Thiên Mệnh - Chương 2
Dứt lời, hắn để lộ đống giấy tờ nằm dưới, chúng toàn là giấy tờ đất và ngân phiếu.
“Những thứ này đều là phụ thân tích cóp cho ta. Với ta những thứ này đều là vật ngoài thân nên ta giao nàng giữ chúng.”
Ta nhận lấy, cẩn thận xem xét. Trên giấy tờ nhà đất là tên của Tuyên Bình hầu.
Ta không có quá nhiều ấn tượng với vị hầu gia này.
Chỉ nhớ ông ấy đã rời khỏi triều đình từ lâu, về sống ẩn dật ở núi rừng.
E là hầu phủ đã suy bại từ lâu không có thực quyền gì, chỉ còn lại vùng đất Ba Thục được phong, ngay cả Thẩm Độ cũng chỉ lăn lộn trong triều làm một võ quan tứ phẩm.
Nhưng đối với ta chỉ như vậy là đã đủ rồi.
Thẩm Độ thấy ta im lặng đã lâu mà không nói lời nào bèn gỡ ngọc bội bên hông xuống.
“À, đây là đồ do mẫu thân ta lưu lại… Ngoại trừ cái này ra thì ta không còn thứ gì đáng giá nữa cả.”
Ngọc bội này chất liệu thượng đẳng nhưng vẻ ngoài có hơi kỳ quái, không giống như trang sức bằng ngọc thông thường mà như là binh phù nào đó ta từng thấy qua ở sách cổ.
Xem ra Thẩm Độ còn thú vị hơn rất nhiều so với những gì ta tưởng.
Ta cẩn thận cất ngọc bội đi, cười xinh đẹp: “Phu quân khởi hành vào ngày nào?”
Hắn đáp: “Binh lính đang trong tình trạng cấp bách, ngày mai ta sẽ khởi hành.”
Ta tới gần hắn, đặt tay lên vai đối phương.
“Liệu phu quân có tiện mang thiếp đi một đoạn không?”
7
Đời trước Thẩm Độ chết sớm nên không biết được chuyện sau này.
Ta sau cùng có thể lên làm Hoàng hậu cũng không chỉ dựa vào vẻ ngoài.
Đối nội, ta khuyên hoàng đế giảm bớt chính sách tàn bạo, rửa sạch triều đình.
Đối ngoại, ta trấn an phản quân quy y triều đình, bảo vệ biên quan.
Chưa đầy ba năm, Lương triều vốn đang trên bờ vực sụp đổ được ta dần dần ổn định lại, thậm chí còn có xu hướng phát triển mạnh hơn.
Nhưng bận rộn lâu như vậy, chỉ một lần trọng sinh đã khiến tất cả mọi việc đều vô ích.
Một đời này ta lười làm lại, đá văng nó đi có phải là vui hơn không?
Thẩm Độ chính là trợ giúp cực lớn cho ta.
Hắn đóng quân ở Quan Trung, phía Nam có Tần Lĩnh, phía Tây là Lũng Sơn, phía Bắc được bao bọc bởi cao nguyên đất vàng, phía đông thì có núi rừng Hoa Sơn, còn được Hoàng Hà bao quanh, đúng là vừa có thể công lại có thể thủ.
Đất Thục cách Quan Trung không xa, chỉ có một Hán Trung ngăn ở giữa với tài nguyên phong phú, là nơi thích hợp để dự trữ vật nguyên.
Nếu có thể thu ba nơi này vào trong túi sẽ có đủ tài nguyên để đối kháng với Lương triều.
Trên xe ngựa, ta còn đang nghiên cứu bản đồ thì màn xe bị xốc lên.
Thẩm Độ dò đầu vào, kinh ngạc: “Nàng biết xem cái này à?”
Ta thẳng thắn thừa nhận: “Thiếp biết một ít, sao vậy?”
Trong ánh mắt hắn nhìn ta có thêm vài phần tán thưởng.
“Đằng trước là ngã rẽ, ta sẽ phái người đưa nàng đi đất Thục, hai ta tách ra từ đây. Đất Thục không thể so được với Trung Nguyên, nàng nên cẩn thận một chút.”
Ta gật đầu, chợt nhớ tới Thẩm Độ chết vào đời trước, trong lòng có sự trắc ẩn.
“Những ngày gần đây, dân tộc Khương bạo động, phu quân cũng phải cẩn thận.”
Ta cầm tay hắn, nhét vào đó một mảnh bùa hộ mệnh.
Dù sao cũng là phu thê với nhau, ta chỉ việc nước lên thì thuyền lên, nhưng liệu có thay đổi được số kiếp hay không thì phải tùy vào vận mệnh của hắn.
Thẩm Độ ngẩn người, quay đầu đi, vành tai đổi sang màu hồng phấn.
“Ừm. Đa tạ nương tử.”
8
Ta ở đất Thục phải hơn ba tháng.
Chính sách tàn bạo và thiên tai không ảnh hưởng nhiều đến nơi đây.
Lâu lâu có quan binh tới bắt thanh niên trai tráng đi làm phục dịch sẽ bị người đất Thục đánh đập một trận.
Nhưng nếu cứ để như thế thì trước sau cũng không phải là một cách hay.
