Thính Hạ - Chương 5
22
Hẹn Trì Nghiễn Chu sáng hôm sau ở căn tin công ty ăn điểm tâm.
Mở cửa ra lại thấy Cố Bắc Thần.
Không biết hắn đã đợi bao lâu.
Đáy mắt hắn xanh đen, trên cằm còn có râu mới mọc ra, trước cửa tất cả đều là tàn thuốc.
“Em ở cùng một chỗ với anh ta?” Mở miệng là giọng nói có chút khàn khàn.
Tôi đứng ở cửa gật đầu.
Hắn vẫn nở nụ cười: “Thẩm Thính Hạ, hai người mới quen nhau bao lâu?”
Tôi nhíu nhíu mày, tiến lên một bước, một cái tát đánh vào mặt hắn.
“Cố Bắc Thần, anh thật ghê tởm.”
Hắn nghiêng mặt sang một bên, đưa tay sờ sờ mặt bị đánh, nở nụ cười: “Anh ghê tởm, vậy em còn thích người ghê tởm như anh, chúng ta có phải là đồng loại hay không?”
Tôi không hiểu hắn đang nói gì.
“Em chưa từng viết thư tình cho anh hồi cấp hai sao? Không phải trông chờ vào hôn ước từ nhỏ, mỗi ngày đều đi theo sau mông anh, đuổi cũng không đi được sao?”
Tôi lắc đầu.
Tôi chỉ biết trước đây bị bọn họ nói là con dâu nuôi từ nhỏ của Cố Bắc Thần.
Nhưng tôi đã đi sửa lại, nói cho bọn họ biết, tôi với hắn là anh em, hắn là anh trai của tôi, bảo bọn họ không được nói lung tung.
Tôi nhớ tới những bức thư tình kia, đều là người khác nhờ tôi mang đến cho hắn.
Cho nên hắn hiểu lầm thành là tôi viết?
“Không thích anh, sao em lại giống như cao dán da chó đuổi không đi?”
Chờ hắn nói xong, tôi chậm rãi mở miệng: “Tôi không biết anh hiểu lầm cái gì, thư tình, tôi chưa từng viết qua, trước kia tôi thích anh, chỉ là thích anh như vậy, có lẽ đã từng có một chút thích, sau 15 tuổi, cũng đã không còn.”
“Cho nên, vì chạy trốn anh, người khác tùy tiện theo đuổi em một chút, nói một câu thầm mến em, em liền rơi vào tay giặc?”
Trong mắt hắn là sự châm chọc.
Giống như chắc chắn tôi ở cùng một chỗ với người khác là vì tức giận hắn.
Tôi bình tĩnh nhìn chăm chú hắn, không có một tia cảm xúc:
“Cố Bắc Thần, tuy tôi không có ba mẹ, nhưng tôi không phải là cô gái không tự ái không có tự tôn, sẽ không vì một chút ân huệ nhỏ mà rơi vào tay giặc.”
“Trì Nghiễn Châu, người đã động viên tôi trong ba năm, học phát thanh vì tôi, tự học trị liệu ngôn ngữ để giúp tôi hồi phục, âm thầm ở bên tôi trong ba năm, và tôi cảm thấy được sự yêu thương từ anh ấy.”
“Là chính anh nói, bảo tôi không cần quấn quýt lấy anh, tôi đã sớm thực hiện, anh hiện tại, lại là có ý gì đây?”
Cố Bắc Thần bực bội kéo cà vạt, cuối cùng cúi đầu:
“Thẩm Thính Hạ, anh thừa nhận, anh thích em rồi.”
“Anh không quen nhìn em ở cùng một chỗ với người khác, anh không thể chịu đựng được thế giới của em không xoay quanh anh…”
23
Tôi ngạc nhiên trong một khoảnh khắc.
Sự thích thú của hắn cũng giống như con người của hắn, thật khó hiểu.
Cho nên nhanh chóng ngắt lời hắn: “Cố Bắc Thần, anh luôn miệng nói anh thích tôi, nhưng anh đã làm gì cho tôi chưa?”
“Anh chỉ biết không ngừng làm nhục tôi, chèn ép tôi, ghét bỏ tôi, nếu như đây là yêu, như vậy tôi nói cho anh biết, tôi không thích như vậy, cho nên tôi cũng không thích anh.”
