Thoáng Thấy Người Ở Nhân Gian - Chương 1
1
Tiểu thiếp mới vào phủ có thai rồi.
Hầu gia vô cùng vui mừng.
Trước mặt hạ nhân trong phủ, hắn nói rằng chỉ cần Lâm tiểu nương sinh hạ con trai sẽ lập tức nâng nàng ta lên làm quý thiếp, cùng nhau quản lý việc bếp núc trong phủ với nương tử hầu phủ.
Sau khi biết được tin này, Tống Minh Nguyệt đập vỡ tan toàn bộ đồ đạc trong phòng.
Dường như vẫn chưa hả giận.
Nàng ta lại gọi nô tỳ tâm phúc Cố Sương Nhi, coi nàng ấy thành Lâm tiểu nương, nhấc chân đạp mấy cái lên tim nàng ấy.
“Tiện nhân, dựa vào dáng vẻ quyến rũ dụ dỗ hầu gia, lại còn có cả thai rồi!”
Cố Sương Nhi bị đạp nằm liệt trên đất, đến khóe miệng cũng tràn ra tơ máu, nhưng vẫn cố nén cơn đau, nói đại nương tử bớt giận.
Tống Minh Nguyệt liếc xéo nàng ta một cái, trực tiếp đạp lên mặt nàng ta: “Nha đầu vô dụng! Bảo ngươi đem cho ả hồ ly kia thuốc tuyệt tự, sao ngươi không để ả uống nó!”
Vừa nghe thấy câu này, trên mặt của Cố Sương Nhi tràn đầy tủi thân.
Trước nay Tống Minh Nguyệt luôn chán ghét Lâm tiểu nương, chưa từng cho nàng ta vẻ mặt dễ chịu, lại đột nhiên phái tỳ nữ thân cận bưng thuốc đến, nói là thuốc bổ điều dưỡng cơ thể, bởi vậy thưởng cho nàng ta.
Vốn Lâm tiểu nương cũng không phải là đồ ngốc.
Ngay cả bát thuốc kia, đương nhiên cũng chỉ là trên miệng nói cảm ơn, rồi âm thầm đỏ nó vào bồn hoa.
Mắt thấy Tống Minh Nguyệt lại muốn nhấc chân đạp Cố Sương Nhi.
Ta lập tức chạy đến, quỳ trước mặt Tống Minh Nguyệt, che chở cho Cố Sương Nhi mắt đầy sợ hãi kia.
“Làm sao? Nha đầu chết tiệt nhà ngươi còn dám cầu xin cho nó!”
Ta lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Đại nương tử bớt giận, cho dù Lâm tiểu nương kia có thai rồi, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một thiếp thấp, đứa nhỏ sinh ra cũng chỉ là con thứ, sao có thể so được với vị trong bụng người?”
Từ xưa đến nay Tống Minh Nguyệt luôn thích những lời tâng bốc.
Bởi vậy, lời nói này của ta, trái lại khiến cho lửa giận trong bụng nàng ta bớt đi một chút.
Ta lại rèn sắt nhân lúc nóng, chỉ vào bát thuốc còn đang bốc hơi nóng ở trên bàn.
“Huống chi.. chúng ta còn có thang thuốc này, chắc chắn có thể khiến đại nương tử sinh con trai. Cho dù Lâm tiểu nương có bản lĩnh sinh con ra, vậy cũng không thể so sánh với con trai trưởng của chúng ta.”
Nhắc đến thang thuốc này, trên mặt Tống Minh Nguyệt mới hiện ra chút ý cười.
“Đúng thế, chỉ cần ta uống thuốc này mỗi ngày, đợi đến khi sắp sinh, chắc chắn có thể sinh được con trai, đến lúc đó con của ta chính là con trai trưởng của hầu phủ này, mặc cho ả tiểu tiện nhân kia có kiêu căng đến đâu, cũng đừng mơ vượt qua ta!”
Nói xong, nàng ta bèn khoát tay một cái với ta đang quỳ trên mặt đất và Cố Sương Nhi.
“Đứng lên hết đi, quỳ dưới đất làm gì, muốn để người khác cảm thấy ta bắt nạt các ngươi sao?”
Tuy lời nói này không chút lý lẽ.
Nhưng nàng ta là nương tử hầu phủ, là nữ chủ nhân trong hầu phủ này, bọn ta đều không trêu được.
Ta đỡ Cố Sương Nhi đứng lên.
Khóe miệng nàng ta dính máu nhưng vẫn mỉm cười với ta, trong mắt mang theo một tia biết ơn.
Đại nha hoàn Cố Sương Nhi trước nay luôn ỷ bản thân là tâm phúc của nương tử hầu phủ, liền không coi đám hạ nhân trong phủ ra gì, trước kia cũng dày vò ta đủ kiểu.
Nay, trái lại hiếm thấy biết ơn ta.
Ta lắc đầu với nàng ta, sau đó mở miệng nói: “Trên mặt Sương Nhi tỷ tỷ có vết thương, vẫn nên mau chóng quay về nghỉ ngơi, nô tỳ đi hầu hạ đại nương tử.”
Nghe thấy lời của ta nói, cuối cùng ánh mắt của Tống Minh Nguyệt cũng rơi trên mặt Cố Sương Nhi.
Nhìn thấy dáng vẻ cả người nhếch nhác của nàng ta.
