Thiên Thần Bảo Hộ - Chương 5
9.
Trong phòng của anh trai có máy tính, tôi cầm USB đi vào phòng của anh ấy.
Đêm đã khuya, cửa phòng anh trai đóng chặt, ánh đèn lọt qua khe cửa, tôi đứng ở cửa không đi vào.
Tôi nắm chặt USB trong tay, đứng ngoài cửa một hồi, lúc định quay đi thì lại nghe thấy tiếng khóc kìm nén phát ra từ bên trong, nhỏ và thổn thức, chỉ cần nghe âm thanh thôi cũng biết người ấy khóc đau khổ đến nhường nào.
Tôi chớp chớp đôi mắt khô khốc, hôm nay tôi vẫn không thể khóc ra được.
Tôi nắm chặt USB trong tay, đợi đến khi tiếng khóc đó dừng lại, sau đó nghe thấy tiếng có cái gì đó rơi xuống đất, rất rõ ràng.
Tim tôi lập tức đập nhanh thình thịch, có dự cảm rất xấu dâng trào lên, tôi đẩy cửa vào, thấy mẹ tôi ngồi trên sàn nhà dựa lưng vào giường, bên cạnh là con dao dính máu, máu chảy ra từ cổ tay mẹ, đã thấm ướt quần áo của bà ấy rồi.
Tôi ngơ ngác nhìn mẹ, bà ấy cũng nhìn về phía tôi mà không nói gì, ánh mắt chết lặng.
Xe cấp cứu đến rất nhanh.
Từ sau khi anh trai bị bệnh, bố mẹ đã chuyển nhà đến một chỗ ở gần bệnh viện, rõ ràng chỉ cách chưa đầy năm kilomet nhưng sao hôm nay tôi lại thấy rất xa, mãi mà vẫn chưa tới nơi.
Bác sĩ đi cùng hỏi số điện thoại của người lớn trong nhà, tôi thì thào đọc số điện thoại của cha.
Một nữ bác sĩ thấy tôi không khóc không quấy, chỉ ngồi im lặng trên xe cứu thương thì tưởng là tôi bị sốc, bèn nhẹ nhàng an ủi tôi.
Thật ra chỉ là miệng vết thương của mẹ tôi trông có vẻ sâu nhưng xử lý thì không khó chút nào.
Tôi biết là cơ thể mẹ không sao, nhưng bà ấy lại có tâm bệnh.
Bác sĩ lại nói kế tiếp chỉ cần truyền thêm máu, nghỉ ngơi tử tế một khoảng thời gian là ổn thôi.
Lại là truyền máu, làm tôi nhớ lại anh trai cũng thường xuyên cần truyền máu.
Giống như lời bác sĩ nói, cổ tay mẹ được khâu sáu mũi rồi được chuyển đến phòng bệnh, y tá mang máu đến và nhanh nhẹn treo lên giá, rồi thành thạo cắm kim vào mu bàn tay mẹ, máu chảy qua ống truyền trong suốt vào cơ thể mẹ tôi.
Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, hơi bàng hoàng.
Hôm nay cha tôi làm ca đêm, lúc nhận được điện thoại thì vội vã chạy đến, ông ấy đuổi tôi ra khỏi phòng bệnh, sau đó đóng cửa lại cãi nhau với mẹ.
Thực ra đóng cửa có tác dụng gì đâu, bên ngoài vẫn có thể nghe thấy rất rõ giọng nói mỏi mệt của cha tôi.
“Tiểu Hạo đã đi rồi, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.”
“Em cũng phải nghĩ cho anh chứ, anh đi làm mỗi ngày đã rất mệt rồi.”
“Rốt cuộc em muốn làm loạn đến bao giờ đây?”
…
Từ đầu đến cuối, mẹ tôi không mở miệng nói lấy một lời.
Y tá trực ban nhận ra tôi, rất ngạc nhiên, thì thầm nói gì đó với vị bác sĩ đứng cách đó không xa, ánh mắt cô ấy nhìn tôi đầy cảm thông.
Một lát sau, cô ấy lại đến an ủi tôi.
“Nguyệt Nguyệt, mẹ cháu không sao đâu, yên tâm đi.”
