Thoáng Thấy Người Ở Nhân Gian - Chương 4
5
Dạo gần đây Cố Sương Nhi rất được sủng ái.
Nàng ta đủ ngoan ngoãn, còn có thể chịu đựng được những thứ người thường không thể chịu, luôn có thể mang đến Trình Tử An chút lạc thú mới mẻ.
Đến Lâm Vô Song trước kia được yêu chiều nhất, cũng bị nàng ta qua mặt.
Nhưng, ngoại trừ thỉnh an vào ngày hôm sau, từ đó trở đi Cố Sương Nhi không thường xuyên tới chào Tống Minh Nguyệt.
Bởi vậy, Tống Minh Nguyệt lại nổi cơn thịnh nộ mấy lần liền.
“Ta chủ động tỏ ý tốt, còn tặng vải vóc trang sức đắt tiền kia, kết quả nó thì hay rồi, lại dám không để ý đến ta!”
Ta bất bình hộ nàng ta.
“Đúng thế, đại nương tử của chúng ta nào đã từng chịu tủi thân như vậy? Cố Sương Nhi kia thực sự có chút tùy ý làm bậy rồi, cũng không thể ỷ vào việc mình trẻ tuổi xinh đẹp liền muốn vượt qua đại nương tử”
Nói rồi nói rồi, ta bỗng nhiên giơ tay che miệng mình lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tống Minh Nguyệt.
“Đại nương tử, phương thuốc kia… nàng ta có biết.”
Phương thuốc dân gian — mang thai có thể sinh con trai.
Nếu như con trai thứ trong hậu viện quá nhiều, vậy cũng không phải chuyện hay.
Nghe thấy lời ta nói, Tống Minh Nguyệt vốn còn đang giận đùng đùng, sự hốt hoảng thoáng qua trong mắt nàng ta.
“Đúng thế, nó cũng biết! Không được, ta viết thư nói cho mẫu thân, bảo người giúp…”
“Sao đại nương tử phải quanh co như vậy?”
Tống Minh Nguyệt còn chưa nói xong, một mình Lâm Vô Song liền đi vào, cầm quạt trên tay nhẹ nhàng vẫy.
“Ngươi đến làm gì!”
Tống Minh Nguyệt cực kỳ căn hận Cố Sương Nhi phản bội bản thân.
Nhưng đồng thời, nàng ta cũng không thích Lâm Vô Song rất được yêu chiều.
“Thiếp biết đại nương tử phiền lòng, thế nên cố ý đến nói chuyện giải sầu với người. Ai ngờ vừa đi tới liền nghe thấy đại nương tử nhắc đến Cố tiểu nương, trông có vẻ không thích, trái lại cũng không cần làm phiền Tống gia, thiếp cũng có thể giúp đại nương tử, xóa bỏ nỗi muộn phiền trong lòng.”
Khi nói, Lâm Vô Song một cái nhăn mày một tiếng cười, cực kỳ phong tình.
Nàng ta phe phẩy cái quạt, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào Tống Minh Nguyệt, trái lại dáng vẻ rất chân thành.
“Ta dựa vào đâu mà tin ngươi?’
Đối với tiểu thiếp đắc sủng này, ngoại trừ ghét bỏ, Tống Minh Nguyệt còn kiêng kỵ nàng ta.
Lâm Vô Song che môi khẽ cười hai tiếng: “Bây giờ nàng ta đắc sủng, phân chia sự yêu chiều của hầu gia với thiếp, đương nhiên trong lòng thiếp không thích. Nếu như có thể giúp đại nương tử giải quyết nàng ta, thiếp lại có thể trở thành người của đại nương tử đây, cùng với đứa nhỏ trong bụng, đều để cho người chỉ đâu đánh đó.”
Hiển nhiên, Tống Minh Nguyệt không quá tin tưởng lời nói của nàng ta.
Lâm Vô Song cũng không nóng vội, lại tiếp tục nói: “Đại nương tử cũng biết, xuất thân của thiếp không tốt. Cũng đi qua một lần trong thanh lâu kỹ viện kia, cho dù hầu gia đổi thân phận cho thiếp, nhưng thiếp vốn là người ti tiện như vậy, cho dù sinh con ra, cũng lục bình không rễ. Chẳng bằng như vậy mà dựa vào đại nương tử, thiếp cũng muốn yên ổn sống qua ngày ở hậu viện mà thôi.”
Lời này nàng ta không hề nói dối.
Vốn Lâm Vô Song là nha kỹ* ở thanh lâu, khi Trình Tử An và bạn bè đến uống rượu hoa, gặp được nàng ta. Vì vậy hắn nghĩ cách đổi thân phận cho nàng ta, sau khi thay hình đổi dạng liền đưa về phủ, vốn ban đầu nàng ta không có danh phận, chỉ là một nha hoàn thông phòng bình thường.
*Ý chỉ bán nghệ không bán thân.
Không biết sao nàng ta có thai, liền được nâng làm di nương, trái lại trong lúc nhất thời rất được sủng ái.
Thế nên, sau lưng nàng ta không có người.
Thấy nàng ta nhún nhường ở trước mặt mình như vậy, dường như trong lòng Tống Minh Nguyệt rất thoải mái, rút ta một cây trâm trên tóc, trực tiếp ném vào trong tay nàng ta.
