Thỏ Hoang và Cáo Kiêu - Chương 4
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉https://s.shopee.vn/50L6nr3Bmk
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Metruyen và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
10
Tôi bụng rỗng về căn hộ của .
Trước cửa vẫn còn dép lê của Hạ Lâm.
Trên ghế sofa vẫn vắt áo khoác của .
Trong nhà tắm vẫn còn đồ dùng vệ sinh cá nhân của .
Tủ lạnh vẫn còn món sườn chua ngọt thất bại tối qua nấu.
Khắp nơi đều là dấu vết của .
Hạ Lâm từng nghĩ đến tương lai.
Thật … từng nghĩ .
Chính là cuối tuần , trong một đêm mưa rả rích.
Hai chúng cuộn tròn sofa xem phim.
Khi nam nữ chính cùng bước lễ đường, đột nhiên hỏi :
“Anh sẽ lái máy xúc cả đời ?”
Lúc đó Hạ Lâm lên màn hình, khoé môi khẽ cong một đường nhẹ như .
Anh , nếu thể, lái cả đời. Ngày ba đã đánh gãy ba cây roi mà vẫn ngăn thi bằng lái máy xúc.
Nghe xong, giơ ngón cái khen .
trong lòng nghĩ, mẹ chắc chắn sẽ đồng ý cho lấy một trai lái máy xúc. Đẹp trai cỡ nào cũng vô dụng.
Từ nhỏ mẹ đã dạy rằng—thích và kết hôn là hai chuyện khác .
Mẹ thời trẻ nhiều theo đuổi, cuối cùng chọn lấy ba —một tay trắng nhưng trai ai sánh bằng.
Tôi sinh trong giai đoạn tình yêu của họ rực cháy nhất, thế nhưng cuối cùng mẹ vẫn ôm rời —vì tiền.
Biết bao vấn đề lẽ chỉ cần tiền là giải quyết , nhưng họ dùng tình cảm gánh. Mà tình cảm chẳng thể lớn nhanh hơn tốc độ tiêu hao. Vậy nên tình yêu đó… thể kéo dài .
Mẹ đã dùng con đường của để dạy rằng, sống thực tế mới là điều .
Tộc yêu tinh như chúng , lợi thế rõ ràng nhất chính là nhan sắc.
Nếu đàn ông thứ đó, thì cũng thể tiền của họ.
Công bằng thôi.
Sau , mỗi đàn ông mẹ chọn đều giàu . Và mỗi ít nhiều đều trở thành tài nguyên để mẹ xây dựng sự nghiệp.
Mẹ kiếm nhiều tiền, cho một môi trường lớn lên thật .
Tôi học hành bình thường, mẹ liền cho học vẽ, học violin, học bóng chuyền. Mẹ , sẽ luôn một con đường phù hợp với .
Sau khi nghiệp học viện mỹ thuật, mở tiệm hoa, mẹ liền đưa tiền giúp thuê một mặt bằng đắc địa.
Không chỉ cho vốn khởi nghiệp, mẹ còn thường xuyên trợ cấp .
Ngôi nhà đang ở, phương tiện … đều do mẹ mua.
Mẹ đối xử với , nên bà can thiệp việc chọn bạn đời của , cũng thấy phiền. Dù bà sẽ hại .
Vậy nên mỗi lần mẹ giới thiệu đối tượng xem mắt, đều .
Người bạn đời lâu dài trong tương lai nhất định cũng mẹ chấp nhận.
Mẹ chỉ một, thể vì đàn ông mà khiến bà buồn.
Sau bữa trưa, dọn dẹp nhà cửa xong, gọi cho mẹ.
“Mẹ, buổi xem mắt hôm nay… hỏng .”
“Hỏng ?”
“Ừ, ưng con.”
“Không , mẹ sẽ tìm cho con khác. Chờ tin vui của mẹ nhé!”
“Vâng.”
Cúp máy, gọi cho Hạ Lâm.