Biểu tình trên mặt hắn vỡ vụn, cuối cùng run rẩy nói:
“Không phải như vậy……”
“Vừa mới bắt đầu là vì mẹ anh thích em, anh hận em đoạt tình yêu của mẹ với anh.”
“Sau đó, anh cảm thấy em là do mẹ anh phái tới giám sát anh, anh không thoải mái.”
“Anh nghe em nói rõ với người khác không phải con dâu nuôi từ nhỏ của anh, anh càng bực bội.”
“Về sau, em giống như một người máy được thiết lập, luôn luôn bình tĩnh, vĩnh viễn không có cảm xúc, đối với anh cũng không nhiệt tình như trước.”
“Hạ Hạ, không phải em rất thích làm nũng với anh, gọi anh là anh trai sao?”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của hắn dần dần nhỏ xuống: “Sao em lại đột nhiên không còn như trước nữa?”
Tôi lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi mở miệng:
“Cố Bắc Thần, tôi 7 tuổi đã cứu anh, anh 8 tuổi đến 14 tuổi, bảo vệ tôi 6 năm, nhưng anh cũng đã làm nhục tôi 8 năm, cho nên tôi cũng không nợ anh.”
“Huống chi, anh cũng không phải thích tôi, chỉ là anh không quen cái đứa cà lăm mà anh có thể tùy tiện khinh dễ kia, trưởng thành, trở nên ưu tú, thích người khác mà thôi.”
“Anh chỉ là, không nhận rõ tình yêu của anh đối với em.” Hắn cố gắng giải thích: “Hạ Hạ, em nghe anh nói, không phải như vậy…”
“Là loại nào? Hối hận à? Nói cho tôi biết một chút?” Phía sau truyền đến giọng nói của Trì Nghiễn Chu.
Hắn đi tới trước mặt tôi, kéo tôi đến phía sau bảo vệ, vô cùng chiếm hữu.
“Khi cô ấy bị người ta cười nhạo, cậu không có ở đây, cậu ghét bỏ cô ấy nói lắp. Khi cô ấy bị côn đồ chặn ở đầu hẻm, cậu không có ở đây, cậu sợ cô ấy có quan hệ với cậu. Mấy năm đó, là tôi lặng lẽ đi theo phía sau cô ấy, đưa cô ấy về nhà. Cậu là anh trai trên danh nghĩa của cô ấy, nhưng trong ba năm lòng tự trọng của cô ấy lại yếu ớt tự ti nhất, cậu cũng không xuất hiện lấy một lần, càng đừng nói kiên định đứng ở bên cạnh cô ấy.”
“Cho nên, cậu dựa vào cái gì, làm cho cô ấy thích cậu?”
Cố Bắc Thần không nói nên lời, há hốc miệng, cuối cùng không đủ sức: “Dựa vào việc chúng tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ, dựa vào việc chúng tôi ở trong cùng một hộ khẩu, mối quan hệ không thể cắt đứt.”
Trì Nghiễn Chu hừ cười một tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hắn: “Ha, cậu đã nhắc nhở tôi, tôi đây cầu hôn cô ấy sớm một chút, để tên cô ấy sau này chỉ xuất hiện trên hộ khẩu của tôi.”
Tôi nở nụ cười, hắn thật kiêu ngạo.
Trì Nghiễn Chu nắm tay tôi, mười ngón siết chặt: “Đi thôi, bạn gái, hôm nay trong căn tin có món em thích ăn nhất đấy.”
Cố Bắc Thần cúi người, mái tóc trên trán che khuất mắt.
Mơ hồ là sắp khóc rồi.
Nhưng mà có ích lợi gì đâu?
Tôi không tin nước mắt cá sấu.
24
Tôi và Trì Nghiễn Chu ở trong công ty thu hút sự chú ý của mọi người.
Một đám nam sinh nữ sinh thất tình.
Nhưng vài ngày sau tôi lại nhận được video mẹ Cố gửi tới.
Trong video, Cố Bắc Thần đang ở trong phòng tôi, ngồi xổm trên mặt đất uống rượu không ngừng khóc.
Nói hắn phụ lòng tôi.
Tôi tắt video, gửi tin nhắn cho mẹ Cố: [Mẹ Cố, mấy năm nay vô cùng cảm ơn mẹ đã chăm sóc, cho dù con có ở nhà họ Cố hay không, mẹ vẫn là người mẹ con yêu nhất, anh trai cũng chỉ có thể là anh trai trên danh nghĩa của con.]
