Thính Hạ - Chương 2
6
“Hôm nay bạn học Thẩm rất vui vẻ, có thể nói cho tôi một chút, để cho tôi cũng vui vẻ cùng được không?”
Trong đầu nhớ tới giọng nói dịu dàng của giáo viên Tiểu Chu.
Tôi nghĩ đến thông báo trúng tuyển kia, cong cong mắt: “Đúng là rất vui vẻ.”
Tôi có chút kích động, muốn nói cho hắn biết, nam sinh tôi thầm mến đã trở thành phi công.
Mà tôi cũng thi đậu vào công ty hàng không vũ trụ của hắn làm bác sĩ thực tập.
Sau này hắn phải làm kiểm tra sức khỏe, muốn tới bệnh viện sẽ gặp tôi.
Trong lòng có chút vui vẻ nhất thời quên trả lời hắn.
Có thể là thấy tôi vẫn không nói gì, hắn nhẹ nhàng mở miệng: “Không vội, cô từ từ nói, tôi đang nghe, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Tôi cười cười: “Thầy Tiểu Chu, tôi muốn làm bác sĩ hàng không, như vậy cách nam sinh tôi thích càng gần một bước.”
Bên kia dừng một chút, hơn nửa ngày không lên tiếng.
“Giáo viên Tiểu Chu?” Tôi nhẹ giọng gọi hắn.
Đối diện trầm mặc một lát mới hỏi tôi: “Cậu ta tên gì?”
Tôi chỉ coi như giáo viên Tiểu Chu đang nói chuyện phiếm bình thường với tôi, nhớ tới khuôn mặt vừa lưu manh vừa đẹp trai kia.
Trả lời hắn:
“Trì Nghiễn Chu.”
“Tên Trì Nghiễn Chu.”
“Cô nói cái gì?”
Đối diện lúc nãy còn trầm mặc đột nhiên lên cao giọng: “Cô thích tôi?”
“A?”
Tôi không rõ cho nên giáo viên Tiểu Chu không phải tên là Chu Yến Từ sao?
7
Hắn khụ khụ hai tiếng dường như đang cố gắng đè nén cảm xúc của mình: “Ý tôi là, cô thích nghề mà tôi cũng thích, thật trùng hợp.”
Thế nhưng tôi rõ ràng nghe được trong lời nói của hắn chứa đựng nụ cười.
“A, giáo viên Tiểu Chu, thật ra tôi còn có một chuyện muốn nói với anh.”
“Cô nói đi.” Giọng nói của hắn trầm thấp dễ nghe, ôn nhu vô cùng.
Tôi chậm rãi nói:
“Tình hình hiện tại của tôi đã rất tốt rồi.”
“Cũng phải tham gia công tác, cho nên việc trị liệu tôi nghĩ hay là tạm thời dừng lại đi.”
“Cảm ơn giáo viên Tiểu Chu đã giúp đỡ tôi ba năm, để bày tỏ lòng biết ơn, tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm, anh có thời gian không?”
“Mời tôi ăn cơm?” Hắn lại nâng cao giọng nói.
Tôi có chút mê hoặc.
Giáo viên Tiểu Chu hôm nay có chút kỳ lạ.
Cảm xúc phập phồng khó đoán.
Sợ hắn cảm thấy đường đột, tôi lại vội vàng giải thích: “Không sao, nếu không tiện…”
“Tiện! Bạn học Thẩm, tôi thấy tiện.”
“Vậy……”
“Tôi sẽ quyết định thời gian và địa điểm, đến lúc đó sẽ gửi cho cô, được không?”
Tôi gật đầu đồng ý: “Được.”
8
Nằm trên giường không ngủ.
Tôi mở album ra.
Đó là ảnh chụp lớp 12 khi bình chọn học sinh giỏi của tỉnh, tôi và Trì Nghiễn Chu sóng vai đứng cùng một chỗ để lĩnh thưởng.
Ngày đó ở trên diễn đàn trường học, có người đăng một bài post, nói Trì Nghiễn Chu và Thẩm Thính Hạ quả thực chính là nhân vật chính trong tiểu thuyết vườn trường thật xứng đôi.
Phía dưới có rất nhiều bình luận trả lời.
Tôi cũng lặng lẽ đi like.
Còn nhân tiện lưu lại tấm ảnh này.
Còn cắt chỉnh sửa tấm ảnh chỉ lấy ảnh của tôi và hắn.
Cổ thiếu nữ mảnh khảnh, mái tóc dài màu đen buộc thành đuôi ngựa cao, lộ ra nụ cười điềm đạm.
Mà thiếu niên bên cạnh, thân hình thon dài gầy gò, hơi nghiêng đầu, môi mỏng gợi lên ý cười, tư thái lười biếng.
Thật ra thì nói thích Trì Nghiễn Chu là một chuyện rất dễ dàng.
Khi đó tuy rằng thành tích của tôi tốt, nhưng nói chuyện phải rất chậm rãi nói mới có thể nói bình thường.
