Thiên Tài Huyền Học - Chương 2
3.
Chân Duyệt được đưa tới phòng y tế. Ánh mắt của những người xung quanh nhìn tôi từ giễu cợt chuyển thành hoảng hốt. Tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại linh nghiệm như vậy. Chỉ hy vọng Chân học tỷ không sao.
Khó khăn lắm tôi mới tìm được phòng ký túc xá của mình, và phát hiện ra tôi cùng cô gái tóc ngắn kia lại là bạn cùng phòng.
Trùng hợp thật, tôi là người đến sau cùng. Khi tôi vừa bước vào, cuộc trò chuyện của họ lập tức dừng lại. Cô gái tóc ngắn kinh ngạc một giây, rồi ngẩng cao đầu nói với hai người còn lại: “Chính là cô ta, giả thần giả quỷ.”
Nói xong, nhân lúc tôi không để ý, cô ta giật lấy túi của tôi và đổ hết đồ ra sàn. Trong nháy mắt, mấy món đồ lỉnh kỉnh của ba tôi rơi tung tóe khắp nơi. Thấy vậy, cô ta lập tức la lớn: “Trời ơi! Đây là cái gì thế này?”
Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta: “Nhặt lại đồ cho tôi.”
“Không nhặt đấy, làm gì được tôi! Có giỏi thì nguyền rủa tôi đi!” Cô ta cười mỉa mai, khinh bỉ nhìn tôi.
“Được thôi.”
Tôi cẩn thận thu dọn những món đồ quý giá của ba mình, nghiến chặt răng, rồi nhìn thẳng vào cô ta.
“Tên là gì?”
“Hồ Lệ!”
Tôi nhặt chiếc la bàn kim cương lên, nghiêm túc tính cho Hồ Lệ một quẻ. Xem xong quẻ, tôi không khỏi nhíu mày. Thực ra, ngay khi Hồ Lệ đẩy tôi, tôi đã nhận ra vận may của cô ta hôm nay không tốt. Ban đầu, tôi định chiều ý cô ta mà “nguyền rủa” cho vui. Nhưng không ngờ vận mệnh của cô ta lại tồi tệ đến vậy.
Tôi có chút do dự, không nỡ nói sự thật về quẻ này cho cô ta. Dù sao, cô ta có khó chịu đến đâu, cũng không đến mức…
Hồ Lệ thấy tôi nhíu mày, liền đắc ý nói: “Tôi biết mà, cô chẳng biết bói toán gì hết! Chỉ là đồ lừa đảo thôi! Chẳng qua vừa rồi mèo mù vớ phải cá rán, giờ thì cô chẳng nói được gì nữa.”
“Không biết cô học mấy trò này từ đâu ra, bố mẹ cô không quản cô sao?”
Được rồi, tôi sẽ không mềm lòng nữa.
Tôi ngẩng lên nhìn Hồ Lệ, không chút do dự: “Cô có nốt mụn ở đầu mũi, tâm trạng kém, dễ cãi cọ với người khác, và còn có kiếp nạn trong ngày hôm nay. Tôi khuyên cô tốt nhất hôm nay nên tránh xa các phương tiện giao thông, giữ mạng sống trước đã.”
Nghĩ ngợi thêm chút, tôi vội vàng bổ sung: “Tin hay không thì tùy cô.”
Ừm, thực ra cũng… không hẳn là chuẩn.
Hồ Lệ ngẩn người trong vài giây, sau đó bật cười lớn.
“Cô đúng là giỏi bịa chuyện, tôi có cãi cọ với ai đâu?”
“Bây giờ, với tôi.”
Bị nói trúng, cô ta khựng lại một chút, lông mày hơi nhướng lên không tự nhiên. Hai cô bạn cùng phòng còn lại nhìn nhau, thì thầm với nhau.
“Tránh xa phương tiện giao thông, chẳng lẽ là ám chỉ tai nạn xe?”
“Không phải chứ, làm sao cô ấy biết Hồ Lệ không ở lại ký túc xá tối nay…”
Hồ Lệ mấp máy môi.
“Nhảm nhí, đừng nghe cô ta nói vớ vẩn!”
Miệng thì nói vậy, nhưng mặt cô ta rõ ràng có chút lo lắng.
Thấy vậy, tôi tranh thủ nói nốt phần còn lại.
Nhìn vào quẻ trên la bàn, tôi nghiêm túc nhíu mày: “Quẻ báo rằng cô có thể hóa giải kiếp nạn, nhưng phải phá tài để tránh tai họa.”
“Phá tài?”
“Ừ, còn là mất một khoản lớn, kiểu phá sản ấy…”
“Cười chết mất thôi, cô hâm à, nhà tôi làm sao mà phá sản được!”
