Thiên Sương Bí Cảnh - Chương 4
16.
Lúc chúng ta đang rơi vào bế tắc, cảnh vật xung quanh bỗng nhiên biến đổi.
Sự thay đổi đến quá đột ngột, chúng ta còn chưa kịp phản ứng thì trời đất đã bắt đầu rung chuyển.
Đại sư huynh cùng Dung Phách đứng cạnh ta, một người nắm tay phải, một người nắm tay trái.
Các sư huynh đệ khác vừa định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng, người đã biến mất.
Khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, ta nhìn hai tay mình, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Dung Phách nắm tay ta cũng không có gì lạ.
Nhưng mà sư huynh.
Trước đây huynh ấy chưa từng thân thiết với ta như vậy.
Dù lòng ta tràn đầy nghi hoặc, nhưng lúc này rõ ràng không phải là thời điểm để suy nghĩ về chuyện đó.
Sư huynh buông tay ta ra, bắt đầu kết ấn đánh về phía cảnh vật xung quanh.
“Phàm là huyễn cảnh, chắc chắn sẽ có mắt cảnh. Trước đây động phủ quá lớn nên khó mà tìm được, bây giờ đã dễ dàng hơn nhiều rồi.”
Sư huynh nói không sai, ngay trước khi linh lực của ba người chúng ta cạn kiệt, chúng ta đã tìm ra mắt cảnh.
Sư huynh đã đạt đến đỉnh Nguyên Anh, dù đã áp chế cảnh giới nhưng linh lực vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Dung Phách có thân thể thần thú cùng cảnh giới Kết Đan viên mãn, linh lực lại càng hùng hậu.
Tuy vậy, chúng ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng tìm ra điểm mắt cảnh.
Các sư huynh đệ khác e rằng không thể vượt qua nổi.
Khi chúng tôi định phá hủy mắt cảnh, nơi đó bỗng hiện ra ba tấm gương, thậm chí còn phát ra cả âm thanh, nó nói với tiểu sư đệ:
“Đây là hình ảnh mà ngươi không muốn quên nhất.”
Nó nói với đại sư huynh:
“Đây là hình ảnh mà ngươi thường hay hồi tưởng lại nhất.”
Cuối cùng, nó nói với ta:
“Đây là hình ảnh mà ngươi không muốn nhớ lại nhất.”
Tấm gương trước mặt tiểu sư đệ hiện lên cảnh ta phá vỡ phong ấn, đánh thức đệ ấy dậy.
Ta còn chưa kịp nhìn tấm gương của đại sư huynh thì đã thấy tấm gương trước mặt dần trở nên rõ ràng.
Tầm mắt ta rơi vào tấm gương, sau đó lập tức đông cứng lại.
Trong gương, sư huynh một thân bạch y bị ta kéo đến rối loạn.
Ta ôm lấy huynh ấy, tay vòng qua cổ, đầu ngón tay còn quấn lấy mái tóc đen của huynh ấy, từng tiếng từng tiếng gọi tên huynh ấy:
“Trừ Thanh.”
Đuôi mắt hơi đỏ ửng của sư huynh ẩn hiện dưới mái tóc đen, đẹp đến nao lòng.
Một tiếng sét nổ đùng trong đầy lại.
Ta cứng đờ quay đầu nhìn về phía tấm gương của sư huynh, nhìn thấy tấm gương của huynh hiện lên một cảnh tượng giống hệt với tấm gương của ta, cả cơ thể ta phút chốc cứng đờ.
Dung Phách cười lạnh một tiếng phá vỡ bầu không khí quái dị:
“Chỉ là huyễn cảnh mà thôi.”
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, dọa người:
“Sư tỷ, đừng bận tâm, chỉ là huyễn cảnh mà thôi.”
Nhưng ta biết rất rõ, đây không chỉ là huyễn cảnh.
Những ký ức về Thiên Sương bí cảnh bắt đầu hiện về trong tâm trí ta.
