Thợ Lột Da - Chương 8
Phu quân ta là một thợ lột da, vô số nữ tử đã bị chàng ấy sống sờ sờ lột da.
Ta luôn luôn khuyên chàng ấy, loại chuyện này quá tàn nhẫn, mong chàng ấy đừng làm nghề lột da nữa, thế nhưng chàng ấy không đồng ý.
Bởi mong muốn lớn nhất đời này của chàng ấy chính là tạo ra một tấm da vĩnh cửu, hoàn mĩ nhất.
Nhưng điều này là không thể.
Ta từng nghe người ta nói, càng lớn tuổi thì càng dễ mềm lòng.
Ta cứ tưởng rằng khi thời gian trôi qua, chàng ấy sẽ thay đổi ý tưởng buồn cười này.
Thế nhưng thay vì ngừng giế/t chóc, chàng ấy lại giế/t ngày càng nhiều người, chấp niệm của chàng ấy ngày càng mạnh mẽ hơn.
Chàng ấy càng cư xử như vậy, ta càng cảm thấy hoảng sợ.
Ta thực sự lo sợ một ngày nào đó chàng ấy sẽ bị ông trời trừng phạt mất.
Ta vẫn chưa có thai, không biết đó có phải là do quả báo hay không.
Dù ta có nói bao nhiêu lời hay ý đẹp nhưng vẫn không thể lay chuyển được chấp của chàng ấy.
Vì thế sau này, mỗi lần chàng gi/ết một nữ , ta đều sẽ trồng xuống một đoá hoa cho các nàng.
Để cho mỗi một sinh mệnh trên thế gian này đều có ý nghĩa của nó.
Mười năm sau, ta vô tình phát hiện mình đã trồng hoa khắp núi đồi.
Ta hy vọng chàng ấy có thể nhìn thấy chúng và cảm nhận được vẻ đẹp diệu kì của sinh mệnh, hy vọng chàng ấy sẽ ngừng gi/ết chóc.
Thế nhưng chàng ấy chưa bao giờ nhìn qua.
Khi một nữ hài tìm tới cửa, liều mạng xin làm đệ tử, ta liền suy đoán người thân của con bé chắc hẳn đã bị lột da.
Con bé đến để báo thù, vô cùng kiên quyết mà quỳ trong tuyết lạnh ba ngày, không hề thay đổi ý định.
Phu quân ta muốn dùng con bé để tạo ra một làn da bất tử cho ta, thế nhưng ta từ chối.
Nhưng ta biết mình không thể thuyết phục được chàng ấy.
Sau này, phu quân ta nhận con bé làm đệ tử, ta không có vạch trần con bé, chỉ tìm cách cảm hóa nàng.
Ta biết con bé có ác cảm với chúng ta, nhưng ta không trách nó.
Thế nhưng ta không nghĩ tới, sự trả thù của bé con lại đến nhanh như vậy, khiến chúng ta hoàn toàn mất đi cảnh giác… Có lẽ đây chính là quả báo.
Nhiều năm qua, ta gần như quên mất chuyện bé con đến đây là để trả thù.
Sự lay động của ta không làm tê liệt mong muốn trả thù của nó.
Thực ra ta biết, con bé ở lại bên người Vương phi cũng vì để trả thù.
Ta không trách nàng, thậm chí trong lòng còn có chút vui mừng.
Dù sao, cũng nên có người đi làm chuyện này.
Ý chí của con bé khiến ta tin tưởng, còn bé sẽ thực hiện được chuyện này.
Ta từng nghe một lão nhân ở quê ta nói rằng: Khi một người tự tay trồng một ngàn bông hoa, người đó sẽ có được một điều ước.
Ban đầu ta muốn dành điều ước đó cho phu quân ta, hy vọng ông trời sẽ tha thứ cho những lỗi lầm mà chàng ấy phạm phải.
Nhưng, Thanh Hoà à.
Ta không có con, trong lúc bất tri bất giác, sớm đã xem con như con ruột của mình.
Ta nghĩ một chút, so với phu quân, hình như ta đã yêu con nhiều hơn.
Ta muốn đem lời chúc phúc này tặng cho con, hy vọng con có thể sớm ngày thoát khỏi nhà tù đau khổ này.
(Hết)