Thịnh Vũ - Chương 4
10
Vệ Sách quỳ trước mặt ta, đau khổ mở miệng.
“Thịnh Vũ, hôm nay ta cầu xin nàng cứu ta, nàng có thể ra tay giúp đỡ không?”
Không đợi ta nói, hắn lại vẫy tay, có hai tên gia nhân áp giải thứ muội đến trước mặt ta.
“Đều là ả giả vờ giả vịt gây chia rẽ. Giờ ta giao ả cho nàng xử lý, nàng cứu ta đi.”
Thứ muội giương nanh múa vuốt, muốn chửi ầm lên nhưng lần này Vệ Sách đã có chuẩn bị, nhét sẵn một miếng vải vào miệng nàng ta.
Ta chỉ thấy buồn cười hơn, cũng càng khinh thường hắn.
“Thịnh Doãn Sở tuy có lỗi nhưng chẳng lẽ ngươi thoát được sao? Chuyện năm xưa bày mưu tính kế để ta làm thiếp là do ngươi làm, đúng không?”
“Đổ hết lỗi lên đầu nữ tử, ngươi đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ.”
Nhìn bộ dạng mặt mày tái nhợt, bước đi loạng choạng của hắn, ta lắc đầu.
“Vệ Sách, độc đã ngấm vào xương tủy, ta bất lực.”
Vệ Sách nghe vậy, thân thể mềm nhũn, lúc ta đi ngang qua thì ôm lấy chân ta: “A Vũ, nhất định nàng có cách, đúng không?”
“Chỉ cần nàng chịu cứu ta, chúng ta quên hết chuyện cũ bắt đầu lại được không? Ta sẽ cưới nàng làm vợ, chúng ta sẽ sống nương tựa vào nhau, giống như nàng từng mong ước.”
Ta lắc đầu: “Ta đã có phu quân rồi.”
“Nếu nàng muốn… vậy ta làm nhỏ cũng được.”
Ta ghê tởm đá hắn một cước.
Có người dân vây xem nói Vệ Sách không biết xấu hổ, cũng có người nói ta vô tình tàn nhẫn. Nhưng ta không hề để ý, cứ thế đi về phía hẻm Giáp Vĩ.
11
Cuộc đấu tranh giữa thái hậu và hoàng thượng ngày càng gay gắt, Hác Chương dặn ta mấy ngày nay ít ra ngoài.
Ta đến hẻm Giáp Vĩ, cứu một phụ nhân khó sinh băng huyết rồi đóng cửa không ra ngoài.
Nhưng Vệ Sách lại phái người đến.
Lần này hắn bảo người đưa một tờ giấy, trên đó chỉ có ba chữ:
“Lý Oánh Oánh.”
Lý Oánh Oánh là cô nương ở hẻm Giáp Vĩ, năm nay mới mười lăm tuổi.
Nàng là đồ đệ đầu tiên ta nhận, chữ của nàng cũng do ta dạy.
Trên giấy có vài nét chữ nguệch ngoạc, nhìn là biết của nàng.
Gia nhân truyền lời nói: “Tiểu tướng quân nói, Lý cô nương đang ở trong tay hắn, nếu Hác phu nhân muốn cứu mạng nàng ta, trước tiên hãy cứu tiểu tướng quân đã.”
“Đúng rồi, tiểu tướng quân còn nói, nếu hắn chết, hắn không ngại kéo theo toàn bộ người của hẻm Giáp Vĩ chôn cùng. Chỉ là mấy tên tiện dân thôi, chẳng ai để ý. Dù sao, thái hậu cũng họ Vệ.”
Vệ Sách này thật là vô liêm sỉ, uổng mang danh tiểu tướng quân.
Ta đành nghiến răng đến Vệ phủ.
Vệ Sách nằm trên giường, đã không thể đứng dậy đi lại.
Thấy ta đến, hắn nở một nụ cười rất ác ý: “Thịnh Vũ, xem ra ta vẫn hiểu nàng.”
Ta đòi người, hắn không chịu đưa.
“Ta giấu người đi rồi, nàng cứu ta, ta sẽ đưa người.”
Ta khoanh tay lạnh lùng nhìn hắn: “Đưa người cho ta trước, không đưa ta không cứu.”
Ta kiên quyết không nhượng bộ, giằng co một hồi, Vệ Sách cụp mắt: “Có thể cho nàng gặp nàng ta nhưng người phải để ở Vệ gia.”
“Được.”
Khi Lý Oánh Oánh bị đưa đến trước mặt ta, cô nương vốn hoạt bát đáng yêu như bị sương đánh héo úa.
