Thoáng Thấy Người Ở Nhân Gian - Chương 3
4
Hôm sau, tin tức Cố Sương Nhi được nâng làm di nương truyền khắp trong hầu phủ.
Người không biết chuyện chỉ coi là Tống Minh Nguyệt có thai rồi, liền phái nha hoàn thân cận của mình ra để củng cố sủng ái.
Còn Tống Minh Nguyệt vừa biết được chuyện này.
Không những nàng ta giận đỏ cả mắt còn gào lên nói muốn giết Cố Sương Nhi.
“Thẩm Quy Nhạn, tối qua vốn là ngươi phụ trách quét dọn, ngươi chết ở đâu rồi? Sao lại để con tiện nhân Sương Nhi kia bò lên giường hầu gia?’
Ta quỳ trên mặt đất, trên đầu gối ghim mấy mảnh chén trà vỡ.
Ta đau đến mức toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn giả bộ vô tri, lập tức cao giọng trả lời: “Tôi qua Sương Nhi tỷ tỷ đến tìm nô tỳ, nói dạo gần đây nô tỳ không được khỏe, ho khan cả ngày, sợ nô tỷ lây bệnh cho nương tử và hầu gia, liền bảo giúp nô tỳ quét dọn… vốn nô tỳ cũng muốn từ chối, nhưng Sương Nhi tỷ tỷ là đại nha hoàn ở đây, thực sự hết cách mà.”
Nói xong, ta nhìn Tống Minh Nguyệt trước mặt, lúc này lửa giận trong mắt nàng ta không giảm mà tăng lên.
“Tiện nhân! Tiện nhân! Vậy mà dám bò lên giường của hầu gia sau lưng ta!”
Trong lúc nói, nàng ta lại hung dữ ném mấy chén trà xuống đất, mảnh vỡ văng lên cọ rách gò má của ta.
Tống Minh Nguyệt cúi người, một tay bóp lấy cằm ta, ép ta nhìn thẳng vào nàng ta.
“Con tiện nhân Cố Sương Nhi kia bò lên giường rồi, phải chăng ngươi cũng có suy nghĩ này, muốn làm di nương trong phủ hả!”
Ta hoảng sợ lắc đầu: “Nô tỳ tuyệt đối không có suy nghĩ này!”
Vừa nghĩ là biết mnt là một người đa nghi, bởi vậy ta lấy ra ngọc bội đã chuẩn bị từ trước.
Chất lượng của ngọc bội rất bình thường, không đáng bao nhiêu tiền.
“Khi nô tỳ còn ở nhà, là thanh mai trúc mã với Vương nhị ca cùng thôn. Vốn là muốn đợi đến khi đủ tuổi, nếu như có được ân điển của đại nương tử liền có thể rời phủ thành thân, ngọc bội này chính là chứng cứ.”
Tống Minh Nguyệt nhận lấy miếng ngọc bội trong tay ta, cẩn thận liếc nhìn hai cái, lại cười lạnh một tiếng.
“Ngọc bội loại này, vậy mà cũng có thể coi thành tín vật định tình?”
Nói xong, nàng ta tiện tay ném miếng ngọc bội xuống đất.
Ngọc bội mỏng manh, sau khi đập xuống đất bỗng vỡ thành bốn năm mảnh!
Hốc mắt ta lập tức đỏ lên, lấy lại miếng ngọc bội vỡ nát, coi như báu vật mà đặt trên lòng bàn tay
Tống Minh Nguyệt trông thấy dáng vẻ này của ta, sự phòng bị trong đáy mắt cũng coi như hoàn toàn tan biến rồi.
“Nếu như ngươi đã có người trong lòng, sau này làm việc cẩn thận cho ta, đợi ngươi đến tuổi rồi, ta sẽ cho ngươi một khoản tiền để ngươi xuất giá, cũng cho như thành toàn cho tình nghĩ chủ tớ của hai ta.”
Nghe vậy, dáng vẻ của ta cảm kích đến mức rơi lệ, lập tức quỳ trên mặt đất khấu đầu ba cái.
“Nô tỳ, tạ ơn đại nương tử.”
…
Nha hoàn hồi môn gả tới cùng Tống Minh Nguyệt có quá nhiều người xinh đẹp.
Ngoại trừ Cố Sương Nhi lớn lên cùng nàng ta, tất cả những nha hoàn khác đều không hầu hạ thân cận.
Nay Cố Sương Nhi trở thành di nương, nô tỳ thân cận bên cạnh Tống Minh Nguyệt, trái lại cuối cùng chỉ còn lại một mình ta.
Nàng ta vẫn rất tức giận.
Trình Tử An cũng cảm thấy hơi có lỗi với nàng ta, liên lục dỗ dành nàng ta mấy ngày, Tống Minh Nguyệt lại giở tính không chịu gặp mặt.
Đến đi như vậy, trái lại khiến cho Trình Tử An cảm thấy có hơi tức giận.
Sau khi cảm nhận được sự thay đổi của hắn, ít nhiều trong lòng Tống Minh Nguyệt có hơi sợ hãi, vội vàng gửi thư về Tống gia, chủ mẫu Tống gia cũng trả lời rất nhanh.
“Không biết phu nhân nói những gì?”
