Thiên Vị - Chương 1
1.
Ba ngoại tình bị phát hiện, hai người nháo ly hôn nháo lên tới tòa án. Hai đứa trẻ, thẩm phán cho phép mỗi người nuôi một đứa. Ba mẹ không chút do dự, đều lựa chọn em gái.
Thẩm phán hơi khó xử, bảo em gái chọn một bên. Em gái Tô Nhuyễn mặc váy công chúa, bị ba mẹ một trái một phải vây quanh.
Ba hứa với Tô Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, chọn ba đi, ba có thể cho con cuộc sống tốt hơn. Không phải con vẫn rất muốn đổi máy tính bảng mới sao? Ngày mai ba sẽ đổi cho con.”
Mẹ chú ý thấy em gái lạnh, cởi khăn quàng cổ quấn lại cho cô, vẻ mặt từ ái: “Nhuyễn Nhuyễn, đi theo mẹ mới là tốt nhất, sau này nếu ba con tìm mẹ kế, con phải làm sao bây giờ?”
Vì thế hai người lại cãi nhau. Tôi ở trong góc không ai hỏi thăm, không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ, yên lặng kéo khóa kéo đồng phục học sinh.
Trời lạnh, đồng phục trắng bệch quá mỏng manh, gió lạnh thổi thẳng vào trong. Một đám người cãi nhau túi bụi, cuối cùng thẩm phán nhìn không nổi nữa, hỏi bọn họ: “Các người không ai nguyện ý nuôi dưỡng con gái lớn sao?”
Hiện trường đột nhiên dừng lại, trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Ánh mắt hai người né tránh, ngượng ngùng nói tiếp tỏ vẻ từ chối trả lời, dù sao bọn họ luôn luôn tự xưng là một chén nước công bằng, nhưng lại không muốn tiếp nhận tôi, ấp úng đã lâu cũng không đáp lời.
Lần này tất cả mọi người nhìn về phía tôi, tôi xấu hổ không dám ngẩng đầu. Cố gắng không để cho người ta nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên mặt.
Em gái giống như vứt bỏ củ khoai lang phỏng tay, đem quyền lựa chọn khó xử này giao cho tôi: “Chị, chị chọn trước đi?”
Quan tòa khuyến khích tôi: “Cô gái, cô muốn sống với ai?” Ba mẹ khẩn trương nhìn tôi, sợ bị tôi chọn trúng.
Tôi không có cách nào lui vào trong, trầm mặc cúi đầu, một lúc sau tôi nhỏ giọng nói: “Cháu chọn……”
“Cháu có thể lựa chọn đến cô nhi viện không?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.
2.
Tôi không thể chọn ba mẹ cho mình, nhưng tôi muốn chọn không có họ. Tôi thà mồ côi còn hơn.
Dù sao cũng tốt hơn sống như một vật thí nghiệm.
Lúc 1 tuổi, ba mẹ bận rộn gây dựng sự nghiệp, đưa tôi về quê chăm sóc bà nội, bốn năm sau em gái học nói, mới đón tôi về.
Khi còn nhỏ đã bị tách khỏi ba mẹ, sau này cũng sẽ rất khó học được cách thiết lập quan hệ thân mật, dường như trời sinh đã là một người lạnh lùng xa cách.
Ba mẹ luôn chê tôi không thân thiết với bọn họ, vì thế đứa thứ hai bắt đầu tự mình chăm sóc em gái lớn lên, thu hoạch được một đứa con gái nhỏ hoạt bát dính người.
Lúc 6 tuổi mẹ bận rộn đút cơm cho em gái, sai tôi rót nước nóng, vóc dáng tôi thấp, giẫm lên ghế nhỏ mới với tới được ấm nước nóng, không cẩn thận ngã sấp xuống, nước nóng tạt lên mặt khiến một vùng mặt bỏng rát xấu xí tạo thành vết sẹo lớn, tuổi còn nhỏ đã bị hủy dung.
Bọn họ rút ra bài học, không để cho em gái làm bất cứ việc nhà nào, em gái mười ngón tau không dính nước, được yêu thương chiều chuộng lớn lên, ngay cả nước cũng không cần tự rót.
Xinh đẹp và dễ thương, ba mẹ gặp ai cũng khoe khoang cô con gái nhỏ của mình với mọi người.
Khi mọi người hỏi về đứa con gái lớn là tôi, họ cau mày như đang nhớ đến một vết nhơ nào đó trong cuộc đời, họ cho rằng tôi bị biến dạng và xấu xí, còn nói đùa rằng: “Hahaha, Tô Đàn Nguyệt có khuôn mặt đáng sợ như vậy nên tôi không muốn nhắc đến nó, sợ lại khiến mọi người khó chịu.”
Không ai nhớ tới trước khi tôi 6 tuổi, là một cô bé xinh đẹp vô cùng. Năm 10 tuổi, mùa đông nhưng tôi phải rửa chén giặt quần áo, nước quá lạnh làm tôi bị cảm lạnh.
Buổi tối sốt cao, tôi khó chịu khóc gọi mẹ, ba mẹ bị đánh thức mất kiên nhẫn, cũng không quan tâm, cho tôi uống chút thuốc hạ sốt rồi trở về ngủ.
