Thợ Khâu Xác - Chương 1
1.
“Nghe nói cậu là thợ khâu xác? Vậy thì…”
Chủ thuê chỉ vào cái xác trên bàn làm việc của tôi.
Khi tôi nhìn kỹ cái xác ấy, tôi lập tức châm điếu thuốc, cố nén cảm giác muốn nôn.
Kinh tởm! Thật sự quá kinh tởm!
Tôi đã làm nghề khâu xác hơn hai mươi năm, tự nhận mình là người gan dạ, nhưng đây là lần đầu tôi thấy một cái xác như vậy.
Chỗ khác thì tôi không nói, nhưng toàn bộ cánh tay phải của hắn đã bị chặt đứt, trên người còn nhiều vết cháy. Cánh tay phải bị đứt của hắn còn bị người ta khắc bốn chữ: Nợ cha con trả.
Nợ cha con trả?
Chắc chắn là đắc tội với ai rồi! Sư phụ tôi vẫn còn nằm viện, tiền thuốc men còn chưa đủ, tôi không muốn dính vào rắc rối.
Tôi nhíu mày, định mở miệng từ chối, nhưng chủ thuê lại không hề nao núng: “Chỉ cần cậu có thể khâu xong cái xác này trước giờ Mão, số tiền trong bao này…”
Chủ thuê nhấc lên một bao tải lớn, mở miệng bao ra.
Bên trong toàn là một màu đỏ rực!
Tôi nuốt lời từ chối, ánh mắt có chút dại đi.
Số tiền này… thật sự quá nhiều.
Có số tiền này, tiền thuốc men của sư phụ sẽ có chỗ lo rồi. Nhưng…
Tôi hơi do dự, dùng giọng thương lượng: “Giờ Mão, tức là 6 giờ sáng mai… Thời gian này hơi gấp.”
Để kịp giờ Mão, tôi phải không ăn không ngủ mà khâu không ngừng nghỉ mới có thể hoàn thành. Nhưng điều đó là không thể, vì ở đây có nhiều chó hoang, mà khi chó hoang tru lên thì không thể làm việc được.
Tôi không thể phá vỡ quy tắc, nếu không…
Tôi cắn răng muốn từ chối.
Đột nhiên, điện thoại của tôi rung mạnh, đó là một tin nhắn thúc giục tôi nộp tiền thuốc men.
Chủ thuê thấy tôi như vậy, lập tức mất kiên nhẫn: “Sao đây? Nhận hay không?”
Thấy tôi không phản ứng, ông ta kéo miệng bao lại và định rời đi: “Nếu không nhận, tôi sẽ tìm người khác…”
Tôi lập tức giữ tay ông ta đang kéo miệng bao lại: “Tôi nhận, tôi nhận!”
2.
Tôi đứng cạnh bàn làm việc, chăm chú nhìn đồng hồ.
Tay cầm da heo và kim chỉ có chút run rẩy.
Thú thật, tôi rất căng thẳng.
“Các cụ tổ ơi! Làm ơn đi! Tối nay đừng có con chó hoang nào tru lên, con khâu xác là kiếm tiền cứu mạng, xin các cụ phù hộ cho con!”
Tôi khấn vái không ngừng, cho đến khi đồng hồ chỉ 6 giờ tối, tôi lập tức bắt đầu may.
Đã đến giờ rồi!
Người sống có thời gian của người sống, người chết có thời gian của người chết. Thợ khâu xác chúng tôi chỉ có thể làm việc vào ban đêm.
Tôi lấy hết can đảm, trực tiếp cầm da heo và kim chỉ lên may.
Công việc của thợ khâu xác là dùng da heo tươi, gỗ trúc và các công cụ khác để hoàn thiện những phần cơ thể không hoàn chỉnh của người chết.
Tôi dùng da heo để thay thế da bị cháy của hắn, sau đó dùng mộc trúc trộn lẫn với nội tạng để nhồi vào cơ thể gã, rồi cầm lấy cánh tay phải bị đứt của hắn chuẩn bị khâu lại.
Nhưng, cánh tay phải của cái xác này sao lại kỳ lạ như vậy?
Tôi nhíu mày, nhìn kỹ cánh tay phải của gã.
Cánh tay phải của hắn giống như bị người ta dùng dao chặt xương chặt xuống.
Nhưng điều kỳ lạ là, tại sao lại không có dấu hiệu vùng vẫy?
Giống như cánh tay bị chặt khi hắn đã chết vậy…
Tôi khựng lại.
Đột nhiên, điện thoại tôi reo lên.
Đó là một số lạ: “Khâu đến đâu rồi?”