“Tỷ tỷ, muội có phải đã gây phiền phức cho tỷ không?”
Nàng thì thầm: “Muội vốn đang ở trong hẻm thì đột nhiên bị người bắt đi.”
Ta nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Là tỷ liên lụy đến muội.”
Nàng bĩu môi, khóc: “Muội chỉ sợ gây phiền phức cho tỷ.”
Vệ Sách ở bên cạnh nhìn chăm chú, đột nhiên cảm thán: “A Vũ, đã lâu rồi nàng không nói chuyện dịu dàng với ta như vậy.”
Ta thu hồi tầm mắt: “Ngươi xứng sao?”
Vệ Sách muốn giữ người ở lại phủ làm con tin, ta đồng ý nhưng cũng đưa ra yêu cầu của mình.
“Cho nàng ấy ở phòng tốt nhất trong nhà ngươi, ăn mặc dùng không được bạc đãi.
Ngoài ra, nhớ cho nàng ấy đi học cùng muội muội ngươi.”
Vệ Sách cau mày, không vui nói: “A Vũ, nàng phải hiểu rõ, bây giờ nàng ta là con tin, có con tin nào được đối xử tốt như vậy không?”
“Vệ Sách, ngươi phải hiểu rõ, mạng ngươi nằm trong tay ta. Ngươi thấy còn có thứ gì quan trọng hơn mạng ngươi không?”
Hắn im lặng một lúc, cuối cùng chậm rãi gật đầu: “Được.”
Ban ngày ta đến Vệ phủ châm cứu chữa bệnh cho hắn. Liên tục mấy ngày, thân thể hắn đã khá hơn nhiều.
“Sao không thấy thứ muội của ta?”
Vệ Sách đã có chút sức lực, có thể uống chút cháo.
“Bị tổ mẫu nhốt vào phòng củi rồi.” Hắn thản nhiên nói: “Cưới ả về ta mới biết, ả hoàn toàn khác với những gì ta tưởng, ta đang định viết thư bỏ vợ.”
Ta không nói gì thêm, tiếp tục châm cứu cho Vệ Sách.
Hắn tự cho rằng thân thể đã khỏe, Vệ lão phu nhân cũng vui mừng ra mặt.
Nhưng bọn họ không biết, kim châm này chỉ có thể tạm thời kìm hãm chất độc trong cơ thể Vệ Sách. Nội tạng của hắn đã bị hủy hoại hoàn toàn, không đến một tháng sẽ gầy gò ốm yếu, đau đớn vô cùng.
Lý Oánh Oánh ở Vệ phủ một thời gian, được nuôi dưỡng đến mức da trắng hồng mịn màng.
Nàng nhỏ giọng hỏi ta: “Tỷ tỷ, khi nào muội được về nhà vậy?”
Nàng tưởng mình đang làm khách ở Vệ gia.
“Chờ thêm một chút nữa, rất nhanh thôi.”
Ta đang chờ, chờ đến ngày thái hậu thất thế.
12
Ta như thường lệ đến Vệ phủ chữa bệnh cho Vệ Sách.
Vệ Sách nửa dựa trên gối, đột nhiên gọi ta.
“A Vũ.”
Ta không đáp lại, hắn cũng không để ý, hỏi ta: “Nàng có biết tại sao lúc trước ta chê nàng quá mạnh mẽ không?”
Ta thờ ơ nhìn hắn: “Không hứng thú.”
Nhưng hắn vẫn tự nói: “Bởi vì kế mẫu của ta cũng rất mạnh mẽ.”
“Ta là thứ tử, quá hiểu con thứ sống khó khăn thế nào. Cho nên ta luôn cảm thấy, Doãn Sở và ta mới là cùng một loại người. Còn nàng, cao cao tại thượng.”
“Ta luôn không nhịn được mà nghĩ, nếu nàng làm thiếp, vậy thì hoàn toàn là cùng một loại người với ta. Như vậy, giữa chúng ta mới bình đẳng.”
“Ta chính là yêu nàng, mới muốn kéo gần khoảng cách giữa chúng ta.”
Ta chỉ thấy một trận rùng mình.
Đây là lý lẽ gì vậy?
Vì yêu ta nên từ hôn với ta, hủy hoại danh tiếng của ta, bắt ta làm thiếp.
Hắn không muốn thấy ta tiến lên, chỉ muốn kéo ta xuống bùn, để ta cúi đầu xưng thần với hắn.