Không ngờ tôi bị sốt cả đêm, chờ ngày hôm sau bọn họ ý thức được mức độ nghiêm trọng đưa tôi đi bệnh viện thì đã muộn, bác sĩ nói tôi bị bỏng não, về sau có thể sẽ trở nên ngu ngốc.
Ba mẹ vô cùng hối hận, rút kinh nghiệm, vì thế mỗi lần em gái ho khan, bọn họ liền khẩn trương không chịu được, thậm chí suốt đêm đưa đến bệnh viện kiểm tra mới an tâm, em gái sinh bệnh cũng thay phiên canh giữ ở trước giường dốc lòng chăm sóc.
Đáng tiếc sau đó tôi không còn sốt nữa, chưa từng cảm nhận được loại cảm giác được chăm sóc cẩn thận này. Lúc học trung học cơ sở, bởi vì đầu óc ngu ngốc, tôi luôn theo không kịp tiến độ học tập, thành tích liên tiếp đứng hạng chót.
Giáo viên đề nghị bọn họ mời gia sư cho tôi, hoặc là phân chia thời gian để chỉ đạo tôi học tập. Nhưng khi đó việc làm ăn của bọn họ đang trong thời kỳ phát triển, không có tiền mời gia sư cho tôi, cũng không có thời gian cùng tôi làm bài tập.
Hơn nữa họ cho rằng người ưu tú cho dù không có ngoại lực cũng có thể thi tốt, thi không tốt là do chính tôi không đủ nghiêm túc cố gắng. Thành tích của tôi kém hơn nữa, lúc thi vào trung học phổ thông không có gì bất ngờ xảy ra thi vào trường trung học kém cỏi nhất.
Họ cảm thấy xấu hổ và cuối cùng nhận ra rằng con mình sẽ không tự nhiên trở nên xuất sắc nên họ đặt hết hy vọng vào em gái tôi. Tình cờ là công việc kinh doanh của họ phát đạt đều đặn, họ có chút tiền dư nên đã thuê một gia sư giỏi cho em gái và dành thời gian giám sát việc học của cô hàng ngày.
Em gái thi đậu vào trường trung học tốt nhất thành phố với thành tích xuất sắc. Họ vui mừng đến mức đặc biệt bày mấy bàn trong khách sạn năm sao để ăn mừng, cố ý không nói cho tôi biết.
Khi đó tôi đang ở ký túc xá trường, còn đang vùi đầu khổ luyện để bắt kịp tiến độ học tập. Ai bảo đầu óc tôi ngốc, tôi luôn phải cố gắng hơn người khác, mới có thể đạt được thành tích tương tự.
Có người chị họ học cùng trường thấy được tôi đang mua bánh bao làm cơm tối, tưởng là ba mẹ tôi còn chưa kịp đón tôi đi tiệc gia đình, vì thế nhiệt tình bảo ba mẹ chị ấy nhân tiện dẫn tôi qua.
Thế là tôi liền mang theo hai cái bánh bao, mơ mơ màng màng bị đưa tới khách sạn, vừa vào cửa đã nhìn thấy ba mẹ ở trong đám người kiêu ngạo giới thiệu em gái.
Khi nhìn thấy tôi, ba mẹ tôi bất giác cau mày, dưới ánh mắt của họ, tôi đang mang một chiếc bánh bao nguội trong chiếc túi nhựa rẻ tiền, bỗng nhiên cảm thấy không biết làm thế nào.
Sau này tôi mới biết, họ cố tình không kể cho mọi người biết về tôi, vì sợ người khác biết họ có một cô con gái xấu xí, ngu ngốc, sẽ làm họ mất mặt.
Bọn họ đã quên, trước khi đầu óc tôi bị hỏng, tôi vẫn luôn đứng đầu toàn trường. Lúc học trung học, hàm răng tôi càng ngày càng hô, họ hàng thấy vậy luôn khuyên họ dẫn tôi đi khám nha khoa, bị ba khuyên bốn thúc giục, cuối cùng họ cũng dành thời gian dẫn tôi đi khám một chuyến.
Nha sĩ nói là miệng bị lồi xương bẩm sinh, do gen gây ra, cần phải phẫu thuật hàm, càng sớm càng tốt. Cân nhắc đến việc tôi vừa lên cấp ba, việc học bận rộn, ba mẹ nói để cho tôi lên đại học sau đó tự mình tiết kiệm tiền đi làm phẫu thuật.
Đồng thời, họ rút kinh nghiệm và chỉnh răng sớm cho em gái, em gái còn được chỉnh hình và phẫu thuật cắt mắt hai mí vì cận thị, mỗi khi trên mặt xuất hiện nốt ruồi hay đốm đen nào em gái đều được nhanh chóng đưa đi xoá bỏ bằng laser.
Tất cả những người gặp cô sau này đều lầm tưởng cô có vẻ đẹp tự nhiên, và ghen tị vì cô thậm chí không có một vết mụn nào.
Bây giờ tôi 18, em gái 16. Tôi học lớp 12, em gái học lớp 10.
Tôi xấu xí, trầm mặc, ngu ngốc, không được người khác chào đón. Em gái xinh đẹp, miệng lưỡi ngọt ngào, thông minh, được mọi người cưng chiều.
Tôi giống như vật thí nghiệm, tất cả những việc tôi chịu đựng đều được bù đắp lên người em gái.