Thiên Thần Bảo Hộ - Chương 3
5.
Lần này anh tôi phát bệnh không còn là vấn đề về thận nữa, mà là vấn đề về bạch cầu. Lúc tôi và dì út tới bệnh viện thì ca cấp cứu đã kết thúc. Mẹ tôi và y tá đang thay quần áo cho anh trai tôi, trên quần áo dính rất nhiều máu.
Tôi đứng ở cửa không dám đi vào, cơ thể run lên không tự chủ.
Anh trai tôi nằm trên giường không phản ứng, anh ấy rất cao nhưng cơ thể lại rất là yếu, máu đỏ tươi được truyền vào cơ thể anh ấy từ ống dẫn plastic trong suốt.
Đó là máu của tôi.
Trong lần lấy máu trước, bác sĩ nói phải lấy nhiều một ít để đề phòng trường hợp bất ngờ xảy ra, bây giờ chính là trường hợp bất ngờ đó.
Sau khi lấy máu đầu óc tôi choáng váng, lúc đứng dậy từ trên ghế còn ngã một cái làm rách trán phải khâu hai mũi, bây giờ còn để lại sẹo.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ khi đó mẹ tôi chỉ nhìn thoáng qua, trách móc rằng “Sao lại hậu đậu như thế?”
Sau đó bà ấy lại vây quanh anh trai tôi hỏi han ân cần.
Cuối cùng là y tá lấy máu cho tôi đã vệ sinh vết thương giúp tôi, còn bôi thuốc chống sẹo cho tôi nữa.
Sau khi thay quần áo cho anh trai xong, mẹ tôi liếc mắt nhìn tôi một cái, cái liếc mắt này sống y như đúc cái liếc mắt khi đó.
“Đi lấy máu với y tá đi.”
Bà ấy vừa nói vừa cầm khăn lông ướt lau mặt cho anh trai tôi, giọng điệu rất bình tĩnh, thậm chí còn cười chào hỏi với dì út.
Cứ như người dùng giọng điệu lạnh như băng để nói tôi máu lạnh, nói rằng không nên sinh tôi ra vào ngày hôm qua không phải là bà ấy vậy.
Vẻ mặt của dì út rất tệ.
“Chị à, sao chị có thể khóa cửa rồi nhốt Nguyệt Nguyệt trong nhà như thế, con bé vẫn còn nhỏ, còn không để lại đồ ăn cho con bé nữa, con bé đã nhịn đói từ hôm qua tới nay rồi đấy.”
“Nguyệt Nguyệt cũng là con gái của chị mà, chẳng lẽ chị không hỏi xem con gái chị đã gặp chuyện gì hay sao?”
“Không phải trên mạng đã nói hết rồi sao, nói chị là người mẹ ác độc, vì con trai mà ép con gái mình tới mức nó muốn nhảy lầu chị, thật sự không biết từ khi nào mà nhảy từ lầu hai xuống cũng chết người được đấy?”
Mẹ tôi bình tĩnh trả lời.
Chuyện mới xảy ra đã lan truyền trên mạng rồi sao? Tôi hơi bất ngờ, tốc độ này nhanh thật đấy.
Sau đó mẹ tôi nhìn về phía tôi, nói: “Tình huống của Tiểu Hạo thật sự rất tệ, có phải là mày đang thấy vui lắm đúng không?”
Ánh mắt bình tĩnh, nhưng bên dưới sự bình tĩnh đó như đang ấp ủ một cơn bão không biết sẽ kéo đến lúc nào.
Cái liếc mắt đó khiến tôi sợ hãi, tôi mở miệng tính nói gì đó nhưng lại không phát ra được âm thanh.
“Tình hình Tiểu Hạo tệ đi cũng đâu phải do Nguyệt Nguyệt làm, Nguyệt Nguyệt đã hi sinh đủ nhiều rồi!” Dì út không khỏi lớn tiếng, nhưng sợ đánh thức anh trai tôi nên lập tức nhỏ giọng lại.
“Vậy thì hi sinh thêm nữa đi.” Mẹ tôi trả lời với vẻ chẳng bận tâm.
Sự tức giận của dì út và sự bình tĩnh của mẹ đối lập rõ ràng, tiếng nói chuyện của hai người ù ù, càng ngày càng vang bên tai tôi, khiến tai tôi rất đau.
Tôi nhịn không được dùng sức che tai lại.
“Á!”
Dì út chạy tới cạnh tôi, tôi có thể nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của dì ấy. Tôi nhìn thấy miệng dì ấy đang nói gì đó nhưng lại không thể nghe được dì ấy muốn nói gì, bên tai chỉ có tiếng ù ù ngày càng vang vọng.
Mẹ tôi ngồi ở mép giường, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh như băng, sau đó giơ tay cầm ly nước trên bàn ném về phía tôi, dì út vươn tay ôm tôi vào lòng che chở, cái ly đó vỡ tan tành bên chân tôi, mảnh thủy văng ra khắp nơi.
Đúng vào lúc này thì anh trai tôi tỉnh lại, anh ấy đưa mắt nhìn những người trong phòng bệnh, cuối cùng dừng lại ở chỗ tôi.
Cơ thể anh ấy đang rất yếu, thở hổn hển phò, mặc dù chỉ nói chuyện thều thào nhưng tôi lại nghe thấy vô cùng rõ ràng, tiếng ù ù bên tai không còn nữa, chỉ còn lại câu nói đứt quãng của anh ấy mà thôi.
“Em tới… Làm gì, em đi đi.”
“Anh không muốn… Nhìn thấy em.”
6.
Dì út gọi điện thoại ở trong phòng khách, còn tôi thì ngồi trong phòng nhìn bé thỏ bông đang nằm trên giường, nhìn một hồi, cuối cùng vẫn ôm nó vào lòng.
