Thợ Lột Da - Chương 5
Ta chợt nhớ ra mình đã ch/ết rồi.
Ta dùng một mồi lửa đốt cháy toàn bộ Vương phủ, biến nơi này thành một đống đổ nát.
Hết lần này tới lần khác sống trong ký ức thống khổ nhất, có lẽ đó là sự trừng phạt mà ông trời dành cho ta.
ắt đầu cuộc sống ăn xin từ năm mười tuổi.
Khi đó, ta mang theo muội muội, sống như một con chó và bị xua đuổi khắp nơi.
Bọn ta sống ở một ngôi chùa ngoại thành bị bỏ hoang trên núi, thường lấp đầy bụng bằng rau rừng và vỏ cây, chỉ vào những ngày lễ bọn ta mới được bố thí chút đồ ăn của lợn.
Trên đời này, ngoài Mạnh Cửu Tư ra, người duy nhất đối tốt với ta là sư nương.
Từ khi ta lên núi bái sư, bà ấy đã chăm sóc ta vô cùng chu đáo.
Trong những ngày lễ, ta xúng xính trong bộ y phục người mới may cho.
Ta còn nhớ như in, những khi ta ốm, sư nương đã ở bên giường và chăm sóc ta cả ngày lẫn đêm.
Bà ấy luôn hỏi han ân cần, không ngại cực khổ nấu cơm giặt đồ giúp ta.
Đến nỗi ta gần như quên mất mình là trẻ mồ côi.
Ta vô lo vô nghĩ, cứ thế được bà ấy chăm bẵm suốt mười năm.
Ta biết bà ấy không có ác ý gì với ta, thế nhưng để trả thù sư phụ, ta đã tự tay lột da bà ấy
Một người đang sống sờ sờ, cứ thế mà c/hết đi một cách đau đớn nhất.
Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ cảnh tượng đẫm má/u ngày hôm đó. Nó lặp đi lặp lại trong đầu ta mỗi ngày.
Ta luôn nghĩ rằng một kẻ tàn nhẫn như ta sẽ bị đày xuống tầng địa ngục thứ mười tám.
Thế nhưng sau này ta phát hiện, sự tra tấn còn đau đớn hơn cả luyện ngục lại chính là sự giày vò từ lương tâm.
Càng cố quên hết mọi thứ, ta lại càng không thể thoát khỏi nó được.
Tất cả những gì luôn lặp đi lặp lại trong tâm trí ta là: Bà ấy đã tốt với ta như thế nào và tất cả những gì ta đã làm với bà ấy.
Thực ra, nữ hài giống muội muội ta kia, cũng là một kẻ ăn xin.
Mẫu thân muội ấy cũng bị vương phi chọn trúng, cả gia đình muội ấy đều bị sát hại, vì thế muội ấy trở thành cô nhi.
Ta đã nhận nuôi muội ấy, che chở muội ấy ba năm ở miếu sơn Thần.
Mặc dù chúng ta đã không gặp lại nhau sau mười năm, thế nhưng khi ta vừa bước xuống mật thất, muội đã ngay lập tức nhận ra ta.
Muội ấy kiên định tin tưởng ta vô điều kiện, coi ta như tỷ tỷ của mình.
Ngay cả khi sắp ch/ết, khi nghe vương phi muốn tìm ra kẻ bày trò, muội ấy đã ngửi thấy mùi mực trên người ta, vì thế điê/n cuồng nhổ nước bọt vào ta.
Ta biết khi đó muội ấy muốn giúp ta che giấu mùi mực để thoát khỏi hiềm nghi.
Có lẽ, muội ấy không nghĩ mình đang gặp nguy hiểm, muội ấy tưởng ta sẽ cứu muội ấy, nhưng ta đã tự tay g/iết ch/ết muội ấy, theo cách tàn nhẫn nhất…
Ta muốn trả thù vì đã mất đi hai người muội muội, nhưng để trả thù, ta đã đích thân gi/ết ch/ết người muội muội còn lại của mình.
Sau đó ta nhận ra rằng, không thể để người vô tội nào chịu tổn thương nữa, dù có bao nhiêu người nữa chế/t đi thì cũng không đủ với ả.
Thậm chí cũng không có ai quan tâm đến những thi t/hể ở bãi tha ma.
Vì vậy, ta đã cố tình để lại những nếp gấp trên cổ vương phi để dụ ả giế/t đi những người thân của mình.