“Khó cho ngươi còn biết ai mới là nữ chủ nhân thật sự ở hầu phủ này. Chỉ cần sau này ngươi ngoan ngoãn, cẩn thận dè dặt, cũng không giành hầu gia với ta, ngược lại ta có thể đảm bảo sau này ngươi sống yên ổn trong hậu viện, thế nào?”
Lâm Vô Song cực kỳ vui mừng, lập tức quỳ xuống đất: “Mọi chuyện sau này, thiếp nhất định sẽ nghe theo căn dặn của đại nương tử!”
Thấy Lâm Vô Song trước kia vượt qua đầu mình, nay lại quỳ gối dưới chân mình, có thế nào Tống Minh Nguyệt cũng không che giấu được nụ cười trên môi, thậm chí còn giơ tay vỗ đầu nàng ta.
“Không tệ, vẫn coi như ngoan ngoãn.”
“Nhưng, ngươi nói có thể giải ưu phiền cho ta, không biết có diệu kế gì?”
Khi nói, Tống Minh Nguyệt giơ tay sờ nhẹ lên khuôn mặt của mình, khoảng thời gian qua nàng ta tìm kiếm không ít danh y, trái lại cũng kê rất nhiều thuốc,nhưng bởi kiêng kỵ đứa bé trong bụng, cũng không dám uống.
Còn khuôn mặt này, ngày một khó coi, đến Trình Tử An cũng không chịu đặt chân tới chỗ nàng ta.
Cớ sao vào lúc này, nha hoàn từng là người tâm phúc của mình đắc sủng, hơn nữa nàng ta chủ động tỏ ý tốt lại bị coi như không thấy, đương nhiên Tống Minh Nguyệt cực kỳ căm giận, muốn giải quyết Cố Sương Nhi.
Lâm Vô Song đứng lên, nắm chiếc trâm vàng kia ở trong tay, cười nhạt nói: “Nếu như hiện tại Cố tiểu nương độc sủng, vậy chi bằng lấy danh nghĩ của đại nương tử, ra ngoài phủ tìm một nữ tử tài sắc song toàn, chia bớt sủng ái?”
Nghe vậy, Tống Minh Nguyệt có hơi do dự.
“Một Cố Sương Nhi liền chia mất hơn nửa trái tim của hầu gia, nếu thêm một người nữa, còn có chỗ cho ta đặt chân không?”
Lâm Vô Song lắc đầu: “Đại nương tử nghĩ nhiều rồi.”
Tiếp đó, nàng ta đè thấp giọng, dùng giọng nói chỉ ba người bọn ta mới có thể nghe thấy được.
“Nếu như đại nương tử tin tưởng thiếp, trước kia thiếp từng ở chốn thanh lâu, trái lại có quen biết không ít tỷ muội. Có tỷ muội tài sắc song toàn, nhưng lại không thể mang thai. Cho dù vào phủ được sủng ái, thân phận tính mạng đều nằm trong tay đại nương tử, người vừa có thể kê cao gối ngủ say rồi.”
Tống Minh Nguyệt chỉ hơi suy nghĩ một lúc, bèn mở miệng nói: “Nếu đã như vậy, chuyện này liền giao cho ngươi. Tìm một người ngoan ngoãn, không thể sinh con giống như ngươi nói, đợi sau khi tìm được rồi, ngươi đi chuộc người đó ra, tiền thuộc thân ta sẽ trả.”
Lâm Vô Song ừm một tiếng xong bèn quay người đi ra ngoài.
Chỉ là trước lúc rời đi, ánh mắt của ta và nàng ta chạm nhau, gật đầu một cách nhỏ không thể thấy.
…
Nữ tử Lâm Vô Song tìm được rất đẹp, tình tình cũng rất yên tĩnh.
Mới đầu, Tống Minh Nguyệt còn đề phòng nàng ấy.
Thậm chí còn bảo ta ra ngoài tìm lang trung, bắt mạch cho nàng ấy, sau khi xác nhận không thể mang thai được, nàng ta mới dám dùng.
Sau khi bỏ tiền chuộc thân cho nàng ấy.
Tống Minh Nguyệt liền lấy lý do bản thân có thai, không thể hầu hạ hầu gia, đẩy nữ tử kia đến phòng của Trình Tử An.
Đến nay, hầu phủ lại có thêm một Hứa tiểu nương.
Trái lại Trình Tử An cũng không được coi là quá phong lưu.
Ngoại trừ chính thất là Tống Minh Nguyệt, cũng chỉ có hai tiểu thiếp là Lâm Vô Song và Cố Sương Nhi, bây giờ lại nạp thêm một Hứa tiểu nương, người trong hậu viện cũng không tính là quá nhiều.
Có Hứa tiểu nương chia bớt sủng ái, Cố Sương Nhi liền không được yêu chiều như trước kia nữa.
Tối xấu gì cũng từng đi qua lầu xanh kỹ viện, đối với việc nắm được lòng dạ của nam nhân, đương nhiên Hứa tiểu nương cũng mạnh hơn người khác.
Nhưng nàng ấy đủ cung kính, mọi chuyện đều xin phép Tống Minh Nguyệt.
Hậu viện hầu phủ, hình thành được sự cân bằng ngắn ngủi, có được sự bình yên hiếm có.