Thính Hạ - Chương 4
17
Một ngày vui vẻ bị cuộc điện thoại này hủy diệt.
Nhưng hôm nay là ngày mời giáo viên Tiểu Chu ăn cơm.
Chỉ là…
Đi vào nhà hàng, lại yên tĩnh đến lạ thường.
Tôi lui ra ngoài nhìn bảng hiệu một chút, mở điện thoại di động ra so sánh một chút.
Chính xác.
Là nhà hàng này.
Khi tôi bước vào, lại thấy được Trì Nghiễn Chu.
Sao hắn lại ở đây?
Tôi đành phải kiên trì chào hỏi hắn: “Thật trùng hợp, bạn học Trì, cậu cũng ở đây sao.”
“Ừm.” Trì Nghiễn Chu đến gần tôi một bước, ánh mắt dừng ở trên người tôi: “Tôi đang chờ cậu.”
“Hả?”
Tôi hơi bối rối.
Tim đập thình thịch không ngừng.
Hắn lướt di động, mở ra một cuộc trò chuyện.
Đó là……
Giáo viên Tiểu Chu, wechat của Chu Yến Từ.
Tôi sửng sốt.
“Bạn học Thẩm, xin chào, tôi là thầy Tiểu Chu của cậu.”
“Cũng là bạn học cấp ba của cậu và đồng nghiệp hiện tại, Trì Nghiễn Chu.”
Tôi không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn: “Giáo viên… Tiểu Chu?”
Giáo viên Tiểu Chu là Trì Nghiễn Chu?
Không phải hắn tên là Chu Yến Từ sao?
Làm sao có thể!
Hơn nữa bọn họ nói chuyện rõ ràng không giống.
Trong đầu đột nhiên nhớ ra lời đồng nghiệp nói mấy ngày trước – –
Mỗi ngày tiếp xúc với người dẫn chương trình, học giọng, còn hỏi họ phát âm được chưa.
Mỗi thứ bảy làm gia sư cho cô gái kia, Thiên Vương lão tử đến cũng không gọi đi được.
Người ta sắp chạy tới rồi.
Tôi hoảng hốt, nhịp tim đập nhanh hơn.
Cho đến khi hắn khóa màn hình lại, cô gái trong ảnh mặc áo sơ mi màu xanh da trời, giày màu trắng, mái tóc đen nhánh.
Phía sau là ánh bình minh, ngẫu nhiên có gió mát thổi qua, vài sợi tóc bị lay động.
Cả một khung cảnh năm tháng yên tĩnh.
Là tôi.
Trong nháy mắt đầu óc tôi trống rỗng.
Trì Nghiễn Chu cẩn thận tới gần tôi, trầm giọng mở miệng.
“Thẩm Thính Hạ, Chu Yến Từ ngược lại chính là Trì Nghiễn Chu, anh thầm mến em tám năm rồi.”
“Anh nằm mơ cũng muốn ở cùng một chỗ với em.”
“Em không biết, lúc nghe em nói em cũng thích anh, anh vui vẻ biết bao đâu.”
“Đêm đó, cả đêm anh không ngủ, tim đập nhanh, toàn thân đều phấn khởi, tắm nước lạnh mấy lần cũng không đè xuống được.”
“Hận không thể lập tức nói cho em biết, anh là Trì Nghiễn Chu, anh cũng thích em, nhưng, anh sợ em nói anh lừa gạt em, cũng sợ, em nhìn thấy anh, không phải bộ dáng giống như trong lòng em.”
“Lúc cùng nhau quay video, em không biết anh kích động cỡ nào, mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng lại muốn lớn tiếng nói cho em biết: Thẩm Thính Hạ, em xem đi, Trì Nghiễn Chu này muốn tỏ tình với em biết bao nhiêu.”
“Nhưng anh sợ em không thể chấp nhận, cho nên, anh nghĩ chỉ có hai người chúng ta, anh sẽ giải thích cho em.”
“Rốt cuộc đợi đến hôm nay, anh muốn chân thành nói cho em biết –”
“Bạn học Thẩm Thính Hạ, anh rất thích, rất thích em.”
18
Giống như có gió thổi qua.
Giống như có pháo hoa nổ tung.
Giống như bến cảng không ai hỏi thăm nở đầy hoa tươi.
Tôi mới biết được, hóa ra hắn không dám tỏ tình với tôi là bởi vì ngày tốt nghiệp, hắn nghe được tôi nói chuyện với bạn bè.
Nghe được câu tôi nói kia, tôi có người trong lòng dự định đi tỏ tình với anh ấy.
