Thiên Mệnh - Chương 4
16
Vân Mặc Sinh nhìn một lát, có chút không xác định.
“Đây chính xác là một binh phù, ta từng thấy nó trên sách cổ. Hình như là…”
Hắn vuốt ve điêu khắc trên ngọc bội, giọng cũng trầm xuống.
“Là Phi Vân Sư.”
Ta đã từng nghe về Phi Vân Sư.
Đây là một đội quân dùng nỏ tinh nhuệ, mũi tên nhẹ tựa mây lại tựa cầu vồng, có thể bắn trúng mục tiêu dù đang cách xa ngàn dặm.
Nhưng Phi Vân Sư xuất quỷ nhập thần, lại được trải ra rải rác khắp nơi, khó mà triệu tập được.
Vân Mặc Sinh nhìn ra sự nghi ngờ của ta: “Một mũi tên Phi Vân có thể triệu hoán Phi Vân Sư. Mà mũi tên này giấu ở trong hổ phù.”
Không hổ là Vân Mặc Sinh ba tuổi đã có thể cầm bút làm thơ, đầu óc thật nhanh nhạy.
Ta không khỏi hỏi hắn: “Vân tướng giúp ta như vậy là cũng muốn tạo phản sao?”
Sau khi im lặng một lúc lâu, hắn chuyển chủ đề: “Ai cho ngươi cái này?”
Ta đáp: “Mẫu thân của Thẩm Độ để lại cho hắn.”
Vân Mặc Sinh nhếch môi cười lạnh: “Người làm tướng quân mà hổ phù như thế này còn không nhận ra.”
Gió đêm hơi lạnh, thổi mùi ngọc lan quanh thân hắn đi khắp đình viện.
Ta bình tĩnh nhìn hắn, cười mà không nói.
Bọn ta vốn là bạn cùng đường nhiều năm, dù không nói gì cả hai vẫn ăn ý với nhau.
Cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà cúi đầu: “Ta thân là thừa tướng, tận mắt thấy bá tánh rơi vào nguy nan mà còn phải làm tràng cho hổ(*), không ra một thể thống gì.”
(*): người bị hổ ăn thịt trở thành ma tràng cho hổ, tức là nô dịch cho hổ. Trước khi hổ đi, nó sai ma tràng đi trước để dụ dỗ người. Sau câu chuyện này được đưa vào làm thành ngữ “Làm ma tràng cho hổ” (Vị hổ tác tràng), để ví những người xấu làm việc cho kẻ ác.
Ta rất thưởng thức tài hoa và phẩm chất của Vân Mặc Sinh tài hoa cùng phẩm tính nên cũng cho hắn một con đường.
“Vậy nếu làm tràng cho ta thì sao?”
Hắn trịnh trọng gật đầu.
Ngày mai hắn phải khởi hành, hộ tống đích tỷ về cung.
Ta bèn đưa một bản sơ đồ hoàng thành đã thêu từ trước cho hắn, chỉ cho hắn vài vị trí để có thể sắp xếp trước.
Vân Mặc Sinh thâm sâu nhìn ta một cái, vẫn chưa để lộ vẻ kinh ngạc gì.
Người thông minh như hắn chắc chắn có thể phát hiện ta không còn là Lâm Diệu lúc trước nữa.
Lúc này, đằng sau lại lóe lên tia sáng phản chiếu từ kiếm.
“Vân Mặc Sinh, ngươi muốn chết sao?!”
Quên mất, Thẩm Độ còn ở đây.
16
Hai người đó bắt đầu làm ồn ở trong sân.
“Đêm khuya thế này còn quấy rầy vợ của ta, ngươi có còn liêm sỉ không?”
“Ta biết Diệu Nhi trước ngươi hẳn mười năm. Ta còn biết nàng ấy thích ăn gì, mê chơi cái gì, thích đọc sách nào. Còn ngươi thì sao?”
“Ta…”
“Mấy cái đó ngươi còn không biết vậy thì cũng phải biết cái gì gọi là thứ tự trước sau chứ?”
“Ta là chồng của nàng ấy! Tự tay nàng ấy còn tặng bùa hộ mệnh cho ta nữa!”
“À vậy à? Diệu Nhi còn gửi thư cho ta, hai ta còn tặng nhau túi thơm, số túi thơm đó giờ bỏ vào ba cái hộp cũng không vừa nữa!”
“Ngươi… Ngươi ném hết đi cho ta! Không được giữ lại! Không được!”
“Ngươi là thá gì?”
Ta đứng ở một bên, nếu không phải tận mắt nhìn thấy cảnh này, rất khó để có thể tưởng tượng đây là một cuộc nói chuyện giữa một vị tướng quân và một vị thừa tướng.
Cuối cùng người rượt cũng mệt mà người chạy cũng mỏi.
Cả hai ngồi trên bậc thang thở hồng hộc, lúc này ta mới từ tốn nói.
