Thợ Khâu Xác - Chương 4
9.
Trước khi mất tay.
Trong đầu tôi toàn là những suy nghĩ hối hận.
Nếu trong lúc khâu xác mà có chó hoang tru, nhất định phải dừng tay, nếu không sẽ đổi vận với người dưới lưỡi dao.
Giờ đây, số phận của tôi là mất một bàn tay, cuối cùng chết thê thảm, thịt nát xương tan…
Đổi vận, đổi vận…
Tôi không muốn, không muốn biến thành xác chết như thế! Có cách nào tự cứu mình không?
Tôi tuyệt vọng chờ đợi lưỡi dao của chủ thuê hạ xuống, nhưng bản năng sinh tồn mãnh liệt vẫn kích thích tôi.
… Khoan đã, đổi vận?!
Đúng, đúng rồi! Có cách giải quyết!
Cách đó, biết đâu sẽ thành công!
Tôi bỗng trợn to mắt, mặc kệ lưỡi dao băm xương của chủ thuê đang giơ cao.
Tôi hét lên: “Gâu! Gâu gâu… Húuu!”
Tôi vội vàng bắt chước tiếng chó sủa.
Cầu xin! Nhất định phải có tác dụng! Mong ở gần đây có con chó hoang nào đó!
Tôi ra sức giả tiếng chó sủa, còn chủ thuê thì cười càng lớn.
Ông ta dừng tay lại một chút rồi trêu chọc nhìn tôi: “Điên rồi? Đến mức phải học tiếng chó sủa. Cho dù mày là con súc sinh, hôm nay cái tay phải này của mày cũng phải mất thôi!”
Ngay sau đó.
Ông ta nắm chặt lấy tay phải của tôi.
Tôi sợ hãi run rẩy toàn thân.
Ông ta nhanh chóng vung lưỡi dao băm xương lên!
Dù vậy, tôi vẫn không ngừng tru, nhưng trong lòng tôi đã tuyệt vọng.
Chẳng lẽ quanh đây không có con chó nào sao? Lần này đổi vận không thành công ư?
Khi tôi đang tuyệt vọng.
Khi lưỡi dao băm xương của chủ thuê sắp chém xuống tay tôi.
Đột nhiên!
Một con chó hoang cũng bắt đầu tru lên như tôi!
Đổi vận, đổi vận!
Cuối cùng cũng có thể đổi vận rồi!
Bên ngoài, tiếng chó sủa ngày càng vang vọng.
Khóe miệng tôi lập tức nhếch lên!
Bỗng nhiên, cửa phòng vang lên những tiếng đập dồn dập.
Ngay sau đó, vài người mặc đồng phục chĩa súng vào chủ thuê: “Đứng lại, đây là lần cảnh cáo đầu tiên! Bỏ con tin ra!”
Sắc mặt chủ thuê thay đổi.
Ông ta vội vàng quay đầu về phía cửa nhìn ra.
Ông ta ngừng lại, cười càng điên cuồng hơn: “Ha ha, còn bày mưu sẵn… Đã vậy, đừng trách tao không nể tình!”
Ông ta như quyết tâm.
Mạnh mẽ túm lấy tay tôi, nhanh như chớp vung dao băm xuống tay phải của tôi!
“Pằng!”
Trong nháy mắt, máu bắn tung tóe lên bức tường trắng, nở ra một đóa hoa kỳ dị.
10.
Có một người ôm tay phải, phát ra tiếng hét thảm thiết, ngã xuống đất đau đớn co quắp.
Nhưng, người đó không phải tôi.
Nòng súng của cảnh sát vẫn còn bốc khói trắng, và ngay sau đó, những cảnh sát khác đã khống chế chủ thuê.
Một cảnh sát nhìn tôi.
Vẻ mặt đầy lo lắng: “Cậu ổn không? Nghe thấy tôi nói gì không?”
Tôi tái nhợt, yếu ớt gật đầu.
