Thiên Vị - Chương 1
1
Hạ Kiến Châu với , và Thẩm Nghiêm Chi bạn chung, nên tối nay mới cùng .
Thật đúng là trùng hợp.
Hơn hai giờ sáng, Hạ Kiến Châu trở về.
Tôi vội nhắm mắt giả vờ ngủ.
Hạ Kiến Châu cởi áo khoác, rón rén bước đến cạnh giường, xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay .
Tay nặng trĩu đầy sở hữu.
Ngay đó, cảm thấy cổ tay mát lạnh.
Anh khẽ cong môi, dịu dàng đeo chiếc vòng ngọc lên cho , từ tốn áp sát trán , hôn một cái thật nhẹ mới hài lòng phòng tắm.
Không biết bao lâu , cảm thấy rơi vòng tay mát lạnh còn vương nước khi tắm.
Cằm của Hạ Kiến Châu cọ nhẹ lên tóc , bàn tay to lạnh lẽo tự nhiên ôm lấy eo .
Sự lạnh buốt đột ngột khiến khẽ run lên.
“Giả vờ ngủ ?” Một tiếng khẽ vang lên đỉnh đầu.
Tôi vẫn nhắm chặt mắt, lơ .
Hạ Kiến Châu nhẹ, đôi môi mỏng áp sát tai , thì thầm:
“Tiểu Lê đang đợi về ?”
“Không .”
“Vậy ngủ?”
“Bị làm ồn.”
“Hả? Rõ ràng đã nhẹ nhàng lắm … Bình thường em ngủ còn sâu hơn cả heo.”
“Heo?” Tôi trong chăn vươn tay véo mạnh mu bàn tay Hạ Kiến Châu.
Anh lập tức nắm chặt tay , lật đè xuống, đầy ẩn ý:
“Em làm đau , giờ đến lượt làm em đau.”
“Đồ khốn, nửa tháng nay thức đêm liên tục, mệt ?”
Tôi dùng hai tay chống , cảm giác… khá hài lòng.
“Xót ? Vậy hôm nay đến lượt em động…”
Ánh mắt Hạ Kiến Châu tràn đầy dục vọng, chăm chú , tay cũng ngơi nghỉ.
“Tôi .”
Tôi thật sự , chuyện chẳng chút sức nào để tham gia.
“Đồ vô lương tâm! Trên giường chẳng chút đức hạnh nào, chỉ biết lo cho sướng…”
Hạ Kiến Châu khẽ nhéo phần mềm mại bên hông .
“Phản đối, cảm giác sướng gì . Hehe…” Tôi chột khúc khích.
Hạ Kiến Châu cúi đầu, cắn nhẹ xương quai xanh của như một hình phạt, trầm giọng cảnh cáo:
“Ồ? Không thấy sướng? Vậy lát nữa em đừng kêu.”
Thân thể hai dần dần quấn chặt lấy .
Sau vài trận “vận động”, chọn cách cầu xin tha.
“Châu Châu… đừng nữa… tha cho em… mệt chết mất…”
Hạ Kiến Châu đỡ lấy eo , giọng khàn trầm đầy áp lực:
“Tiểu Lê, em đã động chút nào ? Em mệt cái gì?”
Tôi đẩy lồng ngực rắn chắc của , lí nhí nũng nịu:
“Sướng… mệt… ?”
Câu làm Hạ Kiến Châu bật , cưng chiều khẽ đè vai , động tác dịu :
“Được… đương nhiên .”
Như mọi lần, giỏi dỗ dành nhưng chẳng biết dừng.
Sau khi kết thúc, Hạ Kiến Châu ôm lấy , nghịch ngợm bàn tay .
“Chiếc vòng thật đấy.” Tôi thích.
“Hôm nay bà nội cho, là vòng ngọc gia truyền dành cho cháu dâu tương lai.”
Anh siết chặt tay , mười ngón đan xen.
“Anh thật sự xác định là em ?” Tôi ngước mắt .
Không hổ là đàn ông của , càng càng thấy mê.
Hạ Kiến Châu bĩu môi, vẻ mặt ấm ức:
“Tôi xác định thì , em chẳng xác định .”
“Sao xác định? Chỉ là đã hứa với Thẩm Nghiêm Chi, đợi bà nội định sẽ công bố hủy hôn.”
Tôi rúc ngực , cọ cọ ôm lấy eo.
“Vậy là đăng ký kết hôn ?”
Mắt Hạ Kiến Châu sáng rực, đưa ngón trỏ móc cằm , buộc .
“Để , buồn ngủ quá, ngủ thôi.”
Tôi cố tình chuyển chủ đề.
“Đồ cặn bã, nhắc đến kết hôn là trốn, chơi xong định chịu trách nhiệm ?”