Để không làm chậm trễ thời gian của người khác, tôi cố gắng không mở miệng nói chuyện.
Nhưng cũng biết như vậy là không được.
Cho nên sau khi tan học, tôi luôn dành thời gian luyện tập ở khán đài sân thể thao.
Ở đây không ai cả.
Cũng có thể về muộn một chút để tránh làm Cố Bắc Thần mất hứng.
Ngày đó tôi vì đọc thuộc lòng bài học mà mãi không thuộc, buồn sắp khóc.
Lại nghe được một giọng nói trong trẻo, mang theo một chút cà lơ phất phơ: “Đừng gấp, cậu từ từ nói, cũng không vội. Huống chi giọng nói của cậu dễ nghe như vậy.”
Nhận thấy có người, mặt tôi trong nháy mắt liền đỏ lên.
Hắn đeo cặp sách đi ra khỏi bóng tối, nở nụ cười với tôi: “Tôi có thể làm thính giả của cậu chứ?”
Sau đó tôi biết hắn là học bá của lớp hai.
Nhưng tính tình lạnh lùng, một khuôn mặt không cảm xúc khó gần.
Nhưng vào một buổi chiều mặt trời ngả về hướng Tây, ban đêm gió nhẹ lao xao, an tĩnh xuất hiện trên khán đài.
Nhắm mắt lại yên lặng nghe giọng nói không lưu loát lắm của tôi.
Cũng sẽ đột nhiên xuất hiện ở trong hẻm nhỏ khi tôi bị côn đồ chặn lại, thấy việc bất bình hăng hái giúp tôi đuổi những người giễu cợt tôi đi.
Hắn nói: “Đừng để ý đến những người không quan trọng, hãy nói chậm lại, dành nhiều thời gian để cảm nhận thế giới hơn những người khác.”
Ai lại không rung động chứ?
Trên người hắn sạch sẽ chói mắt như vậy, làm cho thời thiếu nữ của tôi trở nên tươi sáng, vui vẻ hơn nhiều.
9
Việc định hướng mất một thời gian.
Còn không rảnh hỏi thăm tin tức Trì Nghiễn Chu, đã bị chị Hứa kéo vào trong một nhóm kỳ quái.
Bên trong nhóm có các cơ trưởng độc thân, còn có các cơ phó.
Trong nhóm bàn tán rất nhiều, tôi nhìn trộm màn hình một chút, không cảm thấy hứng thú.
Lúc tôi đang muốn rời khỏi, trong nhóm có một cô gái đột nhiên hỏi: “Trì Nghiễn Chu, đã có bạn gái chưa?”
Tôi dừng một chút.
Đề tài bị lệch hướng, tin nhắn không ngừng đổi mới:
“Không nghe nói.”
“Ngày đó tôi ăn cơm ở căn tin, không cẩn thận nhìn thấy màn hình điện thoại di động của hắn là ảnh một nữ sinh, mặt trên có một dòng chữ: Lạc nhật ráng chiều lãng mạn, không nên chỉ có một mình tôi xem.”
“Nữ sinh trông như thế nào? Phải xinh như tiên nữ mới xứng với nhan sắc của anh ấy chứ.”
“Không thấy rõ, nếu có, rất nhanh sẽ biết.”
……
Tôi yên lặng đè ép trái tim như là bị chặn một cục bông ướt vừa buồn vừa trướng.
10
Nhưng không ngờ Trì Nghiễn Chu không thấy, người đầu tiên nhìn thấy chính là Cố Bắc Thần.
Trong nháy mắt nhìn thấy tôi, đầu tiên là ngẩn người sau đó sải bước đi về phía tôi, kéo tôi xuống cầu thang.
“Thẩm Thính Hạ, cô có để yên cho tôi không?”
Có vẻ hắn rất tức giận: “Cô có được lịch trình của tôi từ ai mà lại đuổi theo tới tận nơi này?”
Tôi nhíu mày: “Cố Bắc Thần, đây là đơn vị công tác của tôi.”
“Đơn vị công tác? Dùng cái cớ này trà trộn vào? Tôi đã nói rồi…”
Hắn còn chưa nói xong.
Chị Hứa thấy tôi: “Ai, Tiểu Thẩm, sao em còn ở đây? Mau đi chuẩn bị một chút, phải đi kiểm tra sức khỏe.”
Cố Bắc Thần nhìn tôi, nhất thời ngẩn ngơ: “Bác sĩ Thẩm? Cô tới đây làm lúc nào vậy?”
Chị Hứa đi tới, cười cười: “Bác sĩ Thẩm là bác sĩ đẹp nhất ở đây, anh là bạn của cô ấy à?”
Cố Bắc Thần hoảng hốt, tôi nhân cơ hội hất tay hắn ra, đi tới bên cạnh chị Hứa: “Không phải bạn, chúng ta đi thôi.”
