Thiên Vị - Chương 3
Thật phản đối việc thêm một đứa con.
Quân Quân hâm mộ những khác em trai em gái hoặc trai chị gái, thằng bé luôn cảm thấy cô đơn lẻ bóng.
Chỉ điều, sợ thể làm một mẹ công bằng chính trực.
Cái bóng thời thơ ấu đã làm tổn thương quá lớn.
Sau lần chuyện với bố, trở nên ít ở nhà.
Nếu cần thiết, giao tiếp với bất kỳ ai.
Ngay cả khi em gái ở cùng phòng với , thường xuyên chuyện với , cũng luôn nhanh chóng tránh né, cho em bất kỳ cơ hội nào.
Ngay cả khi bàn ăn, ba cố gắng khơi gợi chủ đề, cũng chỉ lặng lẽ ăn cơm, bao giờ lên tiếng.
Còn mẹ, thể tránh xa bà bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu.
Bà đối với , luôn luôn tỏ vẻ thôi.
thấy tránh né như , bà lập tức lạnh mặt.
Một ngày nọ em gái ở nhà, bàn ăn đột nhiên chất đầy hộp đựng đồ ăn của KFC. Cánh gà, khoai tây chiên, gà rán nguyên vị, đủ cả.
Mẹ hiếm khi tươi chào đón : “Đây là mẹ và ba đặc biệt mua về cho con. Con ăn nhanh .”
Cho ư?
Họ biết rằng, KFC đã sớm trở thành món ăn ghét nhất.
Tôi buồn chán cầm một miếng khoai tây chiên, cho miệng, chỉ cảnh giác họ.
Bố vui vẻ : “Gia Gia sắp học cấp hai . Con biết thành tích của con bé thế nào đấy. Muốn con giúp đỡ em gái, kèm em gái học thêm.”
Tôi lập tức buông miếng khoai tây chiên đang nóng hổi, nhanh chóng lấy một tờ giấy từ trong cặp sách .
“Con giúp , con đã xin ở trường .”
Bố ngạc nhiên: “Nhà gần trường mà, con ở trường?”
Tôi đổi sắc mặt đáp : “Từ năm lớp 8 bắt đầu học thêm buổi tối, mỗi tối 9 giờ mới tan học. Đoạn đường đó tối lắm, ai trong hai sẽ đón con?”
Họ đều gì.
Bố về phía mẹ, dường như mẹ mở lời hứa.
Mẹ ngậm chặt miệng.
Tôi đã sớm biết kết quả .
Bố thường xuyên tăng ca công tác, ông đến đón là điều thực tế.
Mẹ ư?
Đêm hôm khuya khoắt, bà nào nỡ để đứa con gái bé bỏng của ở nhà một .
Bố thở dài, ký tên .
Tôi thấy rằng, ngoài kiếm tiền , tác dụng lớn nhất của bố trong gia đình chính là thở dài.
“Thế kỳ nghỉ hè thì ? Kỳ nghỉ đông thì ? Lúc đó thì thể kèm Gia Gia học thêm chứ.” Lúc mẹ lên tiếng.
“Kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông, con cũng rảnh. Nhà trường thấy con học toán , con tham gia cuộc thi toán, kỳ nghỉ học thêm.”
Thực những điều đều là do chính với nhà trường tranh thủ.
Tôi tránh xa gia đình .
Để tự cứu .
9
Không ai trong gia đình biết rằng, lần thứ hai mẹ tát, bắt đầu mất ngủ mỗi đêm, tóc rụng từng mảng lớn.
Trong đầu chỉ nghĩ, tại .
Tại họ thương xót Gia Gia ốm yếu, học kém, mà bỏ mặc , một đứa khỏe mạnh, học giỏi như thế .
Yếu đuối mới mọi yêu thương ?
Hay là cũng nên ốm nhỉ?
Tôi thậm chí còn tưởng tượng, một ngày nào đó mắc bệnh nặng, sắp chết, mẹ nhớ rằng, cũng từng là đứa con gái bé bỏng mà bà yêu thương, tâm ý yêu thương như đối với em gái .