“Vân Mặc Sinh, ngươi đi trước đi. Chúng ta sẽ gặp nhau trong cung sau.”
Thẩm Độ nhìn chằm chằm vào bóng lưng người rời đi, đôi mắt hắn đầy phẫn hận.
Ta vội vàng dỗ dành: “Đừng lo lắng, hắn là người của thiếp.”
Biểu cảm trên khuôn mặt Thẩm Độ thay đổi, có vẻ có chút đáng thương.
“Còn ta thì sao?”
“Chàng là phu quân của thiếp.”
Đằng nào nói vậy cũng quen miệng rồi.
Thẩm Độ còn chưa kịp nhoẻn miệng cười thì từ trong chỗ tối của đình viện bỗng có một người xuất hiện.
“Còn ta thì sao?”
Không phải chứ? Lý Cửu Chiêu?
Trong ánh mắt kinh ngạc của bọn ta, gã lấy ra một khẩu súng hỏa đưa cho ta.
“Phu nhân, bây giờ nó không cần đốt lửa vẫn có thể nổ súng được.”
Hóa ra lcc đã một mình nghiên cứu súng hỏa đến tận bây giờ.
Ta có chút cảm động, cẩn thận nhận lấy khẩu súng hỏa cất đi, thuận miệng khen ngợi.
“Giỏi, ngươi cũng là người của ta.”
Dưới ánh trăng, khuôn mặt ngăm đen của lcc hiện lên vệt đỏ.
“Ừ.”
“Ừ cái đầu ngươi ấy!”
Thẩm Độ cuối cùng cũng phát điên.
17
Bọn ta nghỉ ngơi một lát ở đất Thục.
Những người bị thương được chữa trị kịp thời và ở lại Thục để phụ trách lương thực và các công việc dự phòng khác.
Hầu hết các sĩ quan và binh lính triều đình bị giam giữ cũng đã đầu hàng.
Bọn họ còn nhỏ, đang ở độ tuổi được cha mẹ yêu thương nhưng lại bị bắt đưa vào doanh trại quân đội nên tất nhiên sẽ có mối hận thù với nhà Lương.
Chỉ có một số ít thà chết chứ không nghe theo, thậm chí còn tự sát bằng cách cắn vào lưỡi.
Người Thục ghi nhớ lòng tốt của Tuyên Bình Hầu, rất nhiều thanh niên và trung niên đã chủ động gia nhập quân đội. ˆ
Lý Cửu Chiêu cũng muốn đi theo chúng ta.
Hắn ta có kỹ năng dùng kiếm còn biết cách chế tạo súng hỏa, là nhân tài hiếm có khó tìm.
Kết quả là quân đội của Thẩm Gia có quy mô lớn chưa từng có.
Bọn ta chia quân thành ba cánh và đánh chiếm được Quan Trung, Sơn Tây và Hồ Bắc.
Nói là đánh chiếm nhưng thực ra cũng không tốn quá nhiều công sức.
Mọi người đã phải chịu đựng chính sách bạo ngược của Lương triều trong một thời gian dài.
Từ quan lại đến bình dân, ai cũng có người thân ruột thịt bị triều đình tra tấn.
Ngay khi biết được ý đồ của bọn ta, cổng thành mở rộng, bảo ấn cũng đã được trao tận tay.
Tuy nhiên, một số thủ lĩnh phiến quân rất khó đối phó.
Chúng ta có người có ngựa, có lương thực có cỏ, có súng ống. Nhưng dù thực lực cả hai bên có cách biệt nhau như thế mà bọn họ cũng muốn dựa vào địa thế để chống cự.
Suy cho cùng, những người muốn chiếm cả thiên hạ thì tham vọng chắc chắn cũng không nhỏ.
Ta đã phải đánh nhiều trận chiến cam go, rồi phải hứa hẹn sẽ ban thưởng các chức quan và tước vị sau khi đăng cơ mới có thể chinh phụ được bọn họ.
Sau khoảng một năm như vậy, cuối cùng bọn ta cũng đánh đến cổng kinh thành.
Cổng thành ẩn hiện trong sương mù, uy nghi, được canh phòng nghiêm ngặt.
Ta cưỡi ngựa đi đầu, nhìn lên kẻ thù đầu tiên và cũng là cuối cùng.
18
“Người tới là ai?”
Hộ Quốc Đại tương quân đứng trên tường thành.
Mười khẩu đại bác được đặt xung quanh gã, các cung thủ xếp hàng ngang, toàn bộ cung tên đều đang nhắm thẳng vào đầu ta.
“Chủ nhân tương lai của ngươi.”
Giọng nói của ta vang vọng mãi trong gió, rất lâu mới tan đi.
Tướng quân không ngờ rằng thủ lĩnh của quân đội Thẩm gia lại là một phụ nữ, trên khuôn mặt vốn đang lo lắng có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Cô gái, kiếm không có mắt, nên gọi phu quân của cô tới đây thì hơn.”