Nghiêng người đi qua, tôi nghe được giọng nói vô cùng ghét bỏ của hắn: “Một người nói lắp thì có thể làm ra được chuyện gì chứ?”
11
Trên đường đi, chị Hứa vỗ tay tôi một cái: “Chị nhớ ra rồi, mấy ngày nay có một đoàn làm phim đến chỗ chúng ta làm quảng cáo tuyên truyền, người vừa rồi, đoán chừng chính là người của đoàn làm phim, em không biết sao?”
Tôi suy nghĩ một chút về những gì Cố Bắc Thần đã nói trước đây, mím môi: “Em không biết.”
“Hạ Hạ, hôm nay vận khí của chúng ta rất tốt, Tư Soái tới rồi.”
Vừa mới thay xong quần áo ngồi xuống, chị Hứa đứng ở cạnh cửa nói với tôi.
“A?”
Trước khi tôi kịp nghĩ đến những gì cô ấy nói, ba người đàn ông gõ cửa bước vào.
Ở giữa là Trì Nghiễn Chu.
Trong nháy mắt máu của tôi như ngừng chảy.
Toàn bộ thế giới chỉ còn lại khuôn mặt đường hoàng của hắn cùng với đôi mắt tràn đầy ý cười kia.
Người đàn ông bên cạnh nhìn thoáng qua chị Hứa, lên tiếng: “Bác sĩ Hứa, người mới tới sao?”
“Đúng vậy, sau này trước khi bay kiểm tra sức khỏe, có thể tới tìm bác sĩ Thẩm.”
“Bác sĩ Thẩm của chúng ta được công nhận là đẹp nhất, dịu dàng nhất.”
Người kia lập tức ngồi xuống: “Vậy vận khí của tôi thật tốt, bác sĩ Thẩm, phiền bác sĩ kiểm tra sức khỏe giúp tôi một chút.”
Lúc này tôi mới kịp phản ứng, cuống quít né tránh tầm mắt của Trì Nghiễn Chu, cúi đầu lấy máy đo huyết áp.
Hắn là người cuối cùng ngồi xuống.
“Làm phiền anh xắn tay áo lên.” Tôi nhỏ giọng nhắc nhở.
Hắn hơi sửng sốt, lúc này mới nhận ra mình không cởi áo khoác.
Bên cạnh truyền đến tiếng trêu ghẹo: “Sao vậy, anh Trì, bị nhan sắc của bác sĩ Thẩm chinh phục rồi sao?”
Hắn rũ mắt cười khẽ: “Ừm.”
Tim đập hụt một nhịp.
Khi ngón tay chạm vào cánh tay hắn, nóng đến mức tôi thiếu chút nữa co lại.
“Làm sao vậy?”
Hắn nhẹ giọng hỏi tôi, tôi lắc đầu, cũng không dám nhìn hắn.
“Tôi chỉ cảm thấy hôm nay sao lại nóng như vậy.”
Sau khi kiểm tra sức khỏe xong, Trì Nghiễn Chu đứng lên: “Thẩm……”
Lại bị người kia cắt ngang: “Cảm ơn bác sĩ Thẩm, anh Trì, đi thôi.”
Hắn dừng một chút, nhìn về phía tôi, cười yếu ớt rời đi.
Cùng lúc đó trong điện thoại di động truyền đến tin nhắn của giáo viên Tiểu Chu: “Gần đây có chút bận rộn, năm ngày sau vào buổi chiều thứ bảy, tại nhà hàng Tây bên cạnh trung tâm y tế, được không?”
“Được.”
Tôi trả lời tin nhắn xong, sau đó đứng dậy đi ra cửa.
Vừa vặn nghe được anh em hắn nói: “Đừng, bác sĩ Thẩm tuy rằng xinh đẹp, nhưng anh Trì của chúng ta là người giữ mình trong sạch.”
Tôi dừng bước.
Giọng nói sang sảng của người kia tiếp tục truyền đến: “Cậu cũng không biết, mới vừa lên đại học cậu ta đã đi học chuyên ngành của MC, mỗi ngày ở ký túc xá đều luyện nói, còn hỏi chúng tôi có được không, đọc đến lỗ tai tôi cũng nổi kén.”
“Còn có, còn đi tự học một thứ gì đó, tôi quên mất rồi.”
“Sau khi học xong mỗi thứ bảy đi làm gia sư cho cô gái kia, kiên trì lắm, Thiên Vương lão tử đến cũng không gọi đi được.”
“Ha, cậu không biết đâu, người ta nói cậu ta có khuôn mặt mê hoặc hàng vạn thiếu nữ nhưng cũng là một thiếu niên ngây ngô đấy.”
……
Trái tim như bị con kiến cắn nhẹ một cái có chút đau đớn.
Cô gái kia chính là cô gái hắn để ở màn hình điện thoại di động.
Vậy thì hắn thực sự, thực sự thích, thực sự thích, cô ấy.