Thoáng Thấy Người Ở Nhân Gian - Chương 2
2
Ta tên là Thẩm Quy Nhạn, là tỳ nữ vẩy nước quét nhà bình thường nhất trong hầu phủ này.
Bởi nguyên nhân gia đình quá nghèo.
Tỷ tỷ gầy đến mức da bọc xương còn tiết kiệm phần ăn của mình cho ta, bởi vậy lại khiến cho bản thân mắc trọng bệnh.
Ta không muốn thấy tỷ tỷ đói chết, liền giấu tỷ ấy bán mình với giá ba lượng bạc.
Sau khi đến hầu phủ này, ta chỉ muốn an tâm làm công, chưa biết chừng một ngày nào đó được chủ tử tán thưởng, đề bạt ta lên làm nô tỳ thân cận, không những có thể tăng lương tháng, còn có thể nhận được chút ban thưởng.
Đến lúc đó, ta có thể chuộc thân cho mình, sau đó đi tìm tỷ tỷ.
Từ nhỏ tỷ tỷ đã có người trong lòng.
Là tiên sinh dạy học ở cùng thôn, cũng là một người vô cùng tốt bụng.
Có ba lượng bạc này, tỷ tỷ thành công sống tiếp, cũng thành thân với người trong lòng.
Đó là tỷ tỷ của ta, là người thân duy nhất trên đời này của ta.
Thế nên ta cố nén đau đớn, vẫn phải lộ ra nụ cười vui mừng, lập tức quỳ xuống đất tỏ rõ lòng thành, cũng không màng tới cơ thể máu tươi đầm đìa của tỷ tỷ, đích thân động tay thu dọn thi thể của tỷ ấy.
Tống Minh Nguyệt bảo ta mang bọn họ ném hết vào trong bãi tha ma.
Ta nghe theo từng việc một.
Chỉ là đợi sau khi đám người kia đi rồi, ta lại tìm cơ hội quay ngược lại, đưa tỷ tỷ và cháu ngoại rời khỏi chỗ đó, tìm một nơi yên tĩnh ở gần đó, tay không đào đất, muốn chôn bọn họ ở đó.
Ta không có quá nhiều thời gian, chỉ có thể tạm thời như vậy.
Không ngờ, ta còn chưa kịp chôn cất cho tỷ tỷ, một du y lại tình cờ đi ngang qua.
Ông ấy chỉ coi như tỷ tỷ của ta bị nhà chồng chê ghét, bị rạch bụng sống khi khó sinh, kết quả một xác hai mạng.
Vừa lắc đầu cảm thán một tiếng, ông ấy bèn phát hiện có điều không đúng.
Quần áo trên người tỷ tỷ đều ngấm nước thuốc, hòa cùng mùi máu tanh, cực kỳ gay mũi.
Du y cầm lấy chiếc khăn rơi trên người tỷ tỷ, trên khăn tay cũng có mùi thuốc nồng đậm, ông ấy đặt dưới mũi ngửi một cái, thở dài nhiều lần.
“Cho dù là muốn sinh con trai cũng không nên nóng lòng như vậy. Tuy rằng có chút hữu dụng, nhưng suy cho cùng là thuốc thì có ba phần độc, nếu trong thời gian dùng thuốc lại ăn đồ ngọt, vậy thì thật sự…”
Ta hỏi du y: “Nếu ăn đồ ngọt, sẽ như thế nào?”
Du y lộ vẻ không đành lòng, giơ tay sờ râu của ông ấy, khẽ nối: “Dược tính của thuốc này ngang ngược, sử dụng mỗi ngày sẽ hao tổn dung nhan. Nếu như trong thời gian sử dụng lại ăn đồ ngọt, sẽ khiến cho dược tính xung đột, trở thành thuốc độc, tích lũy từng ngày trên cơ thể, đến đứa trẻ trong bụng, không ngu cũng thành ngốc.”
Dứt lời, ông ấy lại nhìn ta một cái: “Nếu không phải lão phu du lịch bốn phương thì cũng sẽ không biết thuốc này tương khắc với đồ ngọt, nếu trong nhà cô còn có người dùng thuốc này, nhớ kỹ phải dặn dò, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra án mạng.”
Lời thừa thãi ông ấy cũng chưa từng nói thêm.
Còn ta cũng không hỏi tiếp.
Ta chỉ cần biết, cái gọi là phương thuốc bí truyền có thể sinh được trai kia, khi dùng lẫn với đồ ngọt còn có thể thành thuốc độc.
Đến đại phu nhân Tống gia mang phương thuốc này đến cũng chỉ biết thuốc này hữu dụng, lại dùng tỷ tỷ của ta để thử thuốc, sau khi cảm thấy không sao, càng sẽ không dễ dàng để cho những người không phải người thân cận biết được.
Bởi vậy, sẽ không có người phát hiện điểm kỳ lạ trong phương thuốc này.