Tống Minh Nguyệt nắm bức thư, ít nhiều trong mắt hiện ra một chút bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
“Mẫu thân nói, nếu Cố Sương Nhi đã thành di nương, nó cũng là người đi ra từ chỗ của ta. Thay vì làm ồn không vui vẻ, để tiểu nhân đắc ý, vậy thì chi bằng mua chuộc nó, cố định sủng ái trước khi ta sinh. Một đứa con gái mồ côi như nó, không có ta làm chỗ dựa, có để mặc thì nó cũng không nhảy ra được khỏi lòng bàn tay của ta.”
Sau khi nói xong, Tống Minh Nguyệt lập tức bảo ta đến tủ của nàng ta lấy mấy xếp vải thượng hạng, lại chọn mấy đồ trang sức bình thường nàng ta không hay đeo, bảo ta mang đến cho Cố Sương Nhi.”
“Những thứ này, ngươi mang đi thay ta, nó sẽ tự hiểu.”
Ta nhìn vải vóc và trang sức trong tay, cúi đầu rũ mắt, che giấu sự lạnh nhạt trong lòng.
Nhưng trên mặt cung kính, cầm lấy đồ đạc xoay người rời đi, đi thẳng đến chỗ ở của Cố Sương Nhi.
Thấy ta đến, rốt cuộc trên mặt nàng ta vẫn mang theo nụ cười.
Dù sao chuyện đêm đó, nếu như không có ta tác thành, chắc chắn cũng không thể thực hiện được.
Bởi vậy, trái lại nàng ta vẫn khá dịu dàng với ta.
Ta để vải vóc và trang sức lên bàn, lại cười với nàng ta, Cố Sương Nhi nghe hiểu ý của ta, lập tức bảo nha hoàn bên cạnh đi ra ngoài, còn tỉ mỉ đóng cửa lại.
“Mấy ngày này tâm trạng của đại nương tử không được tốt cho lắm, bảo ta đưa những thứ này đến cho tỷ.”
Cố Sương Nhi rũ mắt nhìn vải vóc và trang sức trên bàn, trong mắt lóe lên sự vui mừng.
“Đại nương tử, người không giận ta….”
Còn chưa dứt lời, Cố Sương Nhi giở tấm vải cuối cùng, tơ lụa được đặt bên dưới toàn bộ bị cắt nát, đến những món đồ trang sức trông vô cùng đắt tiền khi cầm lên cũng đứt rời, phía trên còn có rất nhiều mùi khó gửi.
“Nhạn Nhị, đại nương tử…”
“Chuyện này, trong lòng chúng ta biết là được rồi. Đâu phải tỷ không biết tình tình của đại nương tử, đây chỉ là ra oai mà thôi. Nếu như tỷ làm lớn chuyện, chưa biết chừng sau này còn muốn giày vò tỷ như thế nào, trái lại không bằng nuốt cơn giận trước mắt.”
Ta trực tiếp cắt ngang lời nói của Cố Sương Nhi, đồng thời cũng chứng thực suy đoán trong lòng nàng ta.
Trong ánh mắt trầm tư của nàng ta, ta từ từ nắm lấy tay nàng ta: “Chúng ta đều xuất thân nghèo khổ, đại nương tử không dính khỏi lửa nhân gian, nhưng chúng ta phải sống. Sương Nhi tỷ tỷ, tỷ cứ coi như không biết, ngày mai cung kính đến thỉnh an, chỉ nói cảm kích đến rơi nước mắt, nhịn một chút sóng yên biển lặng, có thai trước mới là điều quan trọng nhất.:
Nữ tử nơi hậu viện, ngoại trừ nhà mẹ đẻ là chống lưng lớn nhất, vậy thì chỉ có cái bụng của bản thân.
Nếu như có thể sinh được con trai con gái, địa vị cũng sẽ khác biệt rất lớn.
Nghe thấy lời ta nói, chút áy náy trên mặt Cố Sương Nhi hoàn toàn biến mất rồi, nàng ta rũ mắt nhìn đám vải vụn trên bàn, sự châm chọc trong ánh mắt khó lòng miêu tả.
“Đại nương tử ghen tị như vậy, không tha cho ta, còn lấy đồ như vậy đến mỉa mai ta. Ta tự hiểu tính tình của nàng ta, sẽ cung kính nói cảm ơn thôi.”
Nói được một nửa, dường như Cố Sương Nhi nhớ ra cái gì đó vậy, tháo một chiếc vòng ngọc ở cổ tay ra đưa cho ta.
“Nhạn Nhi, trước kia chúng ta là tỷ muội, sau này cũng thế. Nếu như bên phía đại nương tử… giúp ta để ý một chút, sẽ không để thiệt cho muội, thế nào?”
Ta ngậm cười gật đầu: “Tỷ tỷ nói như vậy rồi, đương nhiên ta sẽ không từ chối.”
Thế nên ta nhận lấy chiếc vòng kia.
Nhưng lúc ta chuẩn bị rời khỏi chỗ ở của Cố Sương Nhi, Lâm tiểu nương Lâm Vô Song rất được sủng ái kia, lại được nha hoàn vây quanh đi tới chỗ này, còn chạm mặt với ta.
Ta cung kính hành lễ, tiếp đó xoay người rời đi.
Nhưng nàng ta, lại gọi ta lại.