Nhưng hắn không đợi đến khi tôi thú nhận nghĩ rằng tôi thích người khác.
Không phải là tôi thấy lúc ấy hắn từ chối rất nhiều nữ sinh, sợ cũng bị từ chối, cho nên không tiến lên.
Trì Nghiễn Chu tiếp tục nói:
“Nhưng mà, anh vẫn không cam lòng, cảm thấy mình không đủ tốt, cảm thấy mình không xứng với em.”
“Muốn dựa vào em gần hơn, cho nên anh ghi danh vào đại học Hàng không Vũ trụ bên cạnh em, muốn mỗi tuần rảnh rỗi sẽ tình cờ gặp em, thật đáng tiếc, không gặp được.”
“Nhưng một người bạn của anh nói rằng cậu ta đã giúp đỡ một cô gái xinh đẹp học cùng trường với anh, vì vậy anh đã tìm thấy một cách khác để tiếp cận em.”
“Trong ba năm chúng ta cùng nhau nói chuyện luyện tập, em không biết, anh trông mong biết bao nhiêu đâu.”
“Rõ ràng gần trong gang tấc, lại không thể chạm tới.”
“Cho đến khi, nghe được em nói, em cũng thích anh.”
“Một khắc kia, anh muốn trả lời lại em, Thẩm Thính Hạ, em có nguyện ý, làm bạn gái của anh không?”
Hắn nói xong, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào tôi, ánh mắt ấy tràn ngập tình yêu.
Hắn như vậy, làm cho tôi nhịn không được, nguyện ý cùng hắn trầm luân.
Lúc này, tôi quên cả thở.
“Trì Nghiễn Chu……”
Câu “Em đồng ý” này, phải mất 5 năm.
Nhưng cũng may vẫn không muộn.
19
Cùng lúc đó, sau khi tôi và Trì Nghiễn Chu quay video tuyên truyền được đăng lên, liền nổi tiếng trên mạng.
Trong video, tôi nói năng rõ ràng, không hề nhìn ra đã từng là một người nói lắp.
Mà người bên cạnh tôi đẹp trai vô cùng, ánh mắt nhìn về phía tôi chân thành tha thiết.
Cư dân mạng gọi đó là xứng đôi và yêu cầu chúng tôi phải ở bên nhau.
Nhất là mọi người đã đào ra chúng tôi từng ở cùng một trường học, lại trở thành đồng nghiệp, lại cùng nhau quay video tuyên truyền.
Rất nhiều sự trùng hợp, vậy thì dĩ nhiên không phải trùng hợp.
“Mọi người trong nhà ai cũng hiểu, tôi bị ghép CP trong video tuyên truyền của công ty.”
“Người nam thật sự thỏa mãn hình tượng nam chính đẹp trai trong tuổi thanh xuân của tôi, còn có nữ sinh thật tốt đẹp ôn nhu, quả thực là tiểu tiên nữ.”
“Lọt hố CP này mất, hình tượng nữ bác sĩ ôn nhu x phi công đẹp trai lạnh lùng, có phim thần tượng nào như vậy không!”
“Hai người này cùng tốt nghiệp trung học! Bạch nguyệt quang ở hiện thực aaa.”
Đêm hôm đó, Trì Nghiễn Chu đăng ký tài khoản.
Trả lời mọi người nhiệt tình: “Là năm mười bảy tuổi thầm mến một nữ sinh, cô ấy rất tốt đẹp, thầm mến trở thành sự thật, mọi người có thể chúc phúc cho tôi.”
20
Video đạt được thành công rất lớn, đồng nghiệp trung tâm tuyên truyền mời mọi người ăn cơm.
Cũng vào buổi tối hôm đó, tôi đăng một tin lên vòng bạn bè:
“Ở cùng một chỗ với thiếu niên năm mười bảy tuổi thầm mến.”
Là ảnh chụp tôi và Trì Nghiễn Chu tựa vào nhau dưới ánh đèn đường.
Chụp lén rốt cuộc có thể quang minh chính đại đăng lên.
Bởi vì tôi không thường xuyên đăng lên nhóm bạn bè, cho nên sau khi đăng lên rất nhiều người ở khu bình luận hỏi thăm.
“Bạch nguyệt quang lạnh lùng trong trẻo rốt cuộc cũng chịu công khai nha.”
“Cười chết, cậu không xem mạng xã hội sao? Là Trì Nghiễn Chu, học bá của trường chúng ta!”
“Đậu má!! Tôi tối cổ rồi, a a a, thật sự quá xứng đôi.”
……
Trong những lời chúc phúc, có mấy người không đồng tình:
“Cậu và Cố Bắc Thần, không còn cơ hội nữa sao?”