Gi/ết Thẩm Vân Hoan, gi/ết quận chúa Trường Lạc, để tội của ả ngày càng lớn, để ả phản bội người thân của mình, để ả không còn đường lui…
Cuối cùng ả cũng bị phát hiện.
Chỉ khi nhìn thấy x/ác của Thẩm Vân Hoan và quận chúa Trường Lạc, bọn họ mới nghĩ đến thi th/ể của hàng nghìn nữ tử và mới nhận ra thủ đoạn của ả tàn ác đến mức nào.
Trên thực tế, Mộ Vọng Trần không hề có thù oán gì với ta.
Thế nhưng, ta muốn vương phi phải trải qua nỗi đau giống như ta đã trải qua.
Vì thế, ta đã để hắn chết một cách tàn nhẫn nhất trước mặt ả.
Kể cả khi ta bí mật cấu kết với vương gia và tiết lộ danh tính thợ lột da của mình.
Mạnh Cửu Tư từng khuyên ta, một khi làm như vậy, ta sẽ tự thiêu mình trên lửa.
Bởi vì chúng ta không hiểu hắn, nếu hắn là người ngay thẳng thì hắn sẽ gi/ết ta, ngược lại thì hắn sẽ không thả ta ra, sẽ giữ ta lại Vương phủ mãi mãi để làm việc cho hắn.
Thế nhưng, một kẻ tội ác chồng chất như ta làm gì còn tư cách sống nữa?
Đương nhiên, bọn họ cũng không có tư cách được sống.
Vì thế sau nhiều lần suy nghĩ, ta đưa ra quyết định tối ưu nhất – để tất cả bọn chúng chết cùng ta.
•Góc nhìn của nữ hài ăn xin:
Tỷ tỷ ta là vị tỷ tỷ chị tốt nhất trên đời.
Tên ta là A Nhu, ta trở thành cô nhi từ khi chỉ mới 5 tuổi, sau đó ta được tỷ tỷ nhận nuôi.
Trong ấn tượng của ta, nữ nhân trưởng thành ở làng chúng ta sẽ bị bắt cóc và lột da, nam nhân trưởng thành cũng chỉ đành im lặng.
Vì vậy làng chúng ta ngày càng có nhiều cô nhi, hầu hết đều là các nữ hài.
Bọn họ canh gác nghiêm ngặt lối vào làng, không cho chúng ta ra ngoài, cũng không cho nam nhân tham gia thi cử.
Vị tỷ tỷ đã nuôi nấng chúng ta khi trưởng thành cũng sẽ bị đưa đi lột da.
Vì thế mỗi lần đám quân binh đó tới chọn người, bọn ta đều giấu tỷ tỷ đi.
Sau đó, trong những nữ hài còn lại ai được chọn, thì sẽ bị quan binh mang đi.
Về sau, tỷ tỷ vì cứu muội muội của mình, từ sau núi chạy ra khỏi làng, tìm được Vương phủ.
Tỷ tỷ trở lại nói muốn bái thợ lột da làm sư phụ.
Chúng ta sợ hãi tỷ tỷ sẽ bị lột da nên không đồng ý.
Nhưng tỷ tỷ nói, nếu thành công thì có thể khiến những kẻ ác độc đứng phía sau phải trả giá .
Sau đó tỷ tỷ không bao giờ quay lại nữa.
Cho đến khi ta bị bắt, chính tỷ tỷ lại là người lột da ta.
Ta nhìn đôi bàn tay run rẩy của tỷ tỷ, cứa từng mảng da trên đầu của ta.
Nhưng ta không trách tỷ tỷ, vì ta biết chắc chắn tỷ tỷ sẽ còn đau khổ hơn ta.
Ta nghe vương phi nói đang truy tìm kẻ có mùi mực.
Mà ta lại ngửi thấy mùi mực trên người tỷ tỷ, vì thế ta điên cuồng nhổ nước bọt vào người tỷ tỷ, cố gắng giúp tỷ tỷ che đậy mùi mực.
Ta muốn tỷ tỷ có thể tiếp tục ở lại Vương phủ, bởi lẽ ta biết tỷ tỷ đã phải vất vả rất lâu, không thể để nàng bỏ cuộc giữa chừng được.
Chỉ có tỷ tỷ mới có thể khiến nữ nhân đó phải trả giá.
Nếu phải dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy hy sinh bản thân để có thể cứu thêm nhiều người vô tội. Nếu tỷ tỷ không sợ thì ta cũng không sợ.
Bởi vì tỷ tỷ của ta là người tỷ tỷ tốt nhất trên đời.