Tôi suy nghĩ về vấn đề khi đang học, cũng nghĩ khi tan học.
Thành tích học tập tụt dốc phanh, ở trường cứ như mất hồn.
May mà cô giáo chủ nhiệm phát hiện điều , cô đã tìm chuyện lâu lâu.
Cuối cùng, cô ôm lòng, : “Trình Hiểu Hiểu, em là học sinh giỏi nhất của cô, hầu như tất cả các bậc phụ trong lớp đều mong một đứa con gái xuất sắc như em.”
“Cô thể rõ ràng với em rằng, cách bố mẹ em đối xử với em và em gái vấn đề.”
“ em khó thể thay đổi suy nghĩ của họ.”
“Bởi vì họ cho rằng họ yêu thương con, chỉ là con biết đủ mà thôi.”
“Cô chỉ thể với em rằng, đừng vì lầm của khác mà phủ nhận chính .”
“Cũng đừng cưỡng cầu những tình cảm thuộc về , dù là tình thân, tình bạn tình yêu mà em sẽ khao khát.”
“Em hãy coi như ông trời đã định sẵn như .”
“Việc em cần làm bây giờ là tự lập tự cường, làm bổn phận của một học sinh, chuẩn cho tương lai để thể tự tạo dựng một thế giới riêng cho . Khi cuộc sống của em đã sẵn sàng, những tình cảm tự nhiên sẽ xuất hiện trong cuộc sống của em.”
“Ngay cả khi , em cũng sự nghiệp và thu nhập đủ để tự hào, sống kém hơn bất kỳ ai.”
Tôi đã theo.
Hai năm cuối cấp hai, bận rộn ngừng nghỉ.
Học hành, đủ loại cuộc thi lấp đầy thời gian biểu của .
Hầu hết các ngày cuối tuần, đều về nhà.
Chỉ khi nào thực sự hết tiền, mới về nhà một chuyến.
Kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông, nếu lớp học, sẽ chui thư viện, đến giờ đóng cửa mới về nhà.
Trong hai năm, thậm chí còn ăn cơm cùng gia đình mấy bữa.
Ánh mắt của bố mẹ ngày càng u uất, em gái cũng sẽ hài lòng : “Chị gái lúc nào cũng ở nhà thế.”
Tôi đáp : “Không , em giành phòng với chị nữa.”
Em gái bĩu môi, gì.
Còn một câu nữa, chỉ trong lòng: “Ngay cả bố mẹ, chị cũng giành với em.”
10
Có lẽ sự xa cách của thể hiện quá rõ ràng.
Sau khi thi đỗ trường cấp ba mơ ước, bố mẹ nhất quyết cho ở trường.
Tôi cũng thể chống họ, chỉ thể mỗi ngày về nhà.
trong nhà gian riêng cho , còn thường xuyên đối mặt với sự gần gũi bất ngờ của họ.
Bố mẹ thích tìm trò chuyện khi ăn cơm, chủ yếu hỏi về thành tích học tập của ở trường.
Thực học cấp ba khá nhàm chán, họ cũng tìm chủ đề nào khác.
So với việc luôn đầu khối ở cấp hai, giành nhiều giải thưởng, khi mới cấp ba, trở nên khiêm tốn hơn nhiều.
Tôi từ bỏ các cuộc thi, tập trung các môn học.
Dù thì ở trường , cao thủ như mây, duy trì trong top 10 của khối cũng dễ.
Những vấn đề tương tự lặp lặp , mỗi lần bố chỉ biết tóm tắt một cách khô khan: “Như cũng tuyệt .”
Mẹ sẽ một cách bóng gió: “Đã tham gia cuộc thi thì hãy quan tâm đến gia đình nhiều hơn.”
Tôi chỉ cúi đầu ăn cơm, coi như thấy lời đề nghị mẹ kèm cặp em gái học bài.
Tôi biết do hồi cấp hai quá độc lập khiến bố mẹ mất cảm giác kiểm soát .
Bây giờ họ dám trực tiếp yêu cầu làm gì.
Đặc biệt là những chuyện liên quan đến em gái.
