Thỏ Hoang và Cáo Kiêu - Chương 3
7
Hạ Lâm đưa điện thoại đến mặt :
“Trong WeChat của em còn mấy cái kiểu 3A2B gì đó , gọi hết tới đây, hôm nay dọn một lượt.”
“…”
Đậu xanh.
Tôi giật lấy điện thoại.
Vừa khéo “tí tách” hai tiếng.
【AAA Sinh Viên Thể Thao – Tám Trăm Một Lần】gửi tin nhắn đến:
【Chị ơi, chúc chị và Hạ hạnh phúc nha (hoa hồng.jpg)】
“…”
Tôi gửi một dấu chấm hỏi.
Nhận về một dấu chấm than đỏ chói.
“…Anh đã làm gì ?”
Hạ Lâm lười biếng tựa lên sofa, cánh tay dài duỗi thoải mái:
“Tôi thể làm gì? Một thằng coi máy xúc như ánh trăng sáng trong tim, khi bắt buộc chọn một trong hai, em nghĩ nó chọn gì?”
Tôi “xì” một tiếng:
“Anh tưởng sẽ tin?”
Hạ Lâm liếc , khoé môi nhếch lên:
“Tin thì giờ em cũng chỉ còn , là bao theo tháng ? Bao năm cũng .”
Tôi trợn mắt:
“Anh thiếu tiền lắm ?”
Lợi dụng lúc chú ý, nhanh tay thò túi quần móc một cái bật lửa màu đen bạc bóng loáng, “tách” một tiếng bật nắp:
“Dunhill Longson Series, nếu nhớ nhầm thì cái hơn mười triệu đấy? Anh thiếu tiền? Trả lời !”
Hạ Lâm cúi mắt im lặng hai giây, chậm rãi ngẩng đầu, mỉm :
“Hàng nhái thôi, còn chạy xe điện cũ mà, thiếu tiền mới lạ.”
Nói xong, giật bật lửa khỏi tay , dứt khoát ném thẳng thùng rác.
Một tiếng ‘cạch’ khẽ vang lên, trầm thấp và nặng nề.
“Vứt luôn ?!”
“Ừ, dù cũng hút thuốc nữa, giữ làm gì.”
Tôi nheo mắt , ánh mắt đầy nghi hoặc:
“Thế cái chuyện mỗi tháng cho một trăm triệu tiêu vặt là thế nào?”
“Đó là mục tiêu cuộc đời —nếu em chịu làm vợ .”
Hạ Lâm thản nhiên trả lời, mặt hề đỏ, tim hề loạn.
Tự dưng thấy mặt nóng bừng, cổ cứng ngắc phản đòn:
“Anh còn bảo bao mà!”
“ ,” Hạ Lâm ranh mãnh, “Thì em bao , cố gắng nữa.”
“…”
Tôi nghĩ ba giây, xì như quả bóng xì, rúc sofa, thỉnh thoảng liếc trộm Hạ Lâm một cái.
Dáng quá chuẩn, mặt quá , sạch sẽ, … biết hôn.
Cũng tồi.
Tôi thẳng dậy, hai tay siết cổ , nghiêm túc:
“Những việc cho phép thì làm quá giới hạn, làm ?”
Hạ Lâm nhướng mày, đưa ngón tay chạm nhẹ cổ tay trong của :
“Tôi lời mà, đại boss.”
Được .
Vậy thì thử một tháng xem .
8
Hạ Lâm dọn đến ở chung với .
Anh trả nhiều quá, nên cung cấp dịch vụ 24 giờ.
Mà rõ ràng chỉ trả ba nghìn một tháng.
Quan trọng là… dịch vụ của thật sự .
Muốn hôn là hôn, sờ là sờ, đến lúc sờ đến phát hỏa thì cũng biết tự giải quyết, gây chuyện.
Còn làm ấm giường giùm nữa, chỉ là… buổi sáng ép đến mức chịu nổi.
Điều bất ngờ nhất là, phát hiện Hạ Lâm vẻ hợp vía với .
Từ khi dọn , tiệm hoa của ngày nào cũng hai, ba đơn lớn, doanh thu mỗi ngày gần chạm mốc mười triệu.
