Thiên Vị - Chương 2
3.
Tôi có cha có mẹ, lại sắp tròn 18 tuổi, đương nhiên không thể đến cô nhi viện, cuối cùng vẫn là bà nội đau lòng cho tôi, nói: “Các người đều không cần Đàn Nguyệt, nhưng ta cần, về sau cũng đừng hối hận quản bà cháu chúng tôi.”
Bà nội không biết gì về thủ tục pháp lý, bà chỉ biết cháu gái bà đang đau đớn, bà đưa tôi đi ngay tại chỗ mà không quan tâm đến khuôn mặt của những người phía sau, tôi không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Khi còn nhỏ, tôi được bà nội chăm sóc, tôi sống ở nhà cũ của bà nội, tuy điều kiện giản dị nhưng tôi cảm thấy thoải mái, dễ chịu vô cùng.
Nửa tháng trôi qua, kỳ thi đại học đang đến gần, tôi nội trú ở trường, hai ba tuần mới về nhà một lần, hôm nay trời bắt đầu mưa to, tôi cầm ô đi bộ đến bến xe buýt nhưng có người đã chặn đường tôi.
Mẹ tôi nhìn thấy tôi liền tức giận nói: “Tô Đàn Nguyệt, em gái bị mắc mưa ở trường học bên kia đường, nó không mang theo ô, là chị gái, con không biết đưa ô cho em sao?”
Ba tôi lái xe dừng ở cổng trường, mẹ tôi ngồi ở ghế phụ, hiển nhiên hai người đều không mang ô, xe lại không được vào, chỉ có thể chờ Tô Nhuyễn Nhuyễn tự mình đi ra, nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng không mang ô.
Bà ấy muốn tôi đưa ô của mình cho Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tôi không hỏi vì sao bọn họ lại cùng đến đón em gái, cúi đầu uyển chuyển từ chối: “Nhưng con chỉ có một cái ô.”
Ô đưa cho Tô Nhuyễn Nhuyễn, vậy tôi phải làm sao bây giờ, tôi lại không có người lái xe đưa đón. Mẹ tôi càng tức giận, xuống xe dùng sức tát vào ót tôi trước mặt giáo viên và bạn học xung quanh, tôi lảo đảo một chút.
Bà ấy lớn tiếng chất vấn tôi: “Không phải chỉ là một chiếc ô thôi sao? Mày làm chị, đưa ô cho em gái thì làm sao? Thấy em gái mày đi mưa bị cảm lạnh mày vui lắm đúng không?”
Mọi người từ bốn phương tám hướng nhìn qua, nghiền nát lòng tự trọng của tôi. Tôi cúi đầu im lặng hồi lâu, vẫn nhẹ giọng từ chối: “Nhưng con dầm mưa, cũng sẽ bị cảm.”
Bà ấy thấy tôi ngỗ nghịch, uy nghiêm của phụ huynh bị khiêu khích, tức giận đánh tôi một cái, vươn tay đoạt lấy ô của tôi, lầm bầm: “Thật sự nuôi một con sói mắt trắng.”
Bà ấy che dù muốn đi đón em gái tôi. Tôi ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào bà ấy, lạnh lùng giật lại chiếc ô, ném xuống đất và giẫm nát, sau đó nhặt miếng vải của chiếc ô che cặp sách lại.
Cứ như vậy, tôi dầm mưa từng bước từng bước đi về phía trước, mặc cho mẹ tôi ở phía sau lớn tiếng chửi rủa cũng không quay đầu lại.
Mưa to lạnh như băng đánh vào mặt, chỉ chốc lát sau cả người tôi đã ướt đẫm, tôi đi tới trạm xe buýt, mọi người xung quanh đều nhìn tôi, lên xe ai cũng cách tôi rất xa, sợ dính ướt người.
Một cô gái đưa cho tôi một gói khăn giấy: “Chị à, lau nước mưa đi, như vậy dễ bị cảm lắm.”