[Không có khả năng sao?] Mẹ Cố hỏi.
Thật ra, tôi biết bà ấy luôn thích tôi, cũng muốn tác hợp cho tôi và Cố Bắc Thần.
Nhưng mà, mỗi lần như vậy, tôi đều nói cho bà ấy biết, tôi đối với hắn không có ý tứ như vậy.
Duyên phận giữa tôi và Cố gia chỉ có thể dừng lại ở bước con gái nuôi.
Rất nhanh điện thoại gọi tới.
Tôi nhận điện thoại của mẹ Cố, nghe thấy giọng nghẹn ngào của Cố Bắc Thần: “Hạ Hạ, em dọn về được không?”
“Anh sẽ đối tốt với em, anh sai rồi.”
“Anh trai sẽ không từ bỏ em nữa vì lòng tự trọng nực cười của mình, vì những lời bàn tán không thân thiện của người khác đối với anh, và sự thỏa mãn tồi tệ mà anh mang lại bằng cách chèn ép em.”
“Cho anh trai một cơ hội bồi thường, được không?”
“Ít nhất vì mẹ của chúng ta, đừng tuyệt tình như vậy, được không?”
……
Người tuyệt tình trước, chưa bao giờ là tôi.
Tôi lạnh lùng nói: “Cố Bắc Thần, nếu đã như vậy, anh cũng khuyên mẹ chúng ta, ngày nào cũng đừng muốn tác hợp hai chúng ta nữa.”
“Bạn trai tôi nghe được, sẽ không vui.”
“Hơn nữa, tôi thấy anh cũng rất phiền, anh biết không?”
Cuối cùng tôi đã trả lại cho hắn tất cả những gì hắn đã nói ngày hôm đó.
Bên kia chỉ có tiếng thở yếu ớt.
“Anh đừng nghĩ đến việc cáo trạng với mẹ Cố, cũng đừng gửi tin nhắn cho tôi, tôi có bạn trai rồi, lười xem.”
Sau đó cúp điện thoại.
“Bạn gái anh bây giờ nói chuyện rất lưu loát.”
Trì Nghiễn Chu từ sau lưng ôm lấy tôi, nhét một tấm thẻ ngân hàng vào trong tay tôi.
Tôi nghiêng đầu: “Đây là cái gì?”
“Thù lao trị liệu của anh, anh đều để dành. Sao có thể lấy tiền của bạn gái chứ?”
“Cũng không nhiều.”
“Vốn chính là thứ anh nên có.”
Ánh mắt anh ấy khẽ động, trên mặt lộ ra nụ cười lười biếng không chút để ý:
“Trong này còn có tất cả tiền tiết kiệm và gia sản của anh, mật mã là sinh nhật em, đều ở đây.”
Tôi vội xoay người, muốn trả lại cho anh ấy: “Cái này… không được lắm.”
Anh ấy nhéo nhéo mặt tôi, hơi nhíu mày, có vài phần lưu manh: “Vậy em coi như anh ở đây, đang theo đuổi vợ đi.”
“Anh có thể cầu hôn em càng sớm càng tốt.”
“Có thể để tên em xuất hiện trong sổ hộ khẩu của anh.”
Tôi hiểu lời anh ấy nói, ngực hơi nóng lên.
Xung quanh an tĩnh lại, tôi đưa tay ôm lấy anh ấy: “Trì Nghiễn Chu.”
“Hửm?”
“Thật ra em không hối hận, không hối hận vì tốt nghiệp cấp ba không tỏ tình với anh.”
“Cũng không hối hận những năm đã bỏ lỡ.”
“Dù sao chúng ta giống như chia lìa lại về cùng một chỗ.”
“Hơn nữa người yêu nhau, nhất định sẽ gặp lại nhau.”
“Cảm ơn anh đã ở gần em, hiểu em, sưởi ấm em và chữa lành cho em.”
“Cảm ơn anh đã đến và yêu em.”
Viên mãn từ trước đến nay là mệnh đề của tuổi thanh xuân.
Nhưng tiếc nuối thời niên thiếu, giờ phút này lại dùng một phương thức khác nhận được bồi thường.
Thì ra nhớ mãi không quên, thật sự sẽ có hy vọng.
Từ đó về sau tôi thầm mến, nhìn thấy ánh mặt trời.
(Hết)