Đầu dây bên bắt máy ngay lập tức:
“Alo?”
Tôi im lặng hai giây:
“Khi nào tới lấy đồ của ?”
“Anh đang ở—”
“Đừng đến bây giờ,” ngắt lời, giọng khàn khàn, “Hôm nay… thấy .”
11
Hạ Lâm vẫn đến.
Gần như ngay khi cúp máy, chuông cửa đã vang lên.
Tôi giả vờ nhà, đó thẳng tay chặn cả hai tài khoản WeChat.
Hôm , đến tiệm hoa, mới treo bảng “mở cửa”, Hạ Lâm đã xuất hiện.
Chiếc xe điện già cũ kỹ biến mất, thay đó là một chiếc Mercedes G-Class bóng loáng. Dép lê nhường chỗ cho giày da thủ công. Tóc cũng tạo kiểu chỉnh tề.
Vẫn trai đến mức khiến nghẹt thở, nhưng… chẳng còn liên quan gì đến nữa.
Hạ Lâm chạy thẳng tới mặt :
“Em ăn sáng ?”
Tôi đang buộc tạp dề, :
“Mã vân tay cửa xóa. Muốn lấy đồ thì tự mà lấy.”
“Thời Vũ Miên.”
“Còn chuyện gì nữa?”
“Em thể đừng dùng giọng điệu như thế với , thật sự thể chịu nổi…”
“Tránh một chút, đang chắn đường làm ăn của .”
Hạ Lâm im lặng tại chỗ một lúc, xoay định .
Vừa đến cửa, chịu nữa.
Đứng chễm chệ như tượng thần giữ cửa.
Trong tiệm còn bao việc đang chờ xử lý, mặc kệ .
Chẳng mấy chốc, khách tiệm ngày càng đông.
Hạ Lâm bắt đầu… giúp kéo khách.
Không chỉ dùng mặt, mà còn dùng miệng.
Hình như biết rõ các loại hoa trong tiệm, giới thiệu như chuyên nghiệp thật sự.
Vừa qua mười giờ, trợ lý của Hạ Lâm cũng đến, hình như là đưa tài liệu.
Hạ Lâm ký tên xong còn một cuộc điện thoại.
Sau đó thì rời .
Trợ lý ở , thay chỗ , vẫn tiếp tục làm công việc giới thiệu sản phẩm như gì xảy .
Trong lòng bắt đầu nảy sinh một dự cảm.
Bận rộn xong một đợt, đem một bó tulip và một chai trà trái cây gửi cho trợ lý, cảm ơn xong thì bảo về .
Hơn hai giờ chiều, Hạ Lâm xuất hiện, tay cầm chai trà trái cây đưa cho trợ lý lúc sáng.
Ngay mặt , vặn nắp uống một ngụm lớn.
Tôi nhíu mày:
“Anh rảnh quá ha?”
Hạ Lâm lập tức nở nụ rạng rỡ:
“Cuối cùng cũng chịu thẳng mặt ?”
Tôi liếc xéo , giọng ngượng nghịu:
“Tiệm hoa tháng … mỗi ngày đều vài đơn lớn, là do ?”
Hạ Lâm im lặng hai giây, nghiêng đầu gần , nhẹ giọng hỏi:
“Đoán ?”
Tôi lùi một bước, né ánh mắt :
“Ừ, ngu lắm, giờ mới đoán .”
Vừa định , đã Hạ Lâm kéo tay giữ .
Tôi giằng vài cái thoát, cuối cùng giữ vai, xoay .
“Thời Vũ Miên, công ty một dự án gặp trục trặc, công tác ba ngày. Khi về…
“Chúng chuyện nghiêm túc một lần, ?”
Tôi mặt sang chỗ khác, mím môi, trả lời.
Hạ Lâm giơ mu bàn tay, nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt , nửa dỗ nửa :
“Không gì, coi như em đã đồng ý nhé.”
12
Ba ngày Hạ Lâm mặt, tiệm hoa vẫn kinh doanh .
