Thiên Tài Huyền Học - Chương 1
1.
Ba tôi là chủ của một đạo quán.
Nhưng đạo quán này chỉ có hai người, tôi và ba.
Sau khi mẹ tôi mất, ba đưa tôi lên núi sống, nói rằng để tu dưỡng tâm tính.
Nhưng tôi biết rõ, ông chỉ ham mấy cây sâm núi hoang dã trên ngọn núi này.
Khi không có ai, ông vác một cái túi rách lên núi đào cả ngày.
Nhưng mỗi khi có khách đến, ông sẽ ngay lập tức lấy ra bộ đạo bào quý giá của mình từ trong tủ, đĩnh đạc bước ra tiếp đón khách.
Tôi chẳng biết ông đã thuyết phục họ thế nào, nhưng những người đó đều rất kính trọng ông và yêu chiều tôi vô cùng.
Nhưng tôi thực sự rất sợ, chỉ sợ một ngày nào đó xe sang không còn đỗ trước cửa đạo quán của chúng tôi nữa, mà là xe cảnh sát.
Tôi muốn thoát khỏi ngọn núi này, nên đã cố gắng học hành.
Không ngờ rằng chỉ tham gia kỳ thi đại học qua loa mà tôi lại đỗ vào trường 985.
Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi vui đến nỗi ăn liền năm bát cơm.
Ba tôi thì lại nhíu mày.
Ông không muốn tôi xuống núi.
Ông đã nói từ lâu, rằng tôi là thiên tài huyền học, rằng sự nghiệp của gia đình có thể phát triển rực rỡ trong tay tôi.
Lúc đó tôi chỉ lườm ông một cái.
Ông muốn tôi làm kẻ lừa đảo sao?
Tôi không đời nào…
Tôi liền trốn xuống núi ngay trong đêm, nhưng khi xuống nửa chừng lại gặp phải ba tôi.
Đừng thấy bình thường ba tôi lôi thôi lếch thếch, khi ông mặc vào bộ đạo bào màu xanh đậm ấy, thực sự có chút phong thái của tiên nhân.
Ông vuốt vuốt bộ râu không tồn tại của mình, liếc mắt nhìn tôi, người đang chột dạ.
“Thủy Sơn Khiên, Khảm thượng Cấn hạ.”
Ông chỉ vào sáu đồng xu trong tay, giải thích cho tôi: “Con gái à, không phải ba không cho con đi, chỉ là ba đã tính rồi, chuyến này của con sẽ gặp nhiều điều không suôn sẻ.”
“… Lại lừa bịp.”
Tiếp tục lừa đi.
Tôi không để tâm đến nửa lời của ba.
Nhưng vừa xuống núi thì miệng quạ của ông ấy đã linh nghiệm.
Trước mặt tôi là ba con chó hoang dữ tợn, mắt chúng chăm chăm vào chiếc bánh bao thịt trong tay tôi…
Cảnh tôi đấu với ba con chó hoang đó xin miễn kể chi tiết.
Nói chung, tôi không thua.
Cuối cùng chẳng con nào ăn được chiếc bánh bao, kể cả tôi.
Đã thế bộ quần áo tôi cẩn thận chọn lựa để ra mắt các bạn mới, giờ đã bị hỏng hết trong miệng chó.
Không còn cách nào khác.
Tôi tìm một nhà vệ sinh công cộng, định lục trong túi để lấy vài bộ quần áo sạch thay.
Nhưng mà…
Ngay khoảnh khắc mở túi ra, tôi đờ người ra.
Tôi dụi dụi mắt, nhìn vào đống đồ tạp nham trong túi.
Gỗ trấn đàn, kiếm cổ bằng đồng, la bàn kim cương… và cả bộ đạo bào thêu chỉ vàng mà tôi đang cầm trên tay.
Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Sau một lúc ngẩn ngơ, tôi mới nhận ra… Tôi đã quá vội vàng nên cầm nhầm túi của ba!
2.
Tôi cắn răng mặc vào bộ đạo bào của ba, mặt mũi lấm lem đi đến trường. Trên đường, lúc thì xe hỏng, lúc thì bị nước tạt. Nói chung, chẳng có chuyện gì suôn sẻ. Vất vả lắm mới đến được cổng trường, tôi lại té ngã thẳng xuống đất một cách lố bịch, khiến mọi người xung quanh được một phen cười hả hê.
Khi tôi đang định đứng dậy, bỗng nghe tiếng động cơ xe vang lên. Chiếc xe dừng cách tôi không xa.
“Wow! Là Bentley đó!” Ai đó trong đám đông reo lên.
Tôi quay đầu nhìn, một biểu tượng cánh “B” gần như sắp chạm vào mặt tôi.
Nhìn quanh, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc và ngưỡng mộ. Tôi hoang mang không hiểu sao họ lại như vậy. Chiếc xe này thì ở đạo quán nhà tôi ngày nào mà chẳng thấy. Có gì lạ đâu?
Ngay sau đó, một người phụ nữ bước xuống từ chiếc Bentley. Là một cô gái xinh đẹp. Cô ấy có mái tóc đen dài thẳng bóng, mặc váy trắng tinh khôi, đi đôi giày cao gót mảnh mai, bước thẳng đến chỗ tôi.
“Cậu không sao chứ?” Cô vừa hỏi thăm vừa đưa tay đỡ tôi dậy.