Hạ Kiến Châu than vãn liên hồi, đầu cọ loạn lên cổ .
Tôi đặt tay lên đầu , ngăn :
“Được , tuần tranh thủ đăng ký, nhưng đó với ba mẹ một tiếng.”
“Ba mẹ vợ sớm đã đồng ý , sổ hộ khẩu cũng đưa , chỉ còn đợi em gật đầu thôi.”
Hạ Kiến Châu ngẩng đầu, hôn lên môi một cái.
Bảo gần đây ba mẹ cứ hối công bố chuyện hủy hôn, còn ám chỉ chuyện đăng ký kết hôn.
Họ bảo:
“Bé cưng, Thẩm Nghiêm Chi trong lòng khác, con nên sớm cắt đứt .”
“Bé cưng, Châu Châu thật sự , một trai ưu tú như , nên nhanh tay giữ lấy.”
“Bé cưng, giấy kết hôn thì đàn ông mới thật sự thuộc về con, hiểu ?”
“Bé cưng, sớm cho Châu Châu một danh phận , đáng yêu lắm.”
2
Ba mẹ phát hiện và Hạ Kiến Châu đang quen từ khi nào?
Là lúc chúng hẹn hò 3 tháng.
Tôi cùng đăng ký tham gia chương trình: 【Cắm trại tình yêu】.
Đêm cắm trại đó, khi “trận đầu” kết thúc, cả rã rời, đang rúc trong lòng Hạ Kiến Châu rên rỉ khe khẽ.
Một trận cuồng phong ập đến, lều trại trong khu cắm trại thổi bay tan tành.
Mẹ ngay lập tức nhận đang trốn trong lòng Hạ Kiến Châu.
Tôi cũng lập tức nhận đang trốn trong lòng gã đàn ông đeo mặt nạ chính là mẹ .
Người đàn ông đeo mặt nạ Batman về phía Hạ Kiến Châu, lao đến tung ngay một cú đấm.
“Thằng khốn, dám bắt nạt con gái tao!”
Là giọng của ba .
Cứ thế, chuyện và Hạ Kiến Châu quen bại lộ.
Phải mất gần 4 tháng, Hạ Kiến Châu mới ba mẹ chấp nhận.
Có Hạ Kiến Châu , chủ động bàn bạc với Thẩm Nghiêm Chi chuyện giải trừ hôn ước, cũng đồng ý.
Lúc chuẩn công khai thì bà nội đột nhiên phát bệnh, cả hai chúng đều vì chuyện hủy hôn mà làm bà kích động, nên chuyện cứ trì hoãn mãi.
3
Chưa mấy ngày, thực sự chống đỡ nổi việc Hạ Kiến Châu cứ ngày ngày lải nhải bên tai chuyện đăng ký kết hôn, nên đành chiều , đăng ký.
Đăng ký xong, dù tình dù lý, cũng đến thăm bà nội một lần.
“Bà nội sức khỏe , cần tĩnh dưỡng. Đợi bà khỏe hơn chút, sẽ dẫn em .”
Hạ Kiến Châu véo nhẹ má .
“Được . Hôm nay hai mẹ hẹn đánh bài nên , chỉ , tan làm em đến đón nha.”
Tôi ghé sát, khẽ hôn một cái lên má .
“Tuân lệnh, vợ yêu!”
Ánh mắt Hạ Kiến Châu lập tức trở nên nóng bỏng, khóe môi cong lên một nụ đắc ý, nhanh chóng đảo ngược thế cục, dùng tay giữ chặt đầu , trong mắt là cưng chiều pha chút bá đạo, cho phản kháng, liền hôn ngấu nghiến.
Anh đưa đến cửa tiệm spa về công ty.
Ba tiếng , thay đồ xong, tinh thần sảng khoái, ở phòng nghỉ chờ Hạ Kiến Châu đến đón.
Chưa đợi Hạ Kiến Châu, đợi Bạch Nguyệt Quang của Thẩm Nghiêm Chi – Tống Lộ.
Ánh mắt cô dữ dằn, tràn ngập giận dữ, khí thế hung hăng lao về phía , vung tay lên chính là một cái tát, lực mạnh đến mức khiến mặt nóng rát.
“Giang Lê, con nhỏ ăn trộm, trả vòng tay cho tao!”
Tống Lộ gào lên đầy cay nghiệt, ánh mắt dán chặt chiếc vòng cổ tay , xong liền nhào tới định giật lấy.
Tôi – Giang Lê – quả hồng mềm dễ bóp.
“Dám đánh ?”
Tôi lập tức đẩy ngã cô xuống đất, động tác nhanh như chớp cưỡi lên , giữ chặt hai tay cô , thương tiếc tặng ngay cho gương mặt mười cái bạt tai.
Tay đau luôn vì đánh quá mạnh.