Cuộc gọi này là của cha tôi. Theo lời dì út, tôi biết là ông ấy đã quay về, bây giờ đang ở bệnh viện.
Tuần trước cha tôi đi công tác ở một thành phố rất xa, sau khi anh tôi phát bệnh, đáng lẽ ông ấy phải quay về gấp, nhưng vì chuyện tiền nong nên đành phải trì hoãn tới lúc hoàn thành công việc mới trở về được.
Thực ra tôi không thân thiết với cha mình lắm, trong ấn tượng của tôi thì ông ấy vẫn luôn đi làm, ngày nào cũng tới khuya mới về nhà, chờ khi tôi tỉnh giấc thì ông ấy đã đi từ lâu rồi.
Lâu lâu có ngày được nghỉ ngơi ở nhà thì ông ấy luôn nằm ngủ, hoặc là nói chuyện với anh trai tôi.
Mẹ không thương tôi, vậy còn cha có thương tôi không?
Tôi không biết nữa.
“Nguyệt Nguyệt.” Dì út nhìn tôi với vẻ muốn nói lại thôi: “Hôm nay… chỉ là vì mẹ cháu lo cho anh cháu quá nên mới sốt ruột thôi.”
“Tất cả những chuyện này không phải là lỗi của cháu, cháu đừng để trong lòng nhé.”
“Có phải tình hình của anh ấy đang rất tệ đúng không ạ?” Tôi hỏi dì út.
“Lẽ ra cháu nên hiến thận cho anh ấy đúng không? Dù sao cũng hiến nhiều lần như vậy rồi, thêm lần này cũng có gì đâu.”
“Nguyệt Nguyệt, không phải như thế.” Vành mắt dì út đỏ bừng, vẻ mặt vô cùng khổ sở: “Bệnh của anh trai cháu rất nặng, cho dù có hiến thận hay không thì nó cũng…”
Dì út khóc không thành tiếng, không thể thốt lên được những lời an ủi tôi.
“Dì út ơi, cháu mệt rồi, cháu muốn đi ngủ.” Tôi nằm xuống giường, quay mặt vào trong vách tường, từ chối nói chuyện nữa.
Dì út bèn đóng cửa đi ra ngoài.
Vài ngày kể từ hôm đó, tôi vẫn luôn ở nhà, cũng không tới trường, dì út nói mức độ quan tâm trên mạng đã giảm khá nhiều rồi, chờ qua mấy ngày nữa là tôi có thể đi học lại.
Cha tôi có quay về hai lần nhưng chỉ lấy quần áo để thay thôi, còn tôi thì trốn trong phòng không ra ngoài, mà ông ấy cũng không thèm hỏi xem tôi đâu, chỉ nói nhỏ với dì út mấy câu rồi lại quay về bệnh viện.
Còn mẹ tôi thì vẫn luôn ở bệnh viện không về.
Tôi ở nhà tự ôn tập để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ vào cuối tháng, thế nhưng tôi vẫn hay mất tập trung, có đôi khi thấy hoảng sợ mà không hiểu tại sao.
Cho đến khi tôi phát hiện dì út đang khóc thầm, dì ấy giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nhưng hai mắt lại sưng húp lên.
“Dì út ơi, dì sao thế ạ?”
“Không sao cả. Nguyệt Nguyệt, bắt đầu từ ngày mai, cháu hãy đi học lại đi, dì đã liên lạc với trường học rồi, hiện tại không còn phóng viên nào đứng canh ở trước cửa trường nữa đâu.”
Dì út cười rồi nói tiếp: “Chờ tới khi nghỉ hè, cháu có muốn tới chỗ dì ở vài ngày không, dì sẽ dẫn cháu đi công viên giải trí.”
Chắc chắn dì út không biết rằng nụ cười của dì ấy miễn cưỡng tới mức nào.
Buổi tối tôi nhắm mắt lại lặng lẽ chờ, lúc nào buồn ngủ quá thì lén véo nên đùi mình một cái, mãi đến khi tiếng thở của dì út nằm bên cạnh đã dần dần vững vàng và ổn định.
Điện thoại của dì út đặt trên tủ đầu giường, tôi nhẹ nhàng áp điện thoại lên đầu ngón tay của dì út, di động vang lên tiếng “ting ting” rồi mở ra, tôi hoảng sợ, nhanh chóng nhìn sang dì út, may mà dì ấy vẫn không tỉnh, còn ngủ rất say.
Tôi lướt tin nhắn của dì út, có của đồng nghiệp và cấp trên trong công ty, còn có của cha mẹ tôi và bác sĩ của anh trai tôi nữa. Tôi xem từng cái từng cái, cái nào cũng nói là tình huống của anh trai tôi đang chuyển biến xấu, cho dù là bệnh bạch cầu hay là suy thận thì cái nào cũng đang rất nghiêm trọng.
Hèn gì mẹ tôi không dẫn tôi tới bệnh viện nữa, hóa ra là do không còn cần, sức khỏe của anh trai tôi không còn đủ để phẫu thuật nữa rồi.
Màn hình điện thoại ngày càng mờ đi, nước mắt của tôi rơi xuống không ngừng, tôi không rảnh lau chúng đi, cũng không rảnh lo lắng không biết có đánh thức dì út hay không. Hơn nửa đêm, tôi ra ngoài mà không kịp mang giày, chạy về phía bệnh viện theo con đường trong trí nhớ.
Tôi không kìm được, nước mắt vẫn luôn chảy dài, gió đêm phả lên mặt hơi lạnh, nhưng tôi chỉ biết rằng mình phải nhanh hơn, nhanh hơn chút nữa.
Anh ơi, nhất định anh phải chờ em đấy!