Thính Hạ - Chương 1
1
Tôi đi đưa canh cho Cố Bắc Thần, đến gần cửa chợt nghe thấy tiếng cười nói bên trong.
“Thẩm Thính Hạ sao, một người nói lắp, ai lại ở cùng một chỗ với người nói lắp chứ.”
Tôi dừng bước.
Giọng Cố Bắc Thần vang lên trong tai tôi: “Ngày nào cũng dính chặt lấy tôi như cao dán da chó, phiền chết tôi rồi.”
Hắn cố ý học theo ngữ điệu nói chuyện của tôi.
“Cho rằng nhà tôi giữ lại cô ấy, nên muốn có liên quan với tôi cả đời.”
Có người tiếp tục hỏi: “Anh Thần, không phải mẹ anh nói, hai người khi còn bé đã có hôn ước sao?”
“Hơn nữa anh không tìm bạn gái nhiều năm như vậy, còn tưởng rằng hai người thật sự muốn kết hôn.”
“Cút.”
Cố Bắc Thần giận dữ, nhả một hơi thuốc, châm biếm: “Ai lại thích đồ nói lắp chứ.”
“Tôi ghét nhất người lợi dụng ân huệ để đòi trả ơn.”
“Cho rằng mình năm đó đã cứu tôi, thì chính là vợ của tôi sao?”
Một trận cười vang.
“Anh, anh thật vô tình, tốt xấu gì Thẩm Thính Hạ cũng rất xinh đẹp.”
Cố Bắc Thần lạnh lùng: “Đẹp lắm sao, vậy cậu theo đuổi đi.”
Có người trêu ghẹo: “Cũng chỉ là một người nói lắp, nếu thật sự theo đuổi được, về sau ở trên giường ê ê a a đều kêu không rõ, cậu thích khẩu vị như vậy sao?”
“Cũng không hẳn, trong mắt cô ấy chỉ có anh Thần, làm sao để ý tới cậu?”
Cố Bắc Thần dập tắt tàn thuốc, cười nhạo một tiếng: “Tôi hy vọng cô ấy đừng rung động, tự biết nhìn rõ vị trí của mình.”
“Sau này tôi muốn lăn lộn trong giới giải trí, bị đào ra chuyện có vợ nói lắp, không phải bị người ta chê cười chết sao.”
“Các người ai muốn thì lên đi, người không có ba mẹ, dễ dàng cảm động rơi vào tay giặc nhất.”
Đầu ngón tay tôi cầm bình giữ nhiệt co lại.
Rõ ràng là tháng ba mùa xuân lại cảm thấy như rơi xuống hầm băng.
Thì ra trong mắt hắn tôi chính là như vậy.
Lúc Cố Bắc Thần bảy tuổi suýt nữa bị bắt cóc, là tôi dụ những người đó đi và bị coi là mục tiêu rồi bị bắt đi.
Sau đó tuy rằng được cứu về nhưng lại để lại tật nói lắp.
Thật ra tôi không trách hắn, lúc ấy trong đầu chỉ nhớ lời ba tôi nói: “Hạ Hạ, con là một công dân tốt, cho nên con nhất định phải bảo vệ tốt người bên cạnh.”
Chỉ là theo bản năng muốn làm việc có nghĩa mà thôi, lại bị hắn cho là vì tôi có lòng tham muốn được báo đáp.
Trong lòng trào ra sự chua xót.
Lúc xoay người muốn đi, cửa mở ra.
“Thẩm…… Thính Hạ?”
2
Tôi không đi mà bị bạn của Cố Bắc Thần đưa vào phòng.
Người bạn của hắn bất an tiến đến bên tai hắn.
Cố Bắc Thần chỉ hơi ngước mắt nhìn tôi: “Nếu cô đã nghe hết, tôi cũng nói rõ.”
Tôi “Ừ” một tiếng.
Bạn hắn muốn đè tay hắn lại, lại bị hắn đẩy ra: “Thẩm Thính Hạ, cô cũng biết, mặc dù chúng ta đã đính hôn từ nhỏ, nhưng đã là chuyện trước kia.”
