Thoáng Thấy Người Ở Nhân Gian - Chương 6
8
Rất nhanh, ta được người khác phát hiện, sau đó “từ từ tỉnh lại”.
Còn bên phía Tống Minh Nguyệt, lúc nãy đã bùng nổ rồi.
Cố Sương Nhi mặc quần áo nha hoàn, cúi thấp đầu cải tranh thành ta, một đường đi đến chỗ ở của Tống Minh Nguyệt, trong lòng nàng ta tích lũy mối hận ngập trời, thế nên nghĩ cũng không thèm nghĩ liền muốn ra tay với Tống Minh Nguyệt và đứa nhỏ kia.
Vì bảo vệ đứa nhỏ, trên người Tống Minh Nguyệt chịu mấy nhát dao.
Vậy còn chưa đủ —-
Lâm Vô Song nghe thấy tiếng động, vác cái bụng lớn được nha hoàn bà vú bảo vệ, nhưng đến cuối cùng vẫn lo lắng cho an toàn của hầu gia, mặc kệ tất cả mà lao tới, chỉ muốn chắn trước mặt hầu gia.
Nhưng Cố Sương Nhi điên rồi.
Nàng ta không chỉ muốn đưa Tống Minh Nguyệt chết cùng mình, thậm chí còn bởi vì căm hận Trình Tử An mà quay sang ra tay với hắn.
Lâm Vô Song rất muốn cản lại, nhưng cuối cùng vẫn không kịp.
Nàng ta đem con dao găm đã dính máu tươi kia, trong lúc mọi người lôi lôi kéo kéo, cuối cùng đâm thẳng vào giữa chân… của Trình Tử An.
Máu tươi, chảy đầy mặt đất.
Bởi vì biến cố bất ngờ, đại khái Cố Sương Nhi cũng biết bản thân sống không nổi, nàng ta trực tiếp đặt ngang dao găm lên cổ mình, đợi đến khi ta được người khác “dìu” tới chỗ của Tống Minh Nguyệt.
Cố Sương Nhi dùng con dao găm đó, hung ác đâm về phía bụng của bản thân.
Trước khi chết, nàng ta nhìn dám hạ nhân trong phủ, cao giọng nói: “Tống Minh Nguyệt lòng dạ ác độc, hại ta mất đi đứa con trong bụng, lại dùng âm mưu quỷ kế khiến ta mất đi trong sạch. Thiên đạo luâlui, nay đứa con của nàng ta, cũng bởi vì có mẫu thân ác độc này mà trở thành đứa bệnh, đúng thật là báo ứng mà!”
Cuối cùng, nàng ta cười to, sau đó mãi mãi nhắm mắt.
9
Thực tình ngày hôm nay trải qua rất nhiều chuyện.
Cố Sương Nhi chết rồi.
Tống Minh Nguyệt kéo lê cơ thể yếu ớt bảo vệ đứa nhỏ, trên người lại bị đâm mấy nhát dao, tiếp đó phát hiện con mình không giống bình thường, chịu sợ hãi quá mức, lập tức hôn mê ngất xỉu, cơ thể cực kỳ suy yếu.
Còn Trình Tử An, bởi vì con dao găm đó, sau này giao hợp.
Không chỉ như vậy —-
Lang trung được mời đến khám bệnh còn phát hiện Trình Tử An bị nhiễm bệnh hoa liễu, sống không nổi rồi.
Lại bởi những lời Cố Sương Nhi nói trước khi chết.
Trong khắp cả kinh thành, tất cả mọi người đều đang bàn tán xôn xao, nói Tống Minh Nguyệt sinh ra đứa bệnh, chính là bởi vì lòng dạ độc ác, bây giờ gặp phải báo ứng thích đáng rồi.
Con trai trưởng của hầu phủ là đứa bệnh, còn có dáng vẻ không bình thường.
Việc này đối với Trình Tử An mà nói, là sỉ nhục!
Hắn kéo theo cơ thể bệnh tất, mang theo cả đứa nhỏ mới sinh kia, dặn người ném nó vào trong bãi tha ma.
“Con trai trưởng của hầu phủ, tuyệt đối không thể là quái vật!”
Một câu nói, quyết định vận mệnh của đứa nhỏ này.