Làm suýt nữa phát thưởng cho .
Tôi thật sự đã phát thưởng, nhưng nhận, chỉ bảo nên nghĩ đến chuyện tương lai.
Cũng đúng, sắp hết một tháng .
Tối đó, khi tắm xong, tai thỏ của bất ngờ mọc .
Hạ Lâm đang tựa đầu giường xem điện thoại.
Tôi lao lòng như một cơn gió.
Hạ Lâm đặt điện thoại xuống, động tác thuần thục vuốt ve tai thỏ của .
Còn thì ôm cổ , hôn tới tấp để dấu dâu tây.
Sau khi “trồng” xong, tai thỏ cũng tự rụt .
Tôi chui chăn trong trạng thái vô cùng sung sướng, cầm điện thoại thì mẹ gọi đến.
Tôi bắt máy, ngón tay vô tình lướt qua nút loa ngoài.
Giọng mẹ lập tức vang lên đầy hào hứng:
“Miên Miên , mẹ tìm cho con một để xem mắt , trai, còn siêu giàu!
“Mẹ gửi thông tin liên lạc cho con nhé, mai gặp mặt , chuyện trực tiếp sẽ hiệu quả hơn.”
Tắt máy, sang Hạ Lâm, đang bình tĩnh :
“Em sẽ ?”
Tôi còn đang suy nghĩ thì Hạ Lâm đã vén chăn, bước xuống giường:
“Vậy bây giờ nhé?”
Không cãi vã, ồn ào, im lặng đến mức khiến cảm thấy nghẹt thở.
Tôi hiểu đang chần chừ điều gì.
Thế nhưng Hạ Lâm đã thay đồ xong, tới cửa:
“Đi đây.”
“…”
Tiếng cửa đóng nhẹ kéo trở về thực tại.
Tôi chạy chân trần mở cửa, ngoài hành lang đã trống trơn.
Đi nhanh luôn ?!
Quả nhiên, sự do dự của đã làm tổn thương .
Điện thoại hiện thông báo lời mời kết bạn mới, ảnh đại diện đen sì thấy rõ, tên chỉ một chữ cái: H.
Tôi đồng ý kết bạn, đối phương lập tức gửi mấy tin nhắn liền một lúc, giọng điệu lạnh lùng như công việc.
Không thích.
Tôi nhớ Hạ Lâm.
Phải làm đây, hình như đã tình cảm với đang “bao nuôi” .
phú bà thật sự.
Giữ bao lâu nữa?
Tôi mở khung trò chuyện với 【Lái Máy Xúc – Bảy Trăm Một Lần】, gõ từng dòng:
【Nếu một ngày nào đó thật sự giàu .】
【Tôi sẽ ngần ngại bao cả năm.】
【 xin .】
【Bây giờ chỉ thể lời tạm biệt.】
Gửi xong tin nhắn cuối cùng, mơ hồ thấy tiếng vật nặng rơi mạnh xuống cầu thang.
Hừ.
Chắc là ảo giác khi lời chia tay thôi.
9
Trằn trọc suốt cả đêm.
Sáng hôm , vinh dự nhận hai quầng thâm đen sì mắt.
Trang điểm qua loa một chút, đến chỗ hẹn đúng giờ—một nhà hàng sân thượng cao cấp giữa trung tâm thành phố.
Nhân viên phục vụ dẫn phòng riêng.
Chỉ bóng lưng của “Ngài H.” thôi đã khiến sững .
Đến khi thấy chính diện, ngây dại.
Tóc đen dày chải ngược kiểu slickback, vest cao cấp tối màu cắt may chuẩn chỉnh theo dáng, cổ áo sơ mi thấp thoáng một dấu hôn—chính là cái để tối qua.
Hạ Lâm tháo kính râm, mỉm đúng kiểu quý ông:
“Lại gặp , Thỏ Con.
“Lần đầu thấy em trang điểm, vinh hạnh ghê.”