Mỗi ngày đều buôn may bán đắt, tiền lời đếm xuể, nhưng hiểu … chẳng vui nổi chút nào.
Mẹ thực sự giới thiệu thêm một đối tượng xem mắt nữa, mở công ty bảo hiểm, ngoại hình cũng tệ.
Hôm qua mới kết bạn WeChat, ảnh đại diện là mặt biển lấp lánh sóng ánh.
Chúng chuyện vài câu đơn giản, hẹn tối nay sáu giờ gặp.
Hạ Lâm cũng bảo sẽ về hôm nay.
Buổi chiều, cô bé làm bán thời gian xin nghỉ, một trông tiệm.
Treo bảng 【Đang nghỉ】, lòng cứ ngẩn ngơ đợi đến năm giờ, chẳng buồn về thay đồ, cũng trang điểm.
Tôi cũng biết đang chần chừ điều gì.
Đã năm giờ rưỡi .
Tôi tắt máy tính, định tắt đèn thì chuông gió nơi cửa khẽ vang lên.
Theo phản xạ, về phía cửa.
Hạ Lâm chạy , nụ rạng rỡ, đặt một hộp socola lớn lên quầy bên cạnh .
“Hôm nay đóng cửa sớm thế?”
Tôi im lặng hai giây, nhàn nhạt :
“Tôi hẹn.”
Nụ trong mắt Hạ Lâm lập tức đóng băng, khóe môi cũng chậm rãi hạ xuống.
“Là… buổi xem mắt ?”
“Ừ.”
“Thời Vũ Miên,” Hạ Lâm tiến lên nửa bước, khựng , “Chẳng em đã đồng ý sẽ chuyện với ?”
Tôi ngẩng mắt, khẽ mỉm :
“Nói gì nữa? Hôm đó … cũng đã lải nhải cả đống, giọng to như , chắc thấy chứ?”
“Nghe , thấy em … em tư tâm với ,” giọng Hạ Lâm khẩn thiết, “Nên đó nghĩa là em thích , đúng ?”
Tôi gì. Hạ Lâm cau mày càng lúc càng chặt.
“Thời Vũ Miên, tất cả những gì làm… chỉ để câu đó từ em. Từ việc đòi em bao , cố chấp dọn đến sống cùng, tất cả chỉ vì em thích — chỉ là thích về thể xác.
“Tôi cố ý giấu em. Nghĩ , em chọn ban đầu là vì nghĩ thiếu tiền, đúng ? Người khi đối mặt với kẻ yếu hơn thì sẽ hạ thấp cảnh giác. Tôi đúng là lợi dụng điều đó để tiếp cận em. Đợi đến khi em chấp nhận , sẽ tìm thời điểm thích hợp để tất cả.”
“Tôi chọn thời điểm là khi mẹ em giới thiệu cho em. chuyện đến sớm. Nếu lúc đó từ chối, sợ dì tìm khác cho em.”
“…”
“Còn vì ngay rằng là em sẽ xem mắt, là vì biết, rốt cuộc chiếm bao nhiêu phần trong lòng em. Tôi tưởng đã thể hiện đủ rõ ràng, nhưng em vẫn luôn tránh né, sốt ruột lắm… Hơn nữa, em chỉ nhắn rằng: ‘Khi tiền , sẽ bao nuôi ’, hề đến chuyện tình cảm, em bảo hiểu đây?”
“…”
“Cuối cùng, từng cảm thấy con gái yêu tiền là . Ai mà chẳng yêu tiền? Yêu tiền tức là yêu cuộc sống. Mà trùng hợp thay… nhiều tiền.”
Vừa , Hạ Lâm rút từ ví một chiếc thẻ đen, đưa tới mặt , giọng thành khẩn:
“Thời Vũ Miên, tiền để em giữ, còn tình yêu… cho , ?”
Tôi khẽ ho một tiếng, chỉ tay phía cửa:
“Muộn .
“Đối tượng xem mắt của … đến .”