Dường như một loại van nào đó đã được mở ra, mọi người xung quanh nhao nhao quan tâm đến tôi, thậm chí có người còn đặt một miếng giữ nhiệt vào tay tôi.
Vẻ thản nhiên bình thản trên mặt tôi chợt không thể nhịn được nữa, vài giọt nước mắt chua chát ứa ra, tôi cẩn thận lau đi nước mưa để che chúng lại.
Tôi nhẹ nhàng cảm ơn từng người: “Cảm ơn!”
Thật trớ trêu, ba mẹ ruột còn tệ hơn cả người lạ.
4.
Ngày hôm sau, Tô Nhuyễn Nhuyễn mang theo ba mẹ đến trường học đối diện tìm tôi, dĩ nhiên là đặc biệt đến xin lỗi.
Vẻ mặt mẹ tôi cứng rắn: “Đàn Nguyệt, hôm qua mẹ nóng vội quá, con đừng để trong lòng.”
Lời xin lỗi cũng giống như mệnh lệnh. Tô Nhuyễn Nhuyễn kéo tay tôi làm nũng: “Chị ơi, mẹ cũng đã nói xin lỗi rồi, chị mau về nhà ở đi.”
Nhiệt tình đến mức khác thường, không biết là có dụng ý gì.
“Cái gì? Gia đình không phải đã tan vỡ rồi sao? ” Tôi hỏi. Ba người bọn họ lúc này mới phản ứng lại, hiện tại mới nhớ tới chuyện giải thích với tôi.
Ngày đó hai người nháo ly hôn, nháo đến cuối cùng Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc, cô vừa khóc hai người liền bắt đầu đau lòng, lo lắng đến tuổi cô lên trung học phổ thông, cha mẹ ly dị có thể sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của cô, vì thế chuyện ly hôn lại gác lại.
Một nhà ba người bọn họ vui vẻ hòa thuận, không có tôi ở đây càng tốt, không ai nhớ tới nói cho tôi biết một tiếng. Cũng không có ai bởi vì tôi học cấp ba, cân nhắc đến ảnh hưởng của việc ly hôn đối với tôi.
Tôi thờ ơ nhìn gia đình ba người bọn họ rồi nói: “Thật xin lỗi, tôi đã khắc ghi trong lòng rồi.”
Tôi vòng qua bọn họ rời đi. Phía sau ba tôi đang gào thét: “Tô Đàn Nguyệt, mày đúng là không biết xấu hổ! Không có mày ở đây thì tốt hơn, nhìn mà chán!”
Tôi dừng lại một lúc, cảm thấy lòng đau nhói khi người thân nói nặng lời với mình, nhưng tôi vẫn rời xa họ không chút do dự.
Tôi cho rằng tôi có thể mắt không thấy tâm không phiền, nhưng không tới vài ngày lại không thể không đi tìm bọn họ. Bà nội mắc bệnh tiềm ẩn, sức đề kháng yếu mỗi khi trời trở lạnh sẽ đổ bệnh.
Tôi chỉ có một mình, không có tiền không có thời gian, chỉ có thể đi tìm họ giúp đỡ. Trở lại trước cửa căn nhà đã rời đi gần một tháng, tôi nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười náo nhiệt.
Xuyên qua khe cửa, tôi nhìn thấy căn phòng ấm áp được trang trí vô cùng rực rỡ, một đám người đang vây quanh Tô Nhuyễn Nhuyễn hát bài sinh nhật cho cô, cô đội mũ sinh nhật giống như một tiểu công chúa, nụ cười tươi đẹp.
Tôi đứng rất lâu trong gió lạnh.
5.
Mấy ngày nay bận rộn chăm sóc bà nội, tôi cũng quên hôm nay là sinh nhật Tô Nhuyễn Nhuyễn. Sinh nhật của tôi sớm hơn em gái nửa tháng, những năm trước sinh nhật của tôi đều là kéo dài tới cùng ngày sinh nhật của cô.