Tôi nhìn cô ấy, nghĩ đến chiếc USB còn trong túi.
“Chị y tá, em có thể mượn máy tính của chị một lát được không?”
Y tá giúp tôi tìm một cái laptop, thấy tôi cầm USB, còn ân cần đưa tôi vào một phòng bệnh trống.
“Em xem ở đây nhé, máy tính em cứ dùng trước, không cần trả vội đâu.”
Tôi mở máy tính lên, cắm USB vào, bên trong có một tệp video.
Trong video, trên bàn có bình hoa dành dành nở rộ, đó là hoa tôi mua từ một bà cụ trên đường đi học về, ban đầu định để trong phòng mình nhưng anh trai thích quá nên đã mang về phòng anh ấy.
Vài giây sau, anh trai xuất hiện trong video, cười gọi tên tôi.
“Nguyệt Nguyệt.”
Nghe thấy tiếng gọi đó, nước mắt tôi bỗng nhiên trào ra.
10.
Tôi mang máy tính vào phòng bệnh, cửa sổ đang mở, cha tôi đang đứng hút thuốc bên cửa sổ. Bình thường ông ấy rất ít hút thuốc, nói rằng gia đình còn nhiều khoản phải dùng đến tiền, mà hút thuốc thì rất tốn kém.
Mẹ tôi nằm trên giường bệnh, yên lặng nhìn lên trần nhà.
Tôi mở máy tính, nhấn vào nút “phát”.
Giọng của anh tôi vang lên từ máy tính, cha tôi nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, mẹ tôi cũng có phản ứng, bà ấy cố gắng ngồi dậy từ trên giường.
Tôi đóng cửa lại và rời đi, để không gian lại cho cha mẹ mình.
Đoạn video chỉ kéo dài sáu phút mười hai giây ngắn ngủi nhưng tôi đã xem rất nhiều lần, cho dù bây giờ không xem nữa cũng có thể nhớ được vẻ mặt của anh trai khi nói chuyện, có lúc anh ấy cười, cũng có lúc buồn bã, có lúc mắt anh ấy ngấn lệ, cũng có lúc anh ấy không muốn rời xa.
Từng câu từng chữ của anh, tôi đều nhớ rõ ràng.
Anh trai nói: “Nguyệt Nguyệt, anh thật sự rất may mắn khi được làm anh trai của em.”
Anh ấy nói không phải vì máu của tôi có thể chữa bệnh cho anh ấy, mà vì sự tồn tại của tôi đã mang lại rất nhiều niềm vui cho anh ấy trong những này chống lại bệnh tật, mỗi lần nhìn thấy tôi khỏe mạnh, anh ấy đều cảm nhận được sức sống mà trong người anh ấy vốn không có.
Anh ấy nói anh ấy rất muốn được ở bên tôi thật lâu, nhưng sinh bệnh đau đớn quá, cũng quá mệt mỏi, như đi trên một con đường mà không thấy đích đến. Anh nói xin lỗi, anh ấy phải đi trước tôi rồi.
“Tha thứ cho anh vì anh là một người yếu đuối, anh không thể kiên trì được nữa, xin lỗi vì đã phụ lòng em.”
Thực ra tôi biết, chị gái giúp tôi livestream là bạn cùng phòng bệnh của anh trai, tôi từng nhìn thấy họ trò chuyện với nhau, nghe họ gọi điện thoại cho nhau.
Cả anh trai chụp ảnh mu bàn tay và cánh tay tôi cũng là người quen của anh trai, anh ấy là một người bạn mà anh trai quen qua game, họ thường chơi game cùng nhau, đặc biệt là khi anh tôi đi phải lọc thận.
Tôi đã từng thấy anh ấy lúc hai người họ gọi video cho nhau, anh ấy đeo kính, mặc áo thun đen ngắn tay, hơi béo, nhuộm tóc thành màu xanh lá trông vô cùng bắt mắt.
Thậm chí đoạn ghi âm trong phòng bệnh cũng là do anh trai cố tình để điện thoại lại đó để ghi lại, khi cú tát của mẹ giáng xuống, tôi liếc mắt nhìn thấy màn hình điện thoại nằm dưới gối của anh trai lóe sáng lên.
