con được đi học đại học cũng là nhờ anh con, bây giờ tốt nghiệp rồi, phải biết đền đáp anh và chị dâu đấy!”
“Đúng đó, con người không thể quên nguồn cội, người vong ân bội nghĩa sẽ không đi được xa.”
“Con cũng đã làm cô rồi, sau này phải coi cháu trai cháu gái như con ruột của mình, mới xứng với tình thương mà anh con đã dành cho con!”
Các bà cô, dì họ thay nhau thúc giục tôi.
Giống như kiếp trước, mọi người đều cho rằng là anh tôi đã chu cấp cho tôi học đại học.
Viên Hạo vẫn tỉnh bơ, không đỏ mặt, cười hì hì ngầm đồng ý.
Tôi hiểu rõ mọi chuyện.
Dù kiếp này tôi không nợ anh ta đồng nào, nhưng không thiếu gì người thích tự mình tô vẽ thêm.
Trong những năm tôi không có mặt ở đây, không biết họ đã khoe khoang với mọi người như thế nào.
Tôi nhấp một ngụm trà, không vội không bực, mở lời:
“Cháu học đại học là do tự mình vay tiền, không tiêu của anh trai cháu đồng nào.”
Nghe vậy, họ hàng đều khựng lại, bầu không khí bỗng chốc trở nên lúng túng.
Viên Hạo thấy vậy liền vội vàng lên tiếng: “Ấy, người một nhà, nói gì đến chuyện đền đáp chứ. Bố mẹ sức khỏe không tốt, em gái lại cần học hành, tôi làm anh, gánh vác một chút cũng là chuyện nên làm mà.”
Vương Lệ Yến cũng chen vào đầy mỉa mai: “Đúng vậy, dù tôi và anh cô đã hết sức cố gắng, nhưng sinh viên đại học bây giờ thật đắt đỏ, chi phí sinh hoạt mỗi tháng cũng phải ba, bốn nghìn. Chỉ trách nhà mình điều kiện có hạn, không thể sánh với người khác, chẳng làm hài lòng được em gái.”
Trong từng câu chữ, họ không chỉ muốn ám chỉ rằng họ thật sự chu cấp cho tôi, mà còn dán nhãn tôi là một kẻ ưa hư vinh, không hiểu chuyện.
Thủ thuật này quả thật rất điêu luyện.
Mọi người lại bắt đầu khuyên nhủ tôi:
“Anh chị con cũng là người bình thường, họ cũng phải sống, nuôi con ăn học đã không dễ dàng gì rồi. Làm người không thể không biết đủ.”
Tôi chỉ mỉm cười.
Lấy điện thoại mở ra bản ghi vay tiền sinh viên và chiếu lên màn hình tivi.
“Các bác, các cô đúng là hiểu lầm rồi. Anh con từng nói sẽ giúp đỡ, nhưng con không nỡ làm phiền anh ta, suốt những năm đại học đều là tự mình xoay xở.”
Mọi người đều ngước lên nhìn màn hình, gương mặt hiện rõ sự ngạc nhiên.
Tôi tiếp tục kéo xuống, chiếu lên tấm đơn xin trợ cấp.
“Nói thật, lúc đó con còn xin trợ cấp khó khăn, tiếc là điều kiện gia đình không đủ tiêu chuẩn.”
Tôi làm ra vẻ tiếc nuối và thương cảm.
“Con đã giải thích rồi, bố mẹ tuy kiếm được cũng không ít, nhưng anh chị phải đầu tư mở cửa hàng, lại còn sinh đứa thứ hai, thật là khó khăn, nhưng thầy cô và bạn bè đều không hiểu cho con!”
Nói đến đây, những ai hiểu chuyện đều đã hiểu cả.
Họ hàng nhìn nhau, ánh mắt nhìn về phía hai người kia cũng trở nên vi diệu.
Nụ cười trên mặt Viên Hạo dần tắt, sắc mặt Vương Lệ Yến cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Bố tôi vội vàng đứng dậy dàn hòa:
“Thôi thôi, ngày Tết nhất, có chuyện gì to tát đâu mà phải so đo như vậy?
“Mau tắt đi, ăn cơm, ăn cơm nào!”
Ha, nằm im giả chết lâu như vậy, cuối cùng cũng phải sống lại rồi.
11.
Ăn cơm xong, tiễn họ hàng ra về.
Cả nhà ai nấy đều không vui.
Mẹ tôi kéo tôi ngồi xuống ghế sô pha.
“Thanh Thanh à, sao con có thể làm anh con mất mặt trước người ngoài như vậy!”