Là chủ thuê.
Tôi nắm chặt kim trong tay: “Sắp xong rồi, chỉ còn cánh tay phải chưa xử lý.”
Không biết có phải ảo giác của tôi không.
Khi tôi nói đến “cánh tay phải”, chủ thuê dường như nín thở, dừng lại vài giây, rồi khẽ cười: “Vậy tôi sẽ không làm phiền nữa, giờ Mão, tôi sẽ đến lấy đúng giờ.”
Ông ta cúp máy.
… Thôi bỏ đi, chắc là kẻ sát nhân chưa hả giận, nên sau khi hắn chết lại bồi thêm vài nhát?
Tôi lắc đầu, tiếp tục cầm kim khâu cơ thể gã.
Mồ hôi lạnh của tôi chảy ròng ròng.
Nhưng tay tôi không dừng lại.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Thêm vài tiếng nữa trôi qua, cuối cùng tôi cũng sắp khâu xong cái xác.
Chỉ còn bước cuối cùng!
Chỉ cần thêm vài mũi cuối, là xong!
“Cảm ơn các cụ tổ! Hôm nay không có con chó nào tru lên, sau khi xong việc con nhất định sẽ mổ vài con heo cúng các cụ!”
Tôi lau mồ hôi đầy trên trán.
Liếc nhanh ra ngoài cửa sổ…
Bầu trời u ám dường như đã ngả sang màu vàng nhạt, trên đỉnh núi lấp ló một vệt trắng mờ.
Chết tiệt! Trời sắp sáng rồi!
Chủ thuê muốn xác khâu xong trước khi trời sáng, phải nhanh lên thôi! Có thể kịp mà.
Tôi lập tức tăng tốc độ làm việc.
Chỉ còn một mũi cuối cùng!
Đúng lúc tôi khâu đến mũi cuối cùng…
Ngoài cửa bỗng vang lên vài tiếng chó hoang tru!
3.
“Gâu! Gâu! Auuu…”
Sao tự nhiên lúc này lại có tiếng chó hoang tru?!!
Tôi dừng kim lại, mồ hôi lạnh túa ra.
Nhớ lại lời sư phụ từng dạy, nghề của chúng tôi có một quy tắc: Nếu trong lúc khâu xác mà có chó hoang tru lên, thì phải ngừng công việc ngay.
Nhưng ánh sáng lờ mờ bên ngoài đã len lỏi vào trong, tiếng chó hoang sủa ngày càng dữ dội! Nghe giọng sủa này, chắc không thể dừng lại trong một lúc đâu.
… Chết tiệt! Phải làm sao đây?!
Nếu không tiếp tục khâu thì sẽ không kịp…
Tay tôi run lẩy bẩy.
Kim chỉ lúc nặng lúc nhẹ chọc vào da heo.
Nhưng mà… Không khâu xong, chắc chắn chủ thuê sẽ không hài lòng, có khi còn không trả tiền…
Chết tiệt, đó là cả một túi đầy tiền đỏ chót!
Tôi nghiến răng, mồ hôi rơi xuống đôi tay đang run rẩy.
Không cần biết nữa! Quy tắc là thứ chết, người mới là thứ sống. Chó hoang sủa thì sao chứ, chẳng lẽ mấy con thú đó xông vào cắn tôi à?
Tay tôi nhanh chóng đưa kim chạy trên thi thể, miệng lẩm bẩm: “Con đang cứu người, xin hãy phù hộ cho con! Quan Âm Bồ Tát từ bi phù hộ con!”
“Địa Tạng Vương Bồ Tát phù hộ con!”
“Nam Mô A Di Đà Phật phù hộ con!”
Tôi run rẩy cầm kim chỉ, miệng không ngừng cầu nguyện cho thêm can đảm.
Cuối cùng…
Tôi cũng đã khâu xong xác!
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn qua đồng hồ: Giờ Bắc Kinh – 05:59
Ngay sau đó.
Giờ Bắc Kinh – 06:00
Chủ thuê vừa lúc đẩy cửa bước vào: “Khâu xong chưa?”
Sao mà ông ta đúng giờ thế nhỉ? Có phải ông ta đứng chờ ngoài kia không?
Tôi ngây người.
Chủ thuê hài lòng, đi quanh thi thể vừa được khâu một vòng: “Ừ, rất tốt! Quả nhiên cậu là một thợ khâu xác đạt tiêu chuẩn!”
Ông ta bảo thuộc hạ khiêng xác đi, còn tiếc nuối vỗ nhẹ lên vai tôi: “Ài… nếu người lúc đó là cậu thì đã chẳng có chuyện này hôm nay rồi nhỉ?”