Mắt cảnh lại lên tiếng:
“Nếu phá hủy ta, các ngươi sẽ quên đi tất cả những thứ này, những cảm xúc các ngươi từng trải qua cũng sẽ tan biến.”
Ta vừa định thở phào nhẹ nhõm, huyễn cảnh lại cất tiếng nói chuyện với ta:
“Còn ngươi sẽ nhớ mãi mãi.”
Ngươi thật biết cách làm tổn thương người khác.
Nhưng ta hiểu, chúng ta kỳ thực không còn lựa chọn.
Cảnh tượng trong huyễn cảnh có thể thay đổi theo ý muốn. Nếu tự lừa dối bản thân trong huyễn cảnh, ta có thể chìm đắm cả đời. Nhưng đó chỉ là ảo mộng. Ta phải bước lên đại đạo.
Khi ta chuẩn bị rút kiếm tiến lên, tiểu sư đệ đột nhiên ngăn ta lại. Hắn nắm chặt lấy cổ tay ta, giọng nói khàn đặc:
“Sư tỷ, không được.”
“Ta không thể quên ngày hôm đó.”
Ta gạt tay hắn ra, cau mày nói:
“Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ ở mãi trong huyễn cảnh này cho đến chết?”
Mắt hắn đỏ ngầu, lại nắm chặt lưỡi kiếm của ta, bàn tay trắng trẻo bắt đầu rỉ máu:
“Sư tỷ, so với cái chết, phải quên đi tỷ mới là điều ta sợ hãi nhất.”
Ta không hiểu tại sao hắnlại cố chấp với ngày hôm đó đến vậy. Không có ngày đó, cậu ta vẫn sẽ nhớ đến ta. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu năm tháng.
Ta nhìn về phía sư huynh, hy vọng huynh ấy có thể giúp đỡ. Nhưng sư huynh chỉ đứng đó nhìn ta hồi lâu không hề nhúc nhích. Huynh ấy khẽ nói:
“Chúng ta thử tìm cách khác xem.”
Ta chỉ cảm thấy khó hiểu:
“Sư huynh, hiện tại linh lực chúng ta đã cạn kiệt, nếu không phá bỏ huyễn cảnh này, để mắt cảnh trốn mất, chúng ta sẽ chỉ còn đường chết.”
“Sư huynh!”
“Kiều Kiều.”
Sắc mặt huynh ấy vẫn tái nhợt, đôi lông mày và khóe môi nhăn lại thành một đường cong, giằng xé:
“Để ta suy nghĩ, để ta suy nghĩ thêm chút nữa.”
Ta thở dài, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm cũng từ từ thả lỏng:
“Được rồi.”
Dung Phách cuối cùng cũng nở nụ cười, hắn buông mũi kiếm, định tiến đến ôm lấy ta. Ta cũng mỉm cười:
“Dung Phách, không sao đâu, ta sẽ nhớ tất cả.”
Nói rồi ta rút kiếm đâm thẳng vào mắt cảnh.
Lưỡi kiếm phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của sư huynh, cũng phản chiếu đôi mắt lạnh lùng của ta.
Mắt cảnh vỡ tan.
17.
Sau khi huyễn cảnh tan vỡ, đại sư huynh lại trở về với vẻ lạnh lùng, xa cách như trước.
Dung Phách dường như cũng vô ý cố tình giữ khoảng cách với ta, ánh mắt hắn nhìn ta thiếu đi nồng nhiệt, thay vào đó là thờ ơ.
Nhưng không sao.
Chúng ta đều sống.
Những việc còn lại có ta nhớ là được rồi.
Ta nhìn về phía sư huynh. Ta sẽ nhớ tất cả.
Không còn huyễn cảnh kỳ quái, chúng ta cuối cùng cũng có thể sử dụng linh dược để hồi phục linh khí.
Sau khi hồi phục, chúng ta đi giải cứu các sư huynh đệ khác.
Dù thời gian ở trong Huyễn Châu bí cảnh không dài, nhưng số lần nguy hiểm tính mạng không ít, các sư huynh đệ cũng đã mệt mỏi không chịu nổi.