“Tiểu Hạ, Cố Bắc Thần làm sao bây giờ? Hai người không phải có hôn ước từ nhỏ sao?”
Cố Bắc Thần và tôi có những người bạn chung.
Mà những người này trước kia thái độ đối với tôi cũng không tính là tốt.
Tôi đang định trả lời, tôi và hắn chỉ là quan hệ anh em nhận nuôi theo pháp luật, nhưng Cố Bắc Thần lại gọi điện thoại tới: “Thẩm Thính Hạ, em đừng quên, chúng ta có hôn ước từ nhỏ.”
Đầu kia giọng nói hắn hổn hển.
Lúc này, Trì Nghiễn Chu đưa tay tiếp nhận điện thoại di động của tôi, xoa xoa tóc của tôi, lộ ra một nụ cười trả lời hắn: “Cái gì mà hôn ước từ nhỏ?”
21
Buổi họp mặt kết thúc rất muộn, Trì Nghiễn Chu đưa tôi về nhà.
Trên đường tay hắn thỉnh thoảng chạm tay tôi, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo.
Tôi ngẩng đầu, lại thấy lỗ tai hắn đỏ khác thường.
Sắp đến lúc đưa đến cửa tiểu khu rồi, hắn mới hỏi tôi: “Thẩm Thính Hạ, anh có thể nắm tay em không?”
Hai má của tôi cũng có chút nóng lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tay phải nhanh chóng bị một đôi tay to khác bao bọc.
Rõ ràng vừa rồi ngón tay còn cảm thấy hơi lạnh, giờ phút này bị hơi ấm thổi toàn thân.
Thậm chí, có chút tê dại.
Đây chính là cảm giác nắm tay người mình thích sao?
“Thính Hạ, bây giờ em là bạn gái anh sao?”
Trên đỉnh đầu, truyền đến tiếng của Trì Nghiễn Chu.
Đáy mắt hắn chứa đầy ý cười dịu dàng, cặp mắt kia cứ nhìn chăm chú vào tôi như vậy, làm cho tim tôi có chút đập nhanh.
“Đúng vậy.”
“Vậy anh có thể hôn em không?”
“A?”
“Trời, sao em có thể đáng yêu như vậy.”
Trì Nghiễn Chu khẩn trương gãi đầu, đá đá chân, mặt cũng đỏ lên.
“Thẩm Thính Hạ, có ai từng nói với em, em thật đáng yêu, thật đáng yêu.”
Mặt tôi trong phút chốc nóng lên, nhỏ giọng nói: “Trì Nghiễn Chu…”
“Đừng gọi anh như vậy, anh nhịn không được…… Muốn hôn em.”
“Được không?”
“…… Được.”
Khi xúc cảm ấm áp truyền đến, đầu óc tôi giống như bị nổ tung.
Chỉ cảm thấy tim đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài.
Tôi rất muốn nói cho hắn biết, môi của hắn thật mềm mại.
Nhưng mà tôi ngượng ngùng.
Vì đó là nụ hôn đầu tiên, cả hai chúng tôi đều không có kinh nghiệm.
Cho nên hắn rất nhanh sau khi rời đi lại ở bên môi tôi ôn nhu hôn vài cái.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi xấu hổ muốn vùi vào trong lòng hắn, cảm giác cả khuôn mặt đều đang đỏ bừng.
“Em, ôm anh một cái.” Giọng nói Trì Nghiễn Chu mang theo chút khàn, hết sức mê người.
Sau đó hắn cúi đầu vén tóc bên tai tôi lên, đầu ngón tay chạm vào gò má, lại là một trận tê dại.
Tôi bất giác giơ cánh tay lên vòng quanh eo hắn.
Có thể cảm giác được eo hắn cứng ngắc trong chớp mắt.
Sau đó tôi bị hắn ôm chặt, lại ôm chặt.
Trên người hắn có mùi thơm ngát nhàn nhạt dễ ngửi, lồng ngực dán sát vào tôi, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng tần suất tim đập kịch liệt của hắn.
Cho đến khi nhịp tim của hai chúng tôi hòa hợp.
“Thẩm Thính Hạ, anh có chút hối hận…”
Tôi vùi ở trong ngực hắn, hơi sửng sốt: “Hối hận?”
“Ừm.”
“Hối hận, không sớm tỏ tình với em.”
“Trì Nghiễn Chu, nhưng em không hối hận.”
“Bởi vì tất cả chúng ta đều trở thành những người lớn tốt nhất.”
“Ngồi cạnh nhau cũng không muộn.”