Thế nên ta từ bỏ suy nghĩ tìm cơ hội trực tiếp giết chết Tống Minh Nguyệt báo thù cho tỷ tỷ.
Mà đến bên cạnh nàng ta —-
Mỗi một ngày, ta đều đích thân đút thuốc này cho nàng ta, lại mang bánh ngọt đích thân ta làm đến trước mặt nàng ta.
Nhưng như vậy, mãi mãi vẫn không đủ.
Nàng ta vui vẻ ngày nào, dáng vẻ trước khi chết của tỷ tỷt liền sâu thêm một phần ở trong đầu của ta,
Thế nên, vào trước khi nữ nhân này chết, ta cũng phải để cho nàng ta nếm thử cái gì gọi là hoàn toàn thất vọng, sống không bằng chết mới được.
Nhớ đến Cố Sương Nhi vừa rời khỏi, trên tay của nữ nhân này cũng dính máu tươi của tỷ tỷ ta, thân là tâm phúc của Tống Minh Nguyệt, nàng ta có một khuôn mặt đẹp, đương nhiên cũng có dã tâm trèo lên.
Nếu đã như vậy, tại sao ta không giúp nàng ta một tay chứ?
3
Tống Minh Nguyệt uống phương thuốc dân gian kia không sót một ngày nào.
Bởi vậy hai tháng sau.
Khuôn mặt như hoa của nàng ta bắt đầu xuất hiện vết lốm đốm.
Mới đầu cũng xem thường, chỉ coi là mang thai dẫn đến, cho tới sau này, sau một giấc ngủ dậy, gò mà của nàng ta liền xuất hiện rất nhiều chỗ sưng đỏ, thối nát.
Nhìn thấy bản thân mình trong gương, Tống Minh Nguyệt sợ đến mức tê liệt ngay tại chỗ, nàng ta đập phá toàn bộ đồ đạc trong phòng.
Trong sân của đại nương tử hầu phủ náo nhiệt như vậy.
Vì thế, rất nhanh hầu gia Trình Tử An đã đến chỗ ở của Tống Minh Nguyệt.
“Minh Nguyệt, nàng…”
Trình Tử An vừa đi vào, vừa mở miệng chắc hẳn là dịu dàng an ủi.
Kết quả khi ánh mắt của hắn chạm vào khuôn mặt mang rất nhiều tì vết của Tống Minh Nguyệt, sự chê ghét nhỏ đến mức không thể nhìn thấy trong ánh mắt, mang theo cả lời chưa nói xong, cũng nuốt hết về rồi.
Đương nhiên Tống Minh Nguyệt có thể nhìn ra khác thường của Trình Tử An.
Nàng ta tủi thân, vác chiếc bụng nhô lên, đáng thương mà nói: “Hầu gia, nếu không phải vì đứa nhỏ này, sao thiếp sẽ như thế này chứ?”
Nhắc đến con trưởng trong bụng Tống Minh Nguyệt, cuối cùng ánh mắt của Trình Tử An cũng dịu đi ba phần.
Hắn thở dài, đỡ Tống Minh Nguyệt ngồi xuống ghế.
“Ta biết nàng vất vả, thế nên mới vội vàng tới đây cùng nàng, nàng chịu khổ rồi.”
Tống Minh Nguyệt lập tức dựa vào trong lòng hắn, khẽ thút thít: “Nhưng những ngày qua, mỗi ngày hầu gia đều ở cùng Lâm tiểu nương, sợ là quên sạch thiếp rồi nhỉ.”
Nữ nhân vì hắn mà ghen tuông, suy cho cùng Trình Tử An vẫn khá hưởng thụ điều này.
Hắn giương môi cười cười: “Minh Nguyệt lại trẻ con rồi. Rốt cuộc thì Vô Song mới vừa có thai, lang trung nói thai nhi trong bụng nàng ấy không ổn định, ta mới ở bên nàng ấy nhiều hơn mấy ngày.”
Tống Minh Nguyệt nghe vậy, lập tức rũ mắt không ngừng rơi lệ.
“Những ngày qua thiếp cũng luôn ngủ không ngon, chung quy là do đứa nhỏ này quấy rồi.”
Vốn là nàng ta người cực kỳ xinh đẹp.
Mỹ nhân rơi lệ, cũng sẽ khiến người ta vô cùng thương xót.
Nhưng khăng khăng dung nhan hao tổn, chỗ sưng đỏ trên gò mà khi được nước mắt làm nền, trái lại lộ rõ vẻ có phần đáng sợ.
Nụ cười trên mặt Trình Tử An từ từ biến mất.
Sự ghét bỏ trong đáy mắt Trình Tử An khó mà giấu được, nhưng cuối cùng vẫn cho người làm đại nương tử Tống Minh Nguyệt này thể diện, lập tức đưa ra lời hứa hẹn, nói những ngày tiếp theo đều sẽ ngủ lại chỗ của Tống Minh Nguyệt.
Có được lời hứa này, ban đầu Tống Minh Nguyệt vẫn rất vui mừng.