Nhưng sư huynh và Dung Phách lại kiên quyết muốn tiến sâu hơn vào bên trong bí cảnh.
Bọn họ bảo hộ các các sư huynh đệ khác ra lối ra trước rồi lại quay trở lại, không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong.
Ta vốn muốn đi cùng họ, nhưng bọn họ nhất quyết không chịu dẫn ta theo.
Ta đành phải ở lối ra chờ đợi bọn họ.
May thay, sau ba tháng, ta cuối cùng cũng đợi được bọn họ trở về.
Thấy họ thương tích đầy mình, sắc mặt bình tĩnh, ta vốn nghĩ hai người đã trở về tay không. Nhưng sư huynh nhẹ giọng nói với ta:
“Đi mau, chúng ta đã đoạt được huyền châu.”
Chà, trâu bò quá đi mất
Sau đó, Huyễn Châu bí cảnh đột nhiên biến mất, chỉ để lại một đống xương tàn.
18.
Sau khi trở về tông môn, sư huynh liền bế quan để luyện hóa huyền châu.
Ba ngày sau, Dung Phách đột phá cảnh giới, trở thành Nguyên Anh.
Ta không kìm được vui mừng cho hắn, nhưng hắn chỉ nửa cười nửa không nói với ta:
“Sư tỷ, ta sớm đã có thể đột phá rồi. Nhưng chỉ vì muốn đi cùng tỷ đi vào bí cảnh, ta mới cố gắng kìm nén không đột phá.”
Giọng hắn chợt ngưng lại, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc:
“Giờ nghĩ lại, cũng không hiểu tại sao lúc đó ta lại có suy nghĩ như vậy nữa.”
Thì ra ngày hôm đó thật sự quan trọng đến thế.
Nếu như không có ngày hôm đó, Dung Phách đối xử với ta cũng chẳng khác gì với người khác.
Nhưng vẫn may, ngày tháng còn dài.
19.
Ngày sư huynh luyện hóa huyền châu thành công, huynh ấy thuận tiện đột phá Hóa Thần kỳ, trở thành tu sĩ Luyện Hư cảnh.
Nhưng không biết có phải khi đột phá xảy ra sai sót gì không mà cảnh giới không ổn định, suýt nữa lùi về Hóa Thần kỳ.
Ngày đó, khi đang chỉ dẫn ta tu luyện, bỗng nhiên sư phụ cảm nhận được khí tức của sư huynh thay đổi.
Sắc mặt người lập tức biến đổi, vội vàng chạy đến. Tất nhiên, ta cũng đi theo sau.
Sư huynh ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, máu tươi rỉ ra từ khóe môi, huyền châu xoay quanh người huynh ấy.
Khi thấy chúng tôi đến, ánh mắt huynh trở nên đạm bạc, xa cách và lạnh lùng.
Sư phụ nhìn huynh ấy, thở dài một tiếng, hồi lâu mới nói:
“Kiều Kiều, con về đi.”
Ta gật đầu:
“Vâng.”
Từ lúc ta bước vào phòng cho đến khi rời đi, sư huynh chưa một lần nhìn về phía ta.
Điều đó khiến ta có chút thất vọng.
Huynh ấy không phải Trừ Thanh, huynh là đại sư huynh của ta, vốn là thanh cao thẳng thắn
Ta chỉ mong huynh được bình an.
20.
Quả nhiên, ý chí của ta không kiên định như ta tưởng.
Ta luôn không kiểm soát được mà nhớ lại những cảnh tượng trong bí cảnh ngày đó, thậm chí có lúc còn không thể tĩnh tâm tu luyện.
Khi không thể chịu nổi nữa, ta quyết định chạy đi tìm sư huynh, hỏi huynh ấy:
“Sư huynh nghĩ thế nào về chuyện tình ái?”
Ánh mắt sư huynh còn lạnh hơn cả ánh trăng:
“Cầu tình ái, không bằng cầu đạo.”
Ta đáp:
“Vâng.”
Ta cầu đạo.