Sinh nhật năm nay của tôi không ai nhớ rõ, vừa vặn là sau khi bọn họ chuẩn bị ly hôn không lâu, khi đó tôi còn kém vài ngày nữa mới tròn 18 tuổi, cho nên phải chọn một người nuôi dưỡng.
Ngày sinh nhật tôi còn ở trường học, tan học xong bà nội tặng cho tôi mấy quả trứng luộc, cả đời chỉ có một lần sinh nhật 18 tuổi, coi như cứ như vậy trôi qua.
Tôi không nhiệt tình với sinh nhật, mỗi năm bị ép ăn bánh sinh nhật chung với em gái, cũng không cảm thấy vui vẻ, chỉ cảm thấy bơ ngấy làm tôi phiền lòng.
Ấn tượng sâu sắc nhất, là lúc tôi lên tiểu học, vẫn là sinh nhật kéo dài đến cùng ngày với em gái, bạn của ba tặng một hộp chocolate nhập khẩu đắt tiền, đóng gói tinh xảo xinh đẹp.
Mẹ nói: “Em gái còn nhỏ, con phải nhường nó.”
Sau đó đưa cả hộp chocolate cho em gái, toàn bộ quá trình tôi không nhận được quà sinh nhật nào. Tôi rất hâm mộ, rất khát vọng, lại không dám nói, tôi biết có nói cũng vô dụng, chỉ bị ba mẹ trách cứ tôi tham lam.
Vì thế tôi dùng tiền tiết kiệm đã lâu, tự mình đến cửa hàng mua một viên. Chỉ một viên, mua rồi nhưng lại luyến tiếc không nỡ ăn, đặt lên thỉnh thoảng liếc mắt một cái.
Tình cờ bị em gái nhìn thấy, lúc ấy nó liền khóc, ầm ĩ tố cáo với ba mẹ, nói tôi trộm chocolate của nó.
Tôi tự cho rằng giải thích rõ ràng sẽ không bị hiểu lầm, tôi nói: “Đây là chị tự mình đi mua, không phải lấy từ trong hộp của em.”
Mẹ không phân biệt tốt xấu cho tôi một cái tát: “Nhỏ như vậy đã biết nói dối, lớn lên có thể là thứ tốt gì?”
Tôi mang dấu ấn của cái tát, từ khi còn rất nhỏ đã học được cách đối xử thờ ơ với mọi người và mọi việc: “Nếu mẹ không tin, con sẽ dẫn mẹ đi tìm cửa hàng đó.”
Tôi dẫn họ đến cửa hàng kẹo đó, nhân viên cửa hàng rất ấn tượng với tôi, bởi vì tôi dùng một đống tiền giấy vụn vặt đổi lấy một viên chocolate rất đắt tiền, cô ấy từng hỏi tôi tại sao không dẫn ba mẹ đến.
Nhân viên cửa hàng làm chứng cho tôi, hai người rốt cục mới ý thức được đã hiểu lầm tôi, nhưng lại không muốn xuống nước xin lỗi, xô đẩy tôi nhanh chóng rời đi, còn trách tôi: “Đi mau! Mất hết mặt mũi rồi, không phải chỉ là thiếu một viên kẹo thôi sao? Thật sự là nhỏ mọn.”
Trẻ con không có quá nhiều khúc mắc. Trẻ con không biết xấu hổ hay không, chúng chỉ biết người khác có nhưng mình thì không.
Hết lần này tới lần khác tôi không có, vậy thì tự mình tiết kiệm tiền đi mua. Vì sao như vậy cũng sẽ bị trách cứ? Sau đó tôi vẫn ăn hết viên chocolate kia, nếu không ăn sẽ bị tan chảy, trong tưởng tượng nó sẽ rất ngọt.
Vừa vào miệng……thật là đắng.