Với sự giúp đỡ của cô ấy, tôi lồm cồm đứng dậy. Có lẽ do những gì vừa trải qua, lúc này tôi vô cùng lấm lem và thảm hại.
Khi thấy mặt tôi, cô ta bật cười khẽ rồi đưa cho tôi một chiếc khăn tay: “Cậu lau mặt đi, sao lại thành ra thế này?”
Tôi mím môi, không biết nên bắt đầu kể từ đâu. Vừa cầm lấy khăn tay định cảm ơn, thì trong đám đông có người reo lên: “Trời ơi! Đó là khăn tay GUCCI, chị Chân thật hào phóng! Người đẹp, lòng cũng đẹp!”
Lúc này tôi mới tò mò nhìn chiếc khăn trong tay. Cái logo này… sao giống hệt trên cái túi ba tôi đựng nhân sâm vậy. Chẳng có gì đặc biệt.
Tôi mặc kệ đám người kia, lau mặt xong rồi chỉnh lại mái tóc rối bù. Đúng lúc đó, tôi lại nghe xung quanh ồn ào…
“Này! Cậu nhìn cô ấy đi…”
“Trời ơi, sao mà… đẹp thế chứ…”
“Đúng vậy, cô ấy trông giống một ngôi sao… thật xinh đẹp!”
Mọi người xì xào bàn tán, chỉ trỏ về phía tôi. Tôi không buồn để ý, từ nhỏ đến lớn mấy chú bác đến thăm ba tôi đều khen tôi như tiên giáng trần. Tôi đã quen rồi.
Tôi gấp chiếc khăn tay lại, định giặt sạch rồi trả lại cho cô gái xinh đẹp. Khi ngẩng đầu lên, tôi bất ngờ nhận ra trên trán cô ấy có một đám mây đen mờ ảo bao quanh…
Cô gái thấy tôi nhìn mình chằm chằm, không hiểu vì sao, chỉ cười nói: “Em chắc là tân sinh viên nhỉ? Chị là học tỷ của em, tên là Chân Duyệt. Khăn tay không cần trả lại đâu, lần sau cẩn thận hơn nhé.”
Nói xong chị ta định quay đi.
“Chờ đã!”
Tôi vội vàng gọi chị ta lại.
“Em còn chuyện gì sao?” Chân Duyệt dừng bước, quay lại nhìn tôi.
Nhìn vào mặt chị ta, tôi chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Quả thật là điềm xấu.
Đám mây đen trên trán Chân Duyệt, chỉ có mình tôi thấy. Trong mắt người khác, gương mặt chị ta trắng trẻo không tì vết, môi đỏ răng trắng, đúng chuẩn một đại mỹ nhân. Nhưng trong mắt tôi, khuôn mặt ấy có tướng mạo hỗn loạn, đặc biệt là cái mũi, rõ ràng đã được sửa.
Cung Tật Ách nằm dưới ấn đường, giữa sống mũi, còn gọi là Sơn Căn, chủ về sức khỏe bẩm sinh, tai nạn bất ngờ và thiên tai nhân họa.
Nếu cung Tật Ách có biến đổi, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ có tai họa đổ máu.
Và lúc này, cung Tật Ách trên khuôn mặt chị ta đang mờ ảo hiện lên làn khói đen.
Nói một cách đơn giản, là người này sắp gặp vận xui lớn.
Những thứ này, tôi từ nhỏ đã nhìn thấy khi theo ba. Chỉ là thường thấy ông lừa người khác, còn tôi thì chưa bao giờ thử.
Không biết có chính xác không.
Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ không xen vào. Nhưng, Chân Duyệt vừa giúp đỡ tôi, còn tốt bụng tặng khăn tay.
Với gia quy có ân phải báo, tôi quyết định tính giúp chị ta.
“Ấn đường của chị tối đen, hôm nay sẽ gặp tai họa đổ máu. Hơn nữa, chỉ trong vòng một khắc nữa thôi.”
Vừa dứt lời, xung quanh liền vang lên những tiếng cười lớn.
“Cười chết mất, ấn đường tối đen… Bạn gì ơi, có phải xem nhiều phim quá rồi không?”
Chân Duyệt cũng không vui lắm, nhưng chưa kịp nói gì, cô gái tóc ngắn đứng bên cạnh đã xông ra, đẩy tôi một cái thật mạnh.
“Cậu bị điên à, chị Chân tốt bụng giúp cậu, cậu lại đi nguyền rủa chị ấy?!”
Chuyện này, sao có thể coi là nguyền rủa được chứ?
Tôi rõ ràng chỉ đang tốt bụng nhắc nhở chị ta thôi mà.
“Dù… có thể không chính xác. Nhưng thà tin rằng có, còn hơn không tin, chị Chân, chị vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Tôi mò trong túi, định đưa cho cô ấy một lá bùa hộ thân: “Phải rồi, có lẽ cái này sẽ giúp ngăn chặn…”
“Đồ điên!”
Tôi chưa kịp nói xong, cô gái tóc ngắn đã hất tay tôi ra. Rồi kéo Chân Duyệt quay đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước, đột nhiên một quả bóng rổ bay tới, đập thẳng vào mặt Chân Duyệt!
Ngay lập tức, mũi của Chân Duyệt lệch hẳn.
Đám mây đen trên trán cô ấy biến mất.
Thay vào đó là hai dòng máu mũi chảy không ngừng.