Chuyện đầu tiên ta làm khi đến vùng đất được phong là kiểm kê kho lúa.
Tuy Đất Thục cuối năm ấp áp, đất đai màu mỡ nhưng với sản lượng lương thực hiện tại để chuẩn bị cho chiến tranh thì còn lâu mới đủ.
Ta ngay lập tức khai khẩn một mảnh ruộng nhỏ, nghiên cứu phương pháp tăng gia sản xuất lúa nước.
Tuyên Bình hầu rất được lòng dân ở đất Thục, khi biết ta là con dâu của ông, có không ít người chủ động hỗ trợ.
Kéo dài thành quả đời trước, ta nhanh chóng khiến sản lượng tăng mấy lần.
Có bảo đảm về mặt lương thực, ta cũng rảnh rỗi nghiên cứu các cơ quan máy móc.
Đời trước khi quốc lực của Lương triều mạnh mẽ, có nước ở Tây Dương tiến cống s.ú.n.g lửa.
Hoàng đế thì khịt mũi coi thường nhưng ta có ngắm nghía nó vài lần. Tính ra để làm một cái tương tự cũng không tính là quá khó.
Vì vậy ta tìm tới người thợ rèn giỏi nhất đất Thục.
Hắn tên là Lý Cửu Chiêu, truyền nhân của sư tổ ngành thợ rèn Lý Nhĩ. Người này có tính cách chính trực, tài nghệ tinh vi.
Khuyết điểm duy nhất của hắn ta chính là tính tình cổ quái, kiệm lời ít nói.
Mỗi lần nói gì với hắn ta, hắn ta chỉ đáp lại một chữ “Ừ.” Uổng phí cả cái khuôn mặt đẹp trai tuấn lãng kia.
Nghiên cứu tầm nửa tháng, Lý Cửu Chiêu vậy mà thật sự làm ra được một nòng súng.
Đến khi ta sắp lên đạn dược, một vài nông dân hoang mang rối loạn xông vào.
“Thế tử phi, phía triều đình phái quân đội tới, nói là muốn trừng trị bạo dân ở đất Thục!”
9
Ta đi vào sảnh, đích tỷ đang ngồi ngay ngắn ở chủ vị.
Bên trái nàng là thái giám luôn đứng bên cạnh hoàng đế.
Thiếu niên áo trắng đứng bên phải đang phe phẩy quạt lông chính là người quen đời trước của ta.
Đã biết đại khái mục đích chuyến này của bọn họ, ta thuận theo quỳ trên đất.
“Tham kiến Nghi phi nương nương.”
Còn chưa dứt lời, tên thái giám kia đã tát một cái lên mặt ta.
Đầu váng mắt hoa, phải hơn nửa ngày ta mới có thể nghe lại thanh âm.
“Điêu dân lớn mật, dám bất kính với Quý phi nương nương.”
Hậu cung của hoàng đế giống như các loại cổ vậy, ngay cả ta cũng phải từng chịu mệt không ít lần.
Đích tỷ có thể nhanh làm Quý phi như vậy, chứng tỏ tỷ ấy đúng là một con cổ rất độc.
Ta chỉ đành chịu đựng sự đau đớn do rách khóe miệng, vấn an lần nữa:
“Tham kiến Quý phi nương nương.”
“Tỷ muội với nhau cần gì phải như thế?”
Đích tỷ cười lạnh một tiếng, nhấc tay lên.
“Được rồi, đi ra ngoài hết đi. Bổn cung và muội muội nói chút chuyện riêng tư.”
Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại hai người bọn ta.
Đích tỷ đứng dậy, đi quanh ta hai vòng, đưa tay sờ áo vải thô trên người ta rồi cười nhạo.
“Muội muội, muội tội gì phải thế?”
Ta không chút cảm xúc: “Đất Thục đường xá xa xôi, gập ghềnh gian nguy. Nương nương đi chuyến này hẳn không phải vì quan tâm ta.”
Đích tỷ nghe vậy thì nắm chặt tóc ta.
Tỷ ấy dùng lực rất lớn, gần như là muốn giật đứt tóc ta ra khỏi da đầu.
Nhưng giọng nói của tỷ ấy vẫn mềm mại yêu kiều khiến lòng người phải rung động:
“Nghe nói dân ở đất Thục rất thô tục, cũng rất bất kính với mệnh quan triều đình. Bổn cung là Quý phi đương triều, tất phải giúp Hoàng thượng giảm bớt gánh nặng, trấn áp bạo dân. Hôm nay tới xem, hóa ra muội muội lại là người trấn ở đất Thục này.”
Tỷ tạm dừng một lúc, nở một nụ cười đầy giả dối:
“Muội cũng trọng sinh, đúng không?”
Nếu đã bị đoán ra thì ta cũng không cần phải giấu nữa.
Hôm nay nếu đích tỷ tới đây thật sự là để lấy mạnh ta vậy cũng đừng trách ta vô tình.
Ta nhìn qua cây nhuyễn kiếm trong tay áo.
“Đã sống lại một đời rồi mà đích tỷ cứ ngu ngốc như vậy.”
10
Nhưng đích tỷ vẫn không bị ta chọc giận.
Tỷ ấy ngồi xuống trước mặt ta, nhẹ nhàng vỗ vài cái