“Cũng không thể vì khi còn bé ba mẹ nói đùa, cô đã thật sự cho rằng tôi sẽ cưới cô?”
Tôi rũ mắt, lắc đầu.
“Thật ra tôi muốn nói, tôi không muốn ở bên cô.”
Như là sợ tôi còn chưa từ bỏ ý định, hắn tiếp tục nói: “Hôn ước từ nhỏ coi như là không tính đi.”
“Cô cũng nên khuyên mẹ tôi, đừng có mỗi ngày đều lải nhải chuyện hôn ước bên tai tôi.”
“Rất phiền, cô biết không?”
Những lời này bên ngoài là nói mẹ Cố, nhưng rõ ràng cũng là đang nhắc nhở tôi.
Tôi mím môi, gật đầu: “Được, tôi, tôi biết…”
Lại bị hắn cắt ngang: “Đừng nói nữa, ba câu nói nửa ngày cũng nói không rõ, đợi lát nữa lại khóc, còn làm cho người ta cho rằng là tôi đang bắt nạt cô.”
Thật ra sau khi thi đậu ngành y, tôi vẫn đang cố gắng trị bệnh nói lắp.
Nói chuyện so với trước kia tốt hơn rất nhiều, chỉ cần nói chậm một chút là rất lưu loát.
Mấy năm nay các bạn học không ai biết tôi từng nói năng không lưu loát.
Tôi thản nhiên nhìn Cố Bắc Thần, nhẹ nhàng đặt canh giải rượu lên bàn: “Dì nói tôi đưa cho anh.”
Sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Cố Bắc Thần lại sửng sốt, gọi tôi lại: “Quay lại.”
Tôi dừng bước, nghiêng đầu: “Còn chuyện gì không?”
Cố Bắc Thần nhíu chặt mày, dường như muốn nhìn thấy một chút cảm xúc bi thương trên mặt tôi.
Nhưng thật đáng tiếc một chút cũng không có.
Cho nên hắn đi tới trước mặt tôi, cười lạnh một tiếng, như là muốn cắt đứt tất cả suy nghĩ của tôi: “Cô trở về đừng có mách lẻo với mẹ tôi, cũng đừng có nhắn tin gì với tôi, tôi lười xem.”
“Được.”
Tôi xoay người rời đi cũng không dừng lại.
3
Thật ra thì tin nhắn hắn nói, tôi chỉ gửi một lần.
Là mới vừa lên lớp 10.
Lúc đó hình như Cố Bắc Thần đã rất ghét tôi rồi.
Hắn không cho phép tôi gọi hắn ở trường, cũng không cho phép tôi nói với bạn học là tôi được nhà hắn nuôi dưỡng.
Lại càng không cho phép tôi nhắc tới chuyện tôi và hắn có hôn ước từ nhỏ.
Sau đó liên tục xa lánh tôi.
Lúc đó tôi không hiểu tại sao Cố Bắc Thần, người trước kia còn rất quan tâm chăm sóc tôi, nói tôi là em gái hắn yêu nhất, lại đột nhiên biến thành như vậy.
Vì vậy, sau khi hắn không nói một lời nào với tôi trong một học kỳ và làm ngơ với tôi ở nhà, tôi đã gửi cho hắn một tin nhắn.
Đại khái là nếu tôi làm gì không tốt hắn có thể nói cho tôi biết.
Tôi thật sự coi hắn là anh trai, tôi cũng không hy vọng mẹ Cố vì chuyện của chúng tôi mà đau lòng.
Ngày hôm sau hắn trả lời tôi: “Thẩm Thính Hạ, đừng kiếm cớ lại muốn tới giúp mẹ tôi coi chừng tôi, tốt nhất là cô nên tránh xa tôi một chút đi.”
Vì thế tôi thật sự rời xa hắn.
Sau này dần dần lớn lên mới hiểu được, lúc trước còn muốn đáp án gì từ hắn, mà trầm mặc cùng xa lánh chính là đáp án.
Cho nên bắt đầu từ năm mười lăm tuổi, Thẩm Thính Hạ và Cố Bắc Thần chỉ còn lại quan hệ anh em trên pháp luật.