Hồ Lệ cười khẩy, như thể vừa nắm được điểm yếu của tôi, đắc ý nói: “Nhà tôi là công ty niêm yết, cô nói phá sản là phá sản được à?”
“Tôi đoán xem nào, tiếp theo cô sẽ bảo tôi tốn tiền để nhờ cô giải hạn, đúng không? Không chừng, cô còn định bán cho tôi cái bùa nào đó?”
“Đây, bùa đây.”
“…?”
Chưa đợi cô ta nói hết, tôi đã nhặt một tấm bùa từ đống đồ lộn xộn dưới đất, đưa cho cô ta. Chuyện liên quan đến tính mạng, tôi không đành lòng đứng nhìn mà không làm gì.
Tôi cất la bàn, nghiêm túc nói: “Tôi không lấy tiền đâu, và tôi cũng không rảnh để giúp cô làm pháp sự gì. Lá bùa này có lẽ sẽ giúp cô qua được kiếp nạn, nhưng giữ được mạng thì không giữ được tài. Cô tự chọn đi, muốn tiền hay muốn mạng.”
“Cái gì… Cô nghĩ tôi sẽ tin mấy thứ vớ vẩn này sao?!”
“Ừ, tôi cũng chỉ nói bừa thôi, thực ra cũng chưa chắc đúng đâu.”
Tôi tiện tay nhét lá bùa vào túi áo của Hồ Lệ.
Chiều hôm đó, khi đến lớp làm thủ tục báo danh, ánh mắt của các bạn cùng lớp đều kỳ lạ. Tôi kéo một bạn lại hỏi lý do. Hóa ra, chuyện tôi bói cho Hồ Lệ hôm nay có tai nạn đã lan ra khắp trường, còn nói tôi mê tín dị đoan…
Tôi cũng không ngờ lại nổi tiếng theo cách này!
Tối hôm đó.
Tôi đang ngủ say, thì trong phòng đột nhiên ồn ào.
“Cố Vi Vi, dậy đi, đừng ngủ nữa!”
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi mơ màng mở mắt, nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rồi. Bình thường ở trên núi, tôi không có hoạt động gì về đêm, nên chín giờ đã lên giường ngủ. Không ngờ người thành phố lại thức muộn như vậy.
“Là Hồ Lệ… Hồ Lệ bị tai nạn xe rồi!”
“Hả?” Tôi lập tức tỉnh ngủ.
“Tôi vừa xem tin tức, trên cầu vượt có vụ tai nạn liên hoàn tám xe đâm nhau! Hình như cô ấy ngồi trên chiếc xe thứ hai!”
“May mà cô ấy không sao. Tôi thấy cô ấy đăng lên mạng xã hội rồi, hình như không bị thương nặng… Mạng đúng là lớn thật!”
Cô bạn cùng phòng kia gật đầu: “Ừ, cô ấy ngồi trên chiếc xe thứ hai… tính ra thì cô ấy bị đâm sáu lần mà không chết! May mắn không phải dạng vừa đâu…”
“Này, mau nhìn xem! Cô ấy lại đăng bài nữa kìa!”
Nghe thấy các bạn bàn tán rôm rả, tôi cũng bò dậy khỏi giường. Tôi ghé mắt nhìn qua. Hồ Lệ đăng lên mạng xã hội bức ảnh chụp tấm bùa tôi nhét vào túi cô ta ban sáng… đã cháy mất hai phần ba, chỉ còn lại phần góc phía trên.
Kèm theo dòng chữ: Cảm tạ trời đất, bùa hộ mệnh cứu mạng.
Xem ra, tấm bùa đó thật sự đã giúp cô ta tránh được kiếp nạn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, các bạn cùng phòng bắt đầu chuyển chủ đề.
“Trời ơi, hôm nay Vi Vi nói gì cũng linh nghiệm cả!”
“Đúng thế, nói Hồ Lệ sẽ cãi cọ, trúng phóc. Nhắc Hồ Lệ tránh xe, cô ấy không nghe, kết quả bị tai nạn xe! Cũng chuẩn nốt!”
“Thế còn cái phần phá tài để tránh tai họa… chẳng lẽ công ty nhà Hồ Lệ thật sự sẽ phá sản?!”
4.
Gia đình Hồ Lệ thực sự phá sản.
Sáng hôm sau, tin tức này đã lên đài truyền hình.
Sáng sớm khi tôi vừa thức dậy, thấy hai cô bạn cùng phòng đang đứng dưới giường tôi, có vẻ như muốn nói điều gì đó.
“Vi Vi…” Một trong hai người vội mở lời khi thấy tôi tỉnh dậy.