Chỉ tiếc rằng đứa nhỏ quá yếu, thậm chí còn chưa kịp bị vứt đi, đã chết trên giường rồi.
Còn Tống Minh Nguyệt, sinh ra một đứa con bệnh tật.
Mọi người trong kinh thành bán tàn sôi nổi, đều nói nàng ta không may, không chỉ khắc con mình, nay còn khắc Trình Tử An.
Cộng thêm sau sinh, độc tính trong người nàng ta phát tác.
Dáng vẻ của Tống Minh Nguyệt không còn như trước kia, tóc rụng từng mảng, khi quỳ trên mặt đất khấu đầu cầu xin, Trình Tử An càng không muốn ngó ngàng.
Cuối cùng, Tống Minh Nguyệt bị nhốt ở trong một gian nhà khỏe lánh nhất trong hầu phủ.
Vốn Tống gia muốn cầu xin, nhưng Cố Sương Nhi là nha hoàn thân cận của Tống Minh Nguyệt, cũng coi như người hầu của Tống gia, kết quả bởi vì hành động của nàng ta khiến cho kẻ đường đường là hầu gia mãi mãi không thể giao phối.
Tống gia đuối lý, hoàn toàn không có cách nào mở miệng nói được một từ.
Mà sau khi mọi việc hỗn loạn này qua đi.
Đứa nhỏ trong bụng Lâm Vô Song trở thành huyết mạch cuối cùng của Trình Tử An.
Những ngày tháng hắn nằm trên giường, mỗi ngày Lâm Vô Song đều vác cái bụng bầu, cung kính hầu hạ hắn.
Thuê hoa trên gấm không rõ ràng.
Nhưng ngày tuyết đưa than… đây chính là tình nghĩa hiếm có.
Vốn nàng ta đã được vô cùng yêu thích, nay đứa nhỏ trong bụng mình còn là con cháu duy nhất của Tạ gia. Trước kia hắn chỉ hứa cho nàng ta thân phận quý thiếp, bây giờ trực tiếp muốn phù chính, để nàng ta trở thành nữ chủ nhân thật sự của hầu phủ này.
Còn nữ nhân điên trong hậu viện kia, đương nhiên không còn là đại nương tử của hầu phủ rồi.
Hôm Lâm Vô Song sinh đứa nhỏ ra.
Bệnh của Trình Tử An, ngày một nặng hơn.
Hắn nằm trên giường, ho ra máu, trong một ngày mua đông sắp tới, hắn đã sắp không ổn rồi.
Lâm Vô Song bảo ta bế đứa nhỏ đến tiễn hắn chặng đường cuối cùng.
Nàng ta đứng cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống Trình Tử An nằm trên giường.
Trình Tử An vẫn chưa phát hiện ra có gì không đúng, chỉ là ánh mắt quyến luyến đến lạ, luôn muốn nhìn đứa con nhiều thêm một chút.
Sau khi ta và Lâm Vô Song trao đổi ánh mắt với nhau, lập tức xưa đám người canh ở cửa đi.
“Vô Song, sau này cả hầu phủ, còn có đứa nhỏ này, đều giao cho nàng rồi.”
Khi Trình Tử An nói câu này, mang theo lưu luyến ngập tràn.
Lâm Vô Song thì trực tiếp cười thành tiếng.
“Yên tâm, đứa nhỏ ta sinh với người khác này, đương nhiên ta sẽ để thằng bé ngồi vững vị trí tiểu hầu gia rồi.”
Một câu nói, trực tiếp khiến cho Trình Tử An lên tây thiên.
10
“Đứa nhỏ này không phải của Trình Tử An?”
Sau tang lễ, Lâm Vô Song liền trở thành nữ chủ nhân duy nhất của hầu phủ.
Còn đứa nhỏ đang khóc trong lòng nàng ta, từ sau này cũng trở thành tiểu hầu gia, từ nay một đời vinh hoa phú quý đều nằm trong lòng bàn tay.
Đối mặt với câu hỏi của ta, Lâm Vô Song cũng không hề che giấu.