Điện thoại di động rung lên một chút.
Tôi lấy ra là thông báo tuyển dụng của hãng hàng không.
4
Tôi trở về liền bắt tay vào việc chuyển nhà.
Mẹ Cố kéo tay tôi, nước mắt lưng tròng: “Thính Hạ, con chuyển đi như vậy mẹ rất luyến tiếc.”
Thật ra những năm gần đây, tôi thật sự rất cảm kích Cố gia đã nhận nuôi tôi.
Hơn nữa mẹ Cố đối với tôi thật sự rất tốt.
Cho nên dù Cố Bắc Thần rất ghét tôi, tôi cũng không thể từ chối một số yêu cầu nhỏ của mẹ Cố.
Ví dụ như đón hắn từ quán bar về nhà, đưa canh giải rượu cho hắn, thỉnh thoảng giúp hắn mang chút đồ đến trường đại học.
Học viện điện ảnh và học viện y cách nhau không xa.
Nhưng đều không gần Đại học Hàng không Vũ trụ.
Cho nên mỗi lần tôi đều đến Đại học Hàng không Vũ trụ sớm một chút, thử vận may sau đó mới tiện đường đi tìm Cố Bắc Thần.
Mỗi lần, hắn đều lạnh mặt: “Thẩm Thính Hạ, cuộc sống của cô không có tôi thì không được sao?”
“Tìm cho mình chút chuyện mà làm, đừng quấn quít lấy tôi, được không?”
Tôi giải thích: “Là… mẹ Cố, nhờ, tôi tới.”
Hắn bực bội cau mày: “Phiền muốn chết, cô không biết từ chối sao? Cô không có lập trường riêng sao?”
Tôi có nhưng không có cách để từ chối.
Năm 8 tuổi ba tôi qua đời vì cứu những đứa trẻ bị rơi xuống nước.
Mẹ tôi đi tham gia cứu trợ lũ lụt nhưng không may gặp phải sạt lở mà bị cuốn trôi.
Trong một đêm, tôi từ người có được gia đình hạnh phúc biến thành cô nhi không ai muốn.
Cùng đường là mẹ Cố nhận nuôi tôi.
Tôi biết có một phần nguyên nhân là bà ấy muốn báo đáp tôi, vì tôi cứu Cố Bắc Thần mà bị nói lắp.
Nhưng bà ấy thật sự rất tốt với tôi.
Tôi không muốn bà ấy buồn.
Cuối cùng tôi cũng tốt nghiệp.
Cũng nên có cuộc sống của riêng mình.
5
Sau khi dọn nhà xong, tôi tắm xong đi ra.
Âm thanh nhắc nhở tin nhắn vang lên.
“Hôm nay, vẫn tiếp tục luyện tập sao?”
Tôi lau tóc, trả lời bác sĩ trị liệu: “Vẫn luyện tập.”
Khi tôi mới vào đại học, tôi đã sử dụng số tiền tiết kiệm được trong thời gian rảnh rỗi của mình để thuê một nhà trị liệu ngôn ngữ để điều trị tật nói lắp của tôi.
Tiền không nhiều lắm cho nên tìm người vừa tốt nghiệp đại học.
Sau đó người kia ra nước ngoài, giới thiệu nhà trị liệu mới cho tôi làm quen.
Chỉ là người này mỗi lần gọi video với tôi đều che mặt.
Hắn nói: “Bất kể đối phương là ai, cô phải vượt qua sự căng thẳng khi đối mặt với người lạ.”
Từ năm thứ ba đại học đến nay đã ba năm.
Người đó rất dịu dàng, cũng rất có kiên nhẫn.
Có đôi khi không gọi video, chỉ là nghe được giọng nói của hắn thôi, nhưng như vậy tôi đều cảm thấy yên tâm.
Mỗi tối thứ bảy chúng tôi đều kiên trì luyện tập một giờ.
Cho nên tôi nói chuyện đã khá hơn rất nhiều rất nhiều.
Chỉ là Cố Bắc Thần không tin.