Tôi giả vờ ngây thơ:
“Chẳng phải hôm nay đều là người nhà sao? Có gì không thể nói được chứ?”
Bà bực mình: “Dù là người thân, con cũng phải biết cái gì có thể nói, cái gì không!”
Tôi vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ:
“Nhưng đúng là đại học con đã tự mình lo liệu mà, chẳng phải mẹ đã dạy con từ nhỏ phải nói thật sao? Sao có thể lừa gạt trưởng bối chứ?”
Bà tức đến mức dậm chân: “Tóm lại, sau này con đừng nhắc đến chuyện vay tiền nữa!”
Tôi thản nhiên nhún vai, trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng.
12
Đến chiều, tôi chuẩn bị rời đi.
Nhưng Viên Hạo lại muốn tôi ở lại thêm vài ngày.
Anh ta nói hiếm khi tôi về nhà, cả gia đình nên dành thời gian gắn kết tình cảm.
Vương Lệ Yến liếc mắt lạnh lùng, đầy mỉa mai: “Ở lại thì cũng được, nhưng không thể ở không mà ăn không.”
“Ồ, hóa ra ở nhà mình lại là ở không ăn không à?”
Tôi nhìn về phía Viên Hạo:
“Anh, chẳng phải anh bảo cả nhà đều mong em về sao? Nhưng chị dâu có vẻ không hoan nghênh em lắm nhỉ!”
“Cô ấy không có ý đó.”
Anh kéo tôi ra một góc, hạ giọng:
“Em ở nhà ăn uống cũng tốn tiền, chị dâu có chút ý kiến cũng không tránh khỏi.”
“Thế này nhé, chiều nay em dẫn Tử Phàm đi dạo, mua vài món, tiện thể mua quà cho chị dâu.”
“Mấy ngày ở nhà thì chịu khó một chút, trước mặt chị dâu bớt nói, làm nhiều hơn, để ý quan sát một chút, chị ấy sẽ không gây khó dễ cho em đâu.”
Kiếp trước, anh ta cũng dạy tôi cách làm người như thế này.
Khi ấy tôi ngoan ngoãn nghe lời, làm việc nhà, tặng quà để lấy lòng chị dâu.
Còn thường xuyên đưa cháu trai đi dạo trung tâm thương mại, còn thằng bé mỗi lần đều chọn những món đắt đỏ đòi tôi mua.
Nếu không mua thì nó lại lăn ra khóc lóc ầm ĩ, nằm lì dưới đất không chịu dậy.
Về đến nhà lại còn mách rằng tôi đã bắt nạt nó.
Tốn tiền rồi lại rước thêm phiền phức.
13.
Tôi không đáp lại ngay.
Chậm rãi đi về phòng mình, mở cửa ra.
Không ngoài dự đoán, bên trong đã trở thành phòng chứa đồ của Vương Lệ Yến.
Tôi liếc nhìn Viên Hạo, rồi lại nhìn bố mẹ.
Mỉm cười: “Con cũng muốn ở lại, nhưng… con ngủ ở đâu đây?”
Mẹ tôi tỏ vẻ khó xử, giải thích:
“Bình thường con không về nhà, phòng cũng trống nên chị dâu con mới để đồ vào thôi.
“Con tạm thời ngủ ghế sô pha vài ngày nhé, mẹ sẽ trải chăn đệm thật thoải mái, đảm bảo còn thoải mái hơn phòng con trước đây!”
Tôi thực sự muốn bật cười.
Vậy là tôi phải bỏ tiền ra, lại phải nhún nhường, hạ mình chỉ để đổi lấy vài ngày ngủ ghế sô pha sao?
Có lúc tôi thực sự không hiểu.
Con gái trong các gia đình Đông Á, rốt cuộc là tồn tại với vai trò gì?
Là người nhà, nhưng trong nhà lại không có nổi một tấc không gian thuộc về cô.
Là khách, nhưng lại không có đãi ngộ như khách.
Tôi dang hai tay, thở dài.
“Ngày nào đi làm về cũng đau nhức lưng, cổ mỏi, khó khăn lắm mới có mấy ngày nghỉ mà lại phải ngủ ghế sô pha, đây là muốn lấy mạng con mà!
“Đến nhà bạn con ở nhờ còn có cả phòng riêng, về nhà mình lại chẳng có nổi cái giường, ai biết thì nói con về nhà, không biết lại tưởng con đến để độ kiếp đấy.”
Nói xong, tôi quay người bỏ đi.