“…”
Tôi lập tức móc điện thoại , bấm gọi:
“Mẹ! Mẹ lừa ! Người mẹ tìm cho con xem mắt là một lái máy xúc đó! Ngày nào cũng lái cái xe điện cũ, mang dép lê, tất rách ba lỗ mà tiếc nỡ vứt…”
Chưa kịp hết câu thì Hạ Lâm đã giật điện thoại, dứt khoát tắt máy.
Anh xuống ghế, thản nhiên mở lời:
“Giới thiệu bản thân, Hạ Lâm. Hiện đang sở hữu hai công ty niêm yết, một xưởng rượu, sáu căn hộ, hai mươi mặt bằng kinh doanh, tám chiếc xe. Là con trai duy nhất của giàu nhất thành phố .
“Độc nhất vô nhị.”
Nói xong, lười biếng ngả , ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn:
“Đến lượt em.”
Tôi liếm môi:
“Thời Vũ Miên. Giới tính nữ.”
“Hết ?”
Giọng điệu nhẹ tênh của Hạ Lâm khiến cáu.
Tôi ngửa đầu uống nửa ly nước, “cạch” một tiếng đặt ly xuống bàn:
“Làm màu cái gì? Ở chung suốt một tháng, còn biết thế nào ?”
Hạ Lâm thẳng dậy, ánh mắt chớp :
“Thì em cũng biết chúng đã ở bên một tháng, mà tối qua… em chẳng nổi một câu để giữ .”
“Tôi…” Tôi nghẹn lời.
Cúi đầu xuống, giọng nhỏ : “Tôi giữ làm gì? Mối quan hệ giữa chúng vốn thể lâu dài. Sớm muộn gì cũng tìm một định.”
“Thế nên dù nhắc đến chuyện tương lai biết bao lần, em vẫn từng nghĩ đến chuyện để trở thành định đó, đúng ?”
Hạ Lâm càng , giọng càng gấp.
Tôi ngẩng lên :
“Anh đang giận ?”
Hạ Lâm lập tức mặt :
“Không .”
Tôi đang ở thế yếu, bỗng nắm điểm yếu của .
“Hạ Lâm, đang giận thật đấy. vì giận?
“Tôi trả tiền cho ? Tôi trả . Tôi còn hỏi thấy thiếu , cũng bảo là .
“Tối qua mất ngủ, còn chuyển thêm cho mười triệu, nhận. vẫn giận, vì ?
“Vì đã bỏ mối quan hệ nhiều hơn những gì giao dịch, mà thì , đúng ?”
Lần đến lượt Hạ Lâm uống nước.
Anh đặt ly xuống, ánh mắt còn sắc bén, giọng cũng dịu :
“Thời Vũ Miên, thì đến tận bây giờ em mới nhận thích em ? Nói lần nữa, em chắc chắn rằng bản thân chỉ bỏ những gì trong giao dịch ?”
“…”
Đột nhiên thấy thua thiệt mất mặt, trong lòng nóng như lửa đốt, nổi giận lên mặc kệ tất cả:
“Anh đã thấu tất cả , hẹn đây làm gì? Muốn mặt ? Lừa chơi vui ?
“, thừa nhận tình cảm dành cho đã biến chất, tâm tư! khả năng giữ bên cả đời!
“Đừng với rằng chỉ cần yêu là đủ, là thể bên dài lâu. Tôi tin tình yêu thể vượt qua mọi thứ — chỉ tiền mới làm điều đó!”
“Anh thấy thực dụng đúng ? Tôi chính là như ! Thế giới đang sống là utopia. Lãng mạn giá. Tình yêu nền tảng vật chất cuối cùng chỉ là cơm thừa canh cặn!
“Anh thích , nhưng thứ thích chỉ là vẻ ngoài của . đó chỉ là ưu điểm. Tôi còn nhiều khuyết điểm, như tính cách của , thích ? Anh thích, thế nên mới nổi giận!”
Tôi một , đầu óc ong ong cả lên.
Hạ Lâm đối diện , như bức tượng, như thể đã hét cho hóa đá.
Tôi cầm nửa ly nước còn lên, uống cạn, “cạch” một tiếng đặt xuống:
“Tôi làm tổn thương , cũng lừa . Vậy thì… coi như hòa.”