Tống Lộ dù vẫn chịu im miệng, trừng mắt với :
“Cái vòng đó là của tao! Chồng tao tặng tao!”
Tôi và cô lăn lộn đất, giằng co dứt.
“Giang Lê!”
Là giọng Thẩm Nghiêm Chi.
Rất nhanh đó, ôm kéo một bên.
“Bênh ? Cả hai cùng lên !”
Tôi hất mạnh tay .
“A Nghiêm, Giang Lê ăn trộm cái vòng tặng em, còn đánh em, còn dám gọi là chồng, còn vòng đó là tặng cô …”
Tống Lộ lập tức lóc kể lể, giọng điệu khiến phát buồn nôn.
“Cái vòng là của ! Cô còn dám bậy nữa, sẽ xé rách cái miệng của cô!”
Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc, dù gì đây cũng là nơi công cộng.
Xung quanh là hóng chuyện.
Thẩm Nghiêm Chi khuôn mặt sưng vù của Tống Lộ, sang chiếc vòng tay , nhíu mày hỏi:
“Tiểu Lê, chiếc vòng đó ở ?”
“Liên quan gì tới ?”
Tôi lạnh lùng đáp.
“A Nghiêm, cái vòng của em mất , mà vòng cô đeo giống hệt cái từng tặng em, làm chuyện trùng hợp ?”
Tống Lộ vẫn một mực khẳng định đó là vòng của .
“Chiếc đó ở trong xe.” Thẩm Nghiêm Chi thản nhiên .
Sắc mặt Tống Lộ lập tức thay đổi, đó giả vờ lóc:
“A Nghiêm, cô đánh em! Cô hận em, nghĩ rằng em cướp …”
“Ai đánh thì đó gãy tay !”
Tôi chỉ bên trái mặt vẫn còn nóng ran của .
Thẩm Nghiêm Chi đưa tay định chạm mặt , liền né tránh, trong mắt thoáng qua một tia mất mát.
Bỗng phía vang lên tiếng hét:
“Chạy mau! Đèn chùm sắp rơi!”
Tôi còn kịp phản ứng, cả đã Thẩm Nghiêm Chi ôm chặt lòng.
Bên tai vang lên tiếng hét chói tai của Tống Lộ.
Chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ rơi xuống, đập trúng lưng của Thẩm Nghiêm Chi và đầu Tống Lộ.
Tôi cả.
Mẹ nó, Thẩm Nghiêm Chi cứu nhầm chăng?
Lúc nhận thì vội buông , vẻ mặt đầy phức tạp, cố nhịn đau lưng, lảo đảo lùi về phía Tống Lộ.
Má của Tống Lộ rạch một đường dài, máu chảy ngừng.
Tay cô chạm máu, liền phát điên, đôi mắt đỏ ngầu gào lên với Thẩm Nghiêm Chi:
“Tại cứu cô mà cứu em?”
“Tôi tưởng em sẽ né. Còn Tiểu Lê… phản ứng của cô từ nhỏ vốn đã chậm hơn khác… cô …”
Thẩm Nghiêm Chi ngẩn , khẽ mím môi, vẻ mặt khó xử.
“Thẩm Nghiêm Chi, biết thế nào là thiên vị vô thức ? Bản năng của cơ thể, so với lời , thành thật hơn nhiều.”
Gương mặt Tống Lộ méo mó đến khó coi, đôi mắt như hóa dại.
“Anh đưa em bệnh viện.” Thẩm Nghiêm Chi tiến đến đỡ cô .
Cô lạnh, đẩy , từ từ xuống, nhặt một mảnh thủy tinh vỡ đất, ánh mắt trở nên lạnh lùng và điên cuồng.
“Giang Lê! Người nên hủy dung là mày!”
Tống Lộ cầm mảnh thủy tinh, lao thẳng về phía .
Thẩm Nghiêm Chi vội vàng dang tay định chặn , vẻ mặt hoảng loạn.
Tôi còn đang suy nghĩ nên né sang trái thì một bóng đen vọt tới, ôm eo kéo khỏi vùng nguy hiểm.
Hương thơm quen thuộc, là Hạ Kiến Châu đến.
Tiếng hét thảm của Tống Lộ vang lên bên tai.
Có lẽ Thẩm Nghiêm Chi kéo quá mạnh, Tống Lộ giật ngược , do quán tính, cô ngã nhào đống mảnh thủy tinh phía .
“Anh đưa em bệnh viện.”
Thẩm Nghiêm Chi bế Tống Lộ lên, bỏ khỏi phòng nghỉ, hề ngoái đầu và Hạ Kiến Châu lấy một cái.
“Em thương ?”
Ánh mắt Hạ Kiến Châu tràn đầy lo lắng, tỉ mỉ kiểm tra khắp .
Tôi lắc đầu, “Em …”