Mà biết em gái đã đến tuổi dậy thì , con bé trở nên giao tiếp với bố mẹ, ngày nào cũng bám theo như một cái đuôi.
“Chị ơi, em kể chị , hôm nay bạn em cô giáo mắng…”
“Chị ơi, chị bảo em buộc tóc cao hơn thấp hơn thì hơn…”
“Chị ơi, em giải bài , chị xem giúp em…”
Trong mười câu, sẽ trả lời nó một hoặc hai câu, nếu nó sẽ quấn lấy dứt.
Bố chúng đầy mãn nguyện: “ là hai chị em, chuyện nhiều quá.”
Mẹ sẽ lạnh lùng phản bác: “Anh thấy Gia Gia đang cố lấy lòng mà thèm để ý . Đối xử với em gái như thế đấy.”
Tôi hít một thật sâu, bỏ thẳng.
Có những , bạn thể thay đổi họ, thì hãy tránh xa họ, càng xa càng .
Cho đến khi nghiệp cấp ba, mối quan hệ của với gia đình vẫn lạnh nóng, mặn nhạt.
Cố gắng hết sức trong ba năm, đã thi đỗ Đại học Phục Đán.
Cách nhà mấy trăm cây số.
Bố mẹ vui mừng, khoe khắp họ hàng.
Không ai biết rằng, động lực lớn nhất để phấn đấu là để họ lý do từ chối cho học đại học xa nhà.
Sau khi nghiệp đại học, nhất quyết ở Thượng Hải làm việc, về quê.
Cuối cùng em gái cũng thi đỗ một trường đại học ở địa phương, công việc cũng ở gần nhà.
Chúng đều đã kết hôn.
Em gái lấy chồng là con trai của bạn mẹ .
Tôi kết hôn với bạn học đại học là Trương Duy, chúng cùng ở Thượng Hải phấn đấu.
Bố mẹ hài lòng về hôn sự của nhưng làm gì .
Chỉ thể ba ngày hai đầu tìm lý do để về nhà.
Cách đây một thời gian, mẹ ốm, cần phẫu thuật nhỏ, họ yêu cầu về chăm sóc.
Tôi đã về, bỏ tiền bỏ công.
Trước và khi phẫu thuật, là duy nhất chạy chạy , túc trực bên giường bệnh 24 giờ.
Em gái chỉ đến thăm một lần ngày phẫu thuật.
Bố bảo em gái yên tâm: “Có Hiểu Hiểu ở đây là đủ .”
Em gái chút ngượng ngùng nhưng vẫn .
Bố giải thích: “Con gái của Gia Gia thừa hưởng thể chất của mẹ nó, sức khỏe , thể rời xa mẹ nó. Chúng chỉ thể vất vả cho con thôi.”
Tôi chỉ hỏi một câu: “Ông xã với bố mẹ chồng của em quan tâm ?”
Mẹ vẫn đang giường bệnh bỗng vui: “Người khác thể so sánh với sự vất vả của mẹ ruột ? Mẹ biết ngay mà, để con về một chăm sóc mẹ, con sẽ thấy công bằng.”
“Sao con nghĩ xem, từ nhỏ con đã khỏe mạnh hơn em gái, thông minh hơn em gái, như công bằng ?”
Tôi gì, cúi đầu gọt táo.
“Được , em đừng nữa. Bác sĩ bảo em tĩnh dưỡng ?”
Bố hiệu cho mẹ, mẹ cuối cùng cũng ngậm miệng.
Tôi đặt quả táo đã gọt xong lên bàn, chút cảm xúc với họ.
“Con tổng cộng mười ngày nghỉ phép, giờ đã dùng hết . Xin nghỉ phép lương thì sếp duyệt.”
“Con đã hỏi bác sĩ, vết thương của mẹ đã lành , cũng cần túc trực đêm nữa. Con đã thuê một y tá riêng để chăm sóc mẹ.”
“Nếu mẹ vẫn hài lòng, thể hỏi cô con gái , ngoài việc làm mẹ, cũng nên chút trách nhiệm của một con gái .”