Rồi cả bóng dáng quen thuộc mà tôi nhìn thấy lúc đứng trên dàn lạnh của điều hòa nhìn xuống vào hôm ấy, đó là người bạn thân nhất của anh trai tôi ở trường, sống cùng khu với chúng tôi, mỗi khi anh tôi nghỉ học, người bạn đó thường hay đến dạy bù cho anh trai, kể những chuyện thú vị trong lớp, trong trường cho anh tôi nghe.
Ngay cả việc dì út tôi đột ngột đến và ngày đó cũng là do anh tôi gọi, lúc tôi xem trộm điện thoại của dì, có thấy anh ấy nhắn tin nhờ dì út sau này hãy quan tâm tôi nhiều hơn.
Tôi hiểu tất cả, nước mắt không ngừng tuôn ra, ngày đó anh trai nói không muốn gặp tôi, chỉ là vì sợ dáng vẻ của mình sẽ làm tôi sợ, lúc đó anh ấy đã gầy trơ xương, mặt mũi vàng vọt, hai mắt đỏ ngầu, trên người cắm đầy ống dẫn.
Nhưng mà tôi không sợ, đó là người anh trai đối xử với tôi tốt nhất trong nhà, người sẽ kể chuyện cho tôi nghe, giúp tôi làm bài tập, lắng nghe những lời nói không đâu của tôi, khi tôi cảm thấy tiêm và lấy máu rất đau thì sẽ xoa bóp cho tôi, cho tôi kẹo vị đào ngọt lịm, còn tặng cho tôi con thỏ bông.
Tôi đã nỗ lực rất lâu cô giáo mới đồng ý cho tôi hát chính trong ngày Quốc tế Thiếu nhi, cũng đồng ý để tôi gọi video cho anh trai, để anh ấy có thể xem trực tiếp qua điện thoại.
Còn công viên giải trí, tôi đã mong đợi từ lâu, anh trai nói sẽ dẫn tôi đi khi nào được nghỉ hè, chúng tôi đã nghiên cứu hết tất cả các trò chơi trong công viên, lập kế hoạch chi tiết cả rồi.
Còn rất nhiều chuyện chúng tôi đã hứa sẽ cùng nhau thực hiện, nhưng chưa có cái nào là hoàn thành cả.
“Nguyệt Nguyệt, rất xin lỗi vì phải để em lại một mình, nhưng anh tin rằng em sẽ làm rất tốt, Nguyệt Nguyệt là em gái tuyệt vời nhất!”
Anh trai nói cha luôn làm việc rất nhiều nên rất vất vả, sau này cha phải nghỉ ngơi nhiều hơn, phải giữ sức khỏe.
Anh ấy còn cảm ơn mẹ vì đã nhận được rất nhiều tình yêu thương từ mẹ.
Anh ấy nói: “Kiếp sau, con sẽ lại làm con của cha mẹ.”
“Nguyệt Nguyệt, kiếp sau, anh sẽ lại làm anh trai của em, chúng ta nhất định sẽ là anh em tốt nhất.”
Lúc anh ấy nói chuyện thì mắt đã ngấn lệ rồi, ẩn chứa biết bao sự quyến luyến không muốn rời xa.
Tôi gật mạnh đầu, vâng, hứa rồi đấy, kiếp sau vẫn làm anh trai của em, lần này nhất định phải giữ lời nhé!
Nước mắt chảy vào miệng, vị mằn mặn, tôi lấy từ túi ra một viên kẹo, cho vào trong miệng.
Là vị đào, đó là kẹo mà anh trai đã để lại trong con thỏ bông cùng với chiếc USB.
Vẫn ngọt ngào như vậy.
“Nguyệt Nguyệt, sau này phải cười mà sống tốt mỗi ngày đấy.” Anh ấy cười rất vui, trên khuôn mặt gầy gò đầy ắp nụ cười.
Tôi gấp kỹ tờ giấy gói kẹo, lau khô nước mắt, nở một nụ cười thật tươi.
Anh ơi, kiếp sau chúng ta vẫn làm anh em.
Hứa rồi đấy nhé.
Hết.