Trong ánh mắt của Tống Minh Nguyệt lộ ra chút chán ghét, nhưng rốt cuộc là nô tỳ thân cận của mình, bởi vậy chỉ phất tay, bảo nàng ta quay về nghỉ ngơi sớm.
“Mấy ngày nay không cần tới làm nữa, ở trong phủ nghỉ ngơi có tốt, để Nhạn Nhi hầu hạ ta là được.”
Ta đích thân tiễn Cố Sương Nhi ra ngoài, sau khi tránh ánh mắt của Tống Minh Nguyệt, nàng ấy nắm lấy ta tay, trong mắt có hơi đau thương.
“Khó cho ta trước kia bắt nạt muội như vậy, nhưng muội vẫn tình nguyện nói giúp cho ta.”
Ta cười nói: “Chẳng qua là Sương Nhi tỷ tỷ muốn dạy bảo ta, ta là một nha đầu ngốc nghếch, vừa đến hầu hạ đại nương tử, đương nhiên là phải học hỏi quy tắc cho thật tốt.”
Ta nói năng cung kính, trong ánh mắt của Cố Sương Nhi càng thêm tủi thân, nàng ấy nhìn gian phòng chính đèn đuốc sáng rực một cái, giơ tay lại sờ lên giọt nước mắt trên khóe mắt.
“Tính cách này của đại nương tử… ài. Nhạn Nhi, muội hầu hạ cho tốt đi.”
Nói rồi, nàng ta khập khiễng quay về phòng.
Ta mắt tiễn nàng ta rời khỏi, lúc này ấy xoay người ta liền thu lại nụ cười, trong mắt chỉ còn thù hận.
Nghe thấy tiếng động trong gian nhà chính, ta hít một hơi thật sâu, rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ nịnh hót, vội vàng quay về hầu hạ Tống Minh Nguyệt.
Nàng ta thấy ta đi đến, bèn chỉ vào bát thuốc trên bàn, bảo ta hầu hạ nàng ta uống thuốc.
Đương nhiên là ta không trái lời.
Bưng bát thuốc lên, ta quỳ trước mặt nàng ta, đích thân đút cho nàng ta từng miếng từng miếng một.
“Phương thuốc dân gian này cũng đắng quá rồi, cũng không biết mẫu thân lấy từ đâu ra.”
Tống Minh Nguyệt chỉ uống hai ngụm liền không nhịn được mà xua tay với ta.
Nghe thấy lời nàng ta nói, ta vội vàng mang bánh ngọt đã chuẩn bị xong từ trước đến trước mặt nàng ta: “Thuốc này phải uống hết mới tốt, nếu như đại nương tử sợ đắng, chi bằng ăn chút bánh ngọt này, nô tỳ bỏ không ít đường, có thể nhạt bớt mùi thuốc trong miệng”
Nghe thấy ta nói, Tống Minh Nguyệt liền cho ta một ánh mắt hài lòng.
Nàng ta giơ tay cầm một miếng bánh ngọt trên đĩa, đầu tiên chỉ thăm dò cắn hai miếng, sau khi thưởng thức kĩ một chút, mới liên tục ăn liền mấy miếng.
“Vốn ta không thích ăn đồ ngọt, nhưng thuốc này đắng quá, cũng may còn có ngươi ở đây, có thể làm ra những món đồ ngọt này, giảm bớt chút vị đắng cũng tốt.”
Nàng ta thở dài, tiếp đó giơ tay vỗ nhẹ lên bụng mình.
“Ta uống thuốc mỗi ngày như vậy, đợi đến lúc sinh, nhất định có thể sinh ra con trai. Đến lúc đó, con của ta chính là con trai trưởng của hầu phủ, ai cũng đừng mong lay động vị trí của ta!”
“Cũng không biết thuốc đắng như vậy làm sao nữ nhân kia có thể uống được? Ta cho người sắc một bát thuốc to, đổ hết cho nàng ta. Lúc đầu nàng ta không uống, ta liền dùng đứa nhỏ trong bụng nàng ta để đe dọa, nàng ta khóc lóc, cũng không dám giãy giụa nữa.”
“Cho nàng ta uống nhiều thuốc như vậy, sau khi mổ bụng ra, quả nhiên là con trai, cuối cùng mẫu thân không bị người ta lừa rồi.”
Nói rồi, nàng ta cúi người nhìn ta, trong mắt mang theo chút tán thưởng.
“Nha đầu nhà ngươi khá to gan đó, sau này làm việc cho tốt, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nghe thấy lời nàng ta nói, bàn tay bưng bát thuốc của ta có chút không tự chủ được mà run lên.
Nhưng ta lại không dám ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Sợ rằng sẽ để lộ thù hận trong đáy mắt, bởi vậy chỉ dám ngoan ngoãn cúi đầu, đặt tầm mắt lên bát thuốc kia.
“Đại nương tử, thuốc sắp nguội rồi, vẫn nên uống xong sớm một chút, chớ để mất đi hiệu quả của thuốc.”
Nghe vậy, nàng ta gật đầu, bịt mũi lại uống hết số thuốc kia.
Đĩa bánh ngọt kia, nay chỉ còn lại hai miếng, những thứ khác đều vào hết trong bụng nàng ta.
Ta lại rũ mắt nhìn bát thuốc đã thấy đáy, cuối cùng không nhịn được mà cong khóe môi.