Ông ta đang nói gì vậy? Hôm nay mới bắt đầu mà? Chẳng lẽ hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì?
Tôi bối rối gãi đầu, định hỏi thêm thì ông ta đã đưa ngay cho tôi chiếc bao tải.
Đó là cái bao đựng tiền hôm qua.
… Dù sao, cuối cùng nhận được tiền là tốt rồi. Đây chính là tiền cứu mạng sư phụ tôi!
Khóe miệng tôi nhoẻn cười, định mở bao tải ra kiểm tra.
Nhưng đột nhiên có một cuộc gọi đến: “Alo? Đây có phải là người nhà của bệnh nhân Đinh Dương không? Tình trạng của bệnh nhân hiện không tốt, xin anh đến gấp.”
4.
“Cái gì?! Tình trạng của sư phụ trở nặng sao?”
Tôi sững người, sau đó lo lắng đến mức mồ hôi chảy đầy người. Mặc kệ sự mệt mỏi, tôi lập tức mở ứng dụng gọi xe. Nơi chúng tôi ở khá hẻo lánh, cách bệnh viện ở trung tâm thị trấn một đoạn, hơn nữa lúc này mới 6 giờ sáng, nên rất khó gọi xe.
Tôi luống cuống, chủ thuê thấy vậy, liền tử tế nói: “Hay để tôi chở đi nhé? Tôi cũng có chút quen biết với sư phụ cậu, theo tình theo lý đều phải đến thăm ông ấy.”
Chủ thuê lần này thật tốt quá, không chỉ cho tôi đủ tiền thuốc men, mà còn định chở tôi đi nữa.
Nghe những lời đó, tôi cảm thấy như nắm được chiếc phao cứu mạng, vội vã cảm ơn ông ta.
Chủ thuê cũng không nói nhiều, lập tức cùng tôi khuân bao tiền lên xe, phóng thật nhanh đến bệnh viện. Quãng đường bình thường mất 30 phút, nhưng ông ta toàn đi đường tắt, cuối cùng chỉ mất hơn 10 phút là tới nơi.
… Người tốt như vậy, mà tôi còn nghi ngờ, thật đáng chết.
Tôi thấy áy náy, định xin lỗi. Nhưng ông ta lại lấy từ cốp sau ra một giỏ trái cây, rồi nhét bao tiền vào tay tôi: “Còn không đi nhanh lên? Sư phụ cậu đang ở đâu?”
“À! Ông ấy đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật!”
Tôi cùng chủ thuê chạy đến phòng cấp cứu. Khâu thay, ca phẫu thuật của sư phụ rất thành công, nhân viên y tế giục tôi đi đóng viện phí. Tôi áy náy nhìn chủ thuê: “Xin lỗi, lại làm phiền ông phải chạy đi một chuyến. Tôi đi đóng tiền trước, ông đợi ở đây chút nhé.”
Chủ thuê lắc lắc giỏ trái cây trong tay: “Không sao, tôi đi thăm sư phụ cậu trước, dù sao ông ấy cũng là bạn cũ của tôi mà.”
Vậy cũng được. Thế là tôi đi đóng tiền. Mặc dù bệnh viện vừa mới bắt đầu làm việc, nhưng chỗ thu phí đã đầy người xếp hàng. Tôi nghiêm túc ôm bao tiền xếp hàng, cảm giác áy náy ngày càng tăng.
Giờ thì sư phụ không sao rồi, chủ thuê lại giúp tôi nhiều như thế, dù thế nào cũng nợ ông ta một ân tình. Không biết tôi có thể giúp gì cho ông ta…
“Người tiếp theo! Người tiếp theo!”
Nhân viên thu phí gọi mấy lần đầy khó chịu.
Tôi mới sực tỉnh, báo thông tin của sư phụ, rồi đặt bao tiền lên bàn: “Đây, đây, tôi đến đóng tiền phẫu thuật! Bao nhiêu đây chắc là đủ rồi!”
Nặng như thế này, chắc chắn đủ tiền thuốc men cho sư phụ!
Tôi tự tin vô cùng, nhân viên thu phí nhận lấy bao tiền, vừa mở ra thì sững sờ đứng hình. Sau đó… Nhân viên nhìn tôi như nhìn thứ gì bẩn thỉu: “Đủ, chắc chắn là đủ, nhưng tiền này không thể dùng được!”
“Cái gì, là tiền giả sao?!”
“Không phải.”
Nhân viên rút từ trong bao ra một tờ tiền: “Tiền này là… tiền âm phủ!”