Thẩm Độ hét lớn: “Là ta!”
Tướng quân nhìn rõ bộ dáng của hắn, cau mày.
“Ngươi không phải con của Tuyên Bình Hầu sao? Đã không nghe lệnh triều đình mà còn phải núp dưới váy phụ nữ. Tuyên Bình Hầu cả đời đều anh dũng sao lại có thể có một đứa con khốn nạn như ngươi?!”
Mới đầu Thẩm Độ cũng không chịu vì hắn tin chắc rằng đàn ông giỏi đánh nhau hơn.
Nhưng những trận chiến do ta chỉ huy lại như nhận được sự giúp đỡ từ thần thánh nên ta chiến thắng hết lần này đến lần khác.
Theo thời gian, từ không phục hắn chuyển thành sùng bái, sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của ta.
“Đại Tướng quân, nếu ngươi đã không tin ta sao chúng ta không tỷ thí một lần?”
Ta giơ cung và mũi tên lên.
“Nếu mũi tên của ta có thể bắn trúng cái bia trên tường thành, tướng quân sẽ mở cổng thành cho chúng ta vào, được không?”
Tướng quân nghe vậy thì khinh thường:
“Trên tường thành làm gì có cái bia nào? Ngươi đừng cậy mạnh!”
Ta hỏi: “Không lẽ Đại tướng quân sợ đàn bà sao?”
Ánh mắt gã đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Nếu ngươi thua, ta muốn ngươi chết với hàng ngàn mũi tên xuyên qua tim.”
Thẩm Độ lo lắng kéo ta:
“Phu nhân, trên tường thành đúng là không có cái bia nào cả!”
Ta nhẹ nhàng gạt tay anh ấy sang một bên, lắp mũi tên, rút dây.
Tốc độ gió vừa hay cũng thích hợp, một mũi tên bắn xuyên qua mây.
Đại tướng quân nhìn lên trời , cười như phát điên.
“Ta còn cho rằng ngươi là cô gái anh hùng, hóa ra ngươi còn không biết bản thân đang ở vị trí nào.”
Gã giơ lòng bàn tay lên, hét lớn: “Bắn tên!”
Mấy chục ngàn mũi tên xé gió bay về phía ta.
Thẩm Độ muốn cưỡi ngựa che trước mặt ta, nhưng cũng đã muộn.
Nhưng khi mũi tên sắc nhọn kia còn cách ta một tấc, đột nhiên nó bị tách thành hai nửa.
Ngay sau đó, những chiếc mũi tên cũng vỡ vụn rơi lả tả xuống đất, phát ra những âm thanh chói tai.
Ngay lúc mọi người đang bối rối, vô số mũi tên màu xanh ngọc lục bảo bay ra từ mọi hướng, khéo léo vòng qua quân đội Thẩm gia và nhắm thẳng vào những người lính canh giữ tường thành.
Trong chốc lát, tất cả binh lính đều bị trúng một mũi tên đúng chính xác ngay vị trí ba tấc dưới cổ, chết ngay tại chỗ.
Chỉ có Đại tướng quân là bị bắn vào giữa tim.
Ta lau cung, thấp giọng nói: “Ngài chính là cái bia tốt nhất.”
Gã cúi đầu không tin:
“Phi Vân Sư?”
Lần này đến lượt ta giơ tay.
“G.i.ế.t!”
19
Sau khi vào kinh thành, cảnh tượng trên đường phố thật sự khủng khiếp.
Vô số xác c.h.ế.t chất đống trong góc.
Người nào còn sống thì quần rách áo vá, co ro dưới chân cầu.
Chỉ khi nào xe chở đồ ăn thừa của hoàng cung đi ra thì bọn mới lao ra, điên cuồng tranh đoạt với nhau.
Ta tức giận, Thẩm Độ càng tức giận hơn, hắn cứ kéo ta không chịu buông.
“Chuyện lúc nãy là như thế nào?”
Nếu nhìn kỹ, khóe mắt hắn đỏ hoe.
Ta ghét nhất nhìn thấy một người đàn ông khóc, vậy nên ta kiên nhẫn giải thích cho hắn mọi chuyện về mặt dây chuyền ngọc và Phi Vân Sư.
Giọng hắn run run: “Sao ta lại không biết?”
“Đó là chuyện của mẹ chàng. Là một vị tướng quân, chàng không nhận ra Hổ Phù sao?”
Nhìn bộ dạng như bị lăng mạ của hắn, ta nhịn không được nên mới bổ sung.
“Không phải ta, là Vân Mặc Sinh nói.”
Được rồi, nói xong là khóc luôn.
Mỹ nam rơi lệ chắc chắn là một cảnh tượng đáng xem, nhưng vẫn còn một trở ngại cuối cùng phải vượt qua.
Đó là chiếm được hoàng cung và giết chết hoàng đế. ˆ