Bây giờ nàng ta có thai không tiện hầu hạ, nhưng cũng không muốn tì nữ bên cạnh bò lên giường.
Đến chiều tối, Tống Minh Nguyệt liền móc lấy hông Trình Tử An, chỉ nói qua ba tháng đầu không có gì đáng ngại.
Nhưng khi ánh mắt của Trình Tử An chạm vào gò má nàng ta, hắn vẫn từ chối mà không cần suy nghĩ.
“Đứa nhỏ quan trọng hơn, ta ngủ ở chái nhà phía đông, nàng nghỉ ngươi cho tốt.”
Nói xong, hắn liền quay người đến chái nhà phía đông.
Tống Minh Nguyệt một mình đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt cực kỳ khó coi, nàng ta giơ tay ném chén trà trên bàn ra ngoài.
Trùng hợp làm sao, chén trà trực tiếp ném lên trán Cố Sương Nhi.
Nàng ta lập tức quỳ xuống đất, cho dù trên trán chảy máu, cũng không dám mở miệng.
“Cút, các ngươi cút hết ra ngoài cho ta!”
Tống Minh Nguyệt gào lên một tiếng, ta liền vội vàng đỡ Cố Sương Nhi đưng lên, kéo nàng ta đến phòng của ta, sau đó bôi thuốc cho nàng ta.
“Sương Nhi tỷ tỷ, cuối cùng là ta có lỗi với tỷ. Nếu không phải hai hôm nay ta bị ho, sợ lây bệnh cho đại nương tử mới để tỷ làm hộ ta hai ngày, chẳng ngờ sẽ hại tỷ bị đại nương tử trách phạt.”
Ta cúi đầu rũ mắt, trong giọng nói mang theo áy náy khó tả, lại kịp thời ho khan hai tiếng.
Cố Sương Nhi lắc đầu, khóe môi nặn ra nụ cười, cuối cùng có hơi trào phòng.
“Giữa tỷ muội chúng ta, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm. Chỉ là ta chưa từng ngờ tới, đại nương tử của chúng ta cũng quá nhỏ mọn rồi, bản thân có thai không tiện hầu hạ, nên để nha hoàn bên cạnh làm thay, cũng tốt hơn để cho ả hồ ly kia được hời!”
Nghe vậy, ta cười không nói.
Có thể cam tâm tình nguyện đi làm hộ ta như vậy, chẳng qua là biết mấy ngày này Trình Tử An sẽ ở chỗ đại nương tử, nếu như có thể đi lại phía trước mỗi ngày, chưa biết chừng sẽ được hầu gia để ý, sau đó làm một di nương.
Nàng ta nghĩ như vậy, ta cũng thuận theo ý của nàng ta, nói: “Đúng thế, Sương Nhi tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nếu như có thể lọt vào mắt của hầu gia, chắc chắn sẽ được yêu chiều hơn Lâm tiểu nương kia.”
Nghe thấy lời nói của ta, Cố Sương Nhi cũng không nhịn được giơ tay lên vỗ nhẹ vào khuôn mặt của mình.
“Cô thật sự cảm thấy ta xinh đẹp?”
Ta gật đầu mà không cần suy nghĩ: “Trong cả khu này, chỉ có Sương Nhi tỷ tỷ là đẹp nhất, so với đại nương tử còn yêu kiều hơn ba phần đó.”
Ta lại tựa như cảm khái, nâng mắt nhìn vị trí chái nhà phía đông.
“Cũng không phải mấy ngày nay ở trong sân của chúng ta, bên cạnh lại không có lấy một người hầu hạ, nếu như vừa ý nha hoàn vẩy nước quét nhà nào, chưa biết chừng có thể bởi vậy mà một mai vinh hoa cơ.”
Ta tạm thời nói cười, sau khi nói xong bèn bắt đầu nghiêm túc bôi thuốc cho nàng ta, ánh mắt liếc Sương Nhi.
Sau khi nàng ta nghe ta nói xong.
Suy tư trong ánh mắt nàng ta càng sâu hơn, lại ngắm nhìn khuôn mặt mình trong gương, giống như đưa ra một quyết tâm nào đó.
Mà hôm nay, đến lượt ta quét dọn ở chái nhà phía đông.
Đúng lúc ta đứng lên rời đi, Cố Sương Nhi lại nắm lấy ta ta.
Nàng ta dịu dàng nói: “Muội vẫn chưa khỏe hẳn, nếu như lây bệnh cho hầu gia, chưa biết chừng sẽ bị phạt đánh đuổi ra khỏi phủ đấy, vẫn để tỷ tỷ đến hầu hạ, muội nghỉ ngơi thêm hai ngày đi.
Nói xong, sự vui mừng trong ánh mắt nàng ta khó mà che giấu.
Mà tối đó —-
Cố Sương Nhi ăn mặc đẹp đẽ, lấy lý do đến chái nhà phía đông hầu hạ hầu gia rửa mặt, suốt đêm không ra.