“Khi đó ta quyết ý báo thù cho cha, ta bán mình vào trong lầu xanh, ta biết khó mà giữ được trong sạch. Cứ nghĩ đến phải nương thân ở chỗ Trình Tử An thì nhất định phải có một đứa con, nhưng bảo ta sinh con cho kẻ thù, cuối cùng thì ta vẫn không làm được.”
“Thế nên vào đêm trước khi theo Trình Tử An về hầu phủ, ta dùng bạc mình kiếm được khi ở lầu xanh, đến Nam Phong quán…. ta đặc biệt chọn một người có diện mạo đẹp nhất, nếu như nhất định phải có con, ít nhất như vậy, ta sẽ không quá buồn nôn.”
Nói rồi, nàng ta cúi đầu chạm vào mặt đứa bé.
“Đứa bé này, sau này sẽ chỉ là con của một mình ta.”
Ta cười cười, ánh mắt lại rơi về phía hậu viện: “Nữ nhân kia, ngươi định xử lý thế nào?”
Ánh mắt Lâm Vô Song lạnh lùng.
“Sẽ không để nàng ta chết, nhưng cũng sẽ không để nàng ta sống, sống không bằng chết khá tốt.”
Nói xong, nàng ta lại nhìn ta: “Quy Nhạn, ngươi thì sao? Dự tính ở lại hầu phủ, chúng ta liền xưng hô là tỷ muội, chia cho ngươi một nửa vinh hoa phú quý. Hay là, ngươi còn có dự tính khác?”
Ta xoay người, chỉ về phía cổng lớn hầu phủ.
“Thói đời này khó khăn, người không quyền không thế, dường như làm gì cũng không được. Nhưng bây giờ trong tay chúng ta có quyền thế, có thể giúp đỡ được rất nhiều người đáng thương như chúng ta.”
“Thế nên ta muốn ở lại đây, cùng với ngươi giúp đỡ nhiều người hơn.”
Hầu phủ rộng lớn, sau này sẽ giao cho một đứa nhỏ còn đang khóc.
Mà trước khi đứa nhỏ này trưởng thành, Lâm Vô Song liền có thể thay thế quyết định mọi thứ, nàng ta xuất thân nghèo khó giống như tay, ta biết nữ tử trên thế gian này rất khó khăn, cũng tình nguyện vì vậy mà làm nhiều việc thiện hơn.
Nghe thấy lời nói của ta, Lâm Vô Song cười gật đầu: “Vậy thì để chúng ta dùng sức lực ít ỏi trong tay mình, cứu thêm nhiều người đi.”
11
Sau đó, Hứa tiểu nương của hầu quả qua đời vì bệnh nặng.
Ta và Lâm Vô Song chôn cất tử tế cho nàng ấy, lại đón người nhà của nàng ấy đến hầu phủ, hết lòng chăm sóc.
Trái lại, người của Tống gia ba lần bảy lượt đến cửa muốn đưa Tống Minh Nguyệt đi, nhưng đều bị cản lại.
Còn Tống Minh Nguyệt, vẫn còn sống, chỉ là còn đau khổ hơn so với chết.
Phần mộ của tỷ tỷ và cháu ngoại lại được ta dời đến một nơi có phong thủy tốt hơn.
Còn tỷ phu, y rời khỏi thôn, dựng một căn nhà lá bên cạnh mộ của tỷ tỷ, làm người giữ mộ, ngày đêm học hành cực khổ ở căn nhà lá đó, cuối cùng thi đỗ trạng nguyên.
Y nói: “Nếu như ta ở vị trí cao hơn, thì có thể giúp được nhiều người đáng thương như tỷ tỷ của muội.”
Còn ta, lại gặp được vị du y kia.
Ông ấy nói ta và ông ấy có duyên phận, thế nên muốn dạy ta y thuật, ta bèn bái ông ấy làm sư phụ, bắt đầu theo ông ấy học y.
Sau khi học hành thành tài, ta không so đo thù lao, chỉ chân chính khám bệnh cho người khó khăn.
Lâm Vô Song, cũng muốn lợi dụng quyền thế phú quý của hầu phụ, giúp đỡ cho nhiều người nghèo khổ hơn, trở thành Bồ tát lương lượng ai ai ai cũng biết ở kinh thành.
Bọn ta, đều đang sống thật tốt.
[Hoàn thành]