Đây không phải là tình yêu, đây chỉ là cái cớ để hắn thỏa mãn dục vọng khống chế của mình.
Ta chưa kịp nói gì, hắn đột nhiên nắm lấy hai tay ta.
“A Vũ, tình cảm nhiều năm như vậy cũng không thể mất đi trong một sớm một chiều được. Nàng vẫn còn tình cảm với ta, đúng không?”
Thật khiến người buồn nôn.
Ta thực sự không nhịn được, tát hắn một cái.
Hắn bị ta tát đến nghiêng đầu, dấu năm ngón tay hiện rõ trên má phải.
“Thịnh Vũ!”
Vệ Sách vừa định nói, đột nhiên một mũi tên dài bắn thẳng đến, trúng vào bả vai trái của hắn.
Vệ Sách đau đớn, rên lên một tiếng rồi ôm lấy vết thương thì thấy Hác Chương sải bước đi đến.
“Cái thứ gì vậy, sao lại dám nói những lời như vậy làm bẩn tai phu nhân của ta?”
Hắn cả người bụi bặm, trên áo giáp còn có vết máu đỏ tươi.
Nói xong, hắn quay đầu lại, cười với ta: “A Vũ, chúng ta thắng rồi.”
Hoàng thượng và thái hậu tranh quyền nhiều ngày, cuối cùng vào ngày này đã có kết quả.
Thái hậu bị quân đội bao vây, tự biết đại thế đã mất, trả lại quyền lực cho hoàng thượng.
Hoàng thượng nhân từ, không trách phạt nặng nề Hác gia, Vệ gia và những gia tộc theo thái hậu, chỉ giam lỏng họ trong phủ.
Tất nhiên, trong số đó không bao gồm Hác Chương.
Hắn đã tách ra tự lập môn hộ, lại có công phò tá, hoàng thượng còn chưa kịp thưởng cho hắn.
13
Ta không châm cứu cho Vệ Sách nữa, thân thể hắn suy sụp nghiêm trọng.
Tính toán thời gian, hắn nhiều nhất chỉ có thể sống thêm ba tháng, mà sống cũng vô cùng đau đớn.
Nhưng trên thực tế, thời gian hắn kéo dài hơi tàn thậm chí còn không đến một tháng.
Vệ gia cho rằng những bất hạnh này xảy ra sau khi cưới thứ muội, liền trút hết sự bất mãn lên người nàng ta.
Cha ta vốn không coi trọng con gái, đương nhiên không quan tâm.
Thứ muội đau khổ không chịu nổi, một ngày nọ đã hạ độc vào bữa tối của Vệ gia.
Ngoài Vệ Sách, tất cả mọi người đều ăn bữa cơm đó.
Thứ muội lại nhân lúc Vệ Sách hôn mê, phóng hỏa, thiêu sống hắn.
Chỉ là lửa quá lớn, chính nàng cũng chết trong biển lửa.
Khi ta đang dạy học cho các cô nương ở Hẻm Giáp Vĩ, ta đã kể chuyện này cho họ nghe.
Lý Oánh Oánh có chút tiếc nuối, chép miệng nói: “Đồ ăn ở Vệ gia ngon lắm.”
Một cô nương khác trừng mắt nhìn nàng: “Ăn ăn ăn, sao ngươi chỉ biết ăn vậy?”
Nàng ôm lấy tay ta, ngẩng đầu hỏi.
“Tỷ tỷ, trong đồ ăn là loại độc gì vậy? lợi hại như thế.”
Nghĩ một lát, tiểu cô nương lại nói:
“Không đúng, tỷ tỷ. Vệ gia chỉ có vào không có ra, nàng ta lấy đâu ra thứ thuốc độc lợi hại như vậy?”
Ta cười mà không nói.
Hoàng hôn buông xuống, lại đổ mưa rả rích.
Hác Chương cầm một chiếc ô trúc tím đi từ cuối hẻm đến.
“A Vũ, đến giờ tan học về nhà rồi.”
Ta nắm tay hắn, cùng hắn đạp nước về nhà.
Trên đường gặp người đi đường về nhà, khi họ nhìn thấy Hác Chương thì không còn tránh như rắn rết như trước nữa.
Cũng không chỉ trỏ vào Hác Chương mà mắng hắn là gian thần.
Những nỗ lực hắn đã làm vì sự vững bền của giang sơn, sẽ từng chút một được mọi người nhìn thấy.
Còn ta, bám rễ ở phố phường, truyền dạy y thuật, cũng đang mong chờ thời thái bình thịnh vượng.
-HẾT-