Thì ra, chủ thuê trước đó đã giết không ít người, từ lâu đã bị cảnh sát theo dõi. Nhưng lão quá xảo quyệt, mỗi lần bắt đều trốn thoát.
Còn hôm nay, nhờ chủ thuê ban cho nên khi tôi dùng tiền âm phủ để thanh toán ở bệnh viện, có người báo cảnh sát muốn bắt tôi, nhưng cảnh sát khi xem camera, lại phát hiện ra chủ thuê.
Họ quyết định không làm lộ sơ hở, lặng lẽ theo dõi xe của ông ta đến nhà, phục kích xung quanh. Và tiếng chó sủa của tôi trong thời khắc nguy cấp đã trở thành tín hiệu hành động của họ.
Viên cảnh sát còn vỗ vai tôi, khen ngợi: “Cậu trai, cậu giỏi thật đấy! Còn biết ra tín hiệu ngầm cho chúng tôi! Tiếng chó sủa của cậu thảm quá, may mà không giống tiếng chó thật, nếu không chúng tôi cũng chẳng nhận ra.”
Viên cảnh sát cười, đùa giỡn để an ủi tôi.
Họ vui vì cuối cùng đã bắt được tội phạm hung ác, nhưng tôi lại chẳng thể cười nổi.
Tôi nhìn lần vào bàn tay phải của chủ thuê bị đạn bắn xuyên qua, bàn tay này coi như tàn phế, chỉ có thể cắt cụt.
Tiếng chó sủa này xem như đã đổi vận giữa tôi và chủ thuê…
Giờ đây, chủ thuê bị bắt, còn tôi được đưa vào bệnh viện.
Đổi vận, đổi vận…
Nằm trên giường bệnh, tôi nhắm mắt lại.
Nước mắt chảy dài xuống khóe mắt.
Nhưng mà sư phụ ơi, dù con có đổi vận thế nào đi nữa thì người cũng không thể quay về…
11.
Mọi chuyện đã kết thúc.
Chủ thuê đã nhận được hình phạt xứng đáng.
Còn sư phụ của tôi cũng không còn nữa.
Tôi đã tìm được một nơi núi xanh nước biếc để chôn sư phụ, vì người từng nói, thích nơi này nhất, ở đây có thể nhìn thấy nhà của chúng tôi.
Sau khi chôn cất sư phụ xong, tôi trở về nơi tôi thường khâu xác.
Mọi thứ vẫn còn quen thuộc như vậy.
Chỉ thiếu đi một người, thiếu đi những tiếng cười đùa.
Tôi cầm miếng da lợn lên, đứng tại chỗ thẫn thờ.
Từ nhỏ tôi đã là trẻ mồ côi, sư phụ đã nhận nuôi tôi. Nhờ vậy mà tôi không phải lang thang đầu đường xó chợ, thậm chí có thể đã chết đói.
Vào mùa đông, sư phụ sẽ mua cho tôi khoai nướng. Quần áo của sư phụ lúc nào cũng cũ, nhưng quần áo cho tôi lúc nào cũng mới.
Tôi không biết đã đứng đó bao lâu.
Cho đến khi lòng bàn tay tôi ướt đẫm.
Tôi mới bừng tỉnh, quay người lại… là con chó hoang hôm đó ở ngoài.
Nó vẫy đuôi dữ dội về phía tôi, lặng lẽ ở bên cạnh tôi.
… Tôi từng nghe người trong thành phố nói, nhưng tôi không hiểu lắm.
Giờ thì tôi đã hiểu rồi.
Thế giới rách nát, chỉ có chú chó mới có thể vá lại.
Tôi thở dài.
Xoa đầu nó: “Haiz, giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi… sống tốt nhé.”
Sư phụ! Bảo trọng!
Tôi và con chó cùng nhìn về phía cây lê trước mộ, cả người và chó đều không lên tiếng, cứ lặng lẽ như thế cho đến khi ánh hoàng hôn dần tàn.
-HẾT-