“Cậu thật sự quá lợi hại! Thì ra cậu thực sự biết xem bói! Cậu có thể giúp chúng tớ xem thử không? Làm ơn đấy!”
“Còn nữa, lá bùa của cậu, cậu có thể cho tớ một tấm làm bùa hộ mệnh được không? Mua cũng được!” Người còn lại nói thêm.
Tôi gãi đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hai người này, rõ ràng hôm qua còn đi theo Hồ Lệ nói tôi mê tín dị đoan khắp nơi.
Vậy mà chỉ qua một đêm đã bị sự quyến rũ của tôi làm xiêu lòng?
“Nhà Hồ Lệ thật sự phá sản rồi! Vi Vi, những điều cậu nói đều chính xác cả! Cậu thật sự quá linh rồi!”
“…”
Nói thật, ngay cả tôi cũng không ngờ mình có thể xem chuẩn đến vậy.
Những chiêu trò ba xạo mà ba tôi dạy…
Có vẻ cũng không phải chỉ là ba xạo!
Dưới ký túc xá.
Tôi vừa ló mặt ra đã bị một đám đông bạn học vây quanh.
Cảnh tượng này, tôi chỉ thấy ở sở thú.
Từ xa đã nghe thấy tiếng giọng the thé của Hồ Lệ: “Tránh ra, mọi người tránh ra cho tôi, tôi muốn gặp Cố Vi Vi!”
Người tới không có ý tốt, chắc chắn cô ta muốn tìm tôi gây rắc rối vì gia đình phá sản.
Tôi quay đầu định bỏ đi, nhưng Hồ Lệ đã chen qua đám đông, túm lấy cánh tay tôi.
Tôi nghĩ cô ta sẽ đánh tôi, sợ đến mức co cổ lại, nhắm chặt mắt.
Kết quả…
“Cái quái gì? Hồ Lệ định làm gì vậy?”
“Hôm qua, cô ta còn không hợp với Cố Vi Vi, sao hôm nay lại…”
Tôi mở mắt.
Chỉ thấy Hồ Lệ cúi gập người 90 độ trước mặt tôi, cúi đầu sâu cảm ơn.
“Ân nhân à! Cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi!”
Hồ Lệ rút từ trong túi ra lá bùa đã bị đốt cháy còn lại một góc, giơ lên trước mặt mọi người.
“Mọi người xem! Đây là lá bùa mà hôm qua Cố Vi Vi đưa cho tôi! Bố tôi còn mời thầy hỏi qua rồi, chính là lá bùa này đã cứu mạng tôi!”
“Thật không đấy… có thần kỳ vậy không?” Có người bên cạnh nghi ngờ.
Hồ Lệ lập tức phản pháo: “Tất nhiên là thật! Mọi người không biết tôi đã trải qua chuyện gì hôm qua đâu! Đó là tai nạn liên hoàn tám xe đâm nhau! Ngoài tôi ra, những người còn lại đều đang nằm trong ICU điều trị đấy!”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy trên hot search rồi. Chuyện đó thật sự kinh khủng…”
“ICU? Trời ơi…”
Chỉ trong chốc lát, ánh mắt mọi người nhìn tôi đã thay đổi.
Tôi còn chưa kịp nói gì, Hồ Lệ đã khoác lấy cánh tay tôi.
“Tóm lại, sau này Cố Vi Vi chính là ân nhân cứu mạng của tôi! Ai mà dám đối đầu với cô ấy, tức là đối đầu với tôi!”
Nói xong, cô ấy quay sang nhìn tôi: “Vi Vi, yên tâm đi! Sau này ở trường có tôi bảo vệ cậu, đảm bảo không ai dám bắt nạt cậu!”
“… Không cần đâu.”
Nhờ có Hồ Lệ, cả ngày hôm nay đi đâu tôi cũng bị người ta chỉ trỏ.
Vất vả lắm mới hết giờ học, tôi vừa ra khỏi lớp đã bị Hồ Lệ chặn lại.
“Làm gì đấy?”
“Tất nhiên là cảm ơn cậu, mời cậu đi ăn! Đi thôi, về nhà tớ, đúng lúc bố tớ cũng muốn gặp cậu.”
“Nhưng tớ…”
Tôi còn chưa kịp nói hết, trong chớp mắt đã bị Hồ Lệ lôi lên xe nhà cô ấy.
Tôi ngồi trên xe mà trong lòng bất an.
Nhất là khi bước vào căn biệt thự và thấy khuôn mặt nghiêm nghị của bố Hồ Lệ.
Tôi càng thấy lo lắng hơn.
“Bố, cô ấy là Cố Vi Vi, người đã cứu mạng con mà con kể với bố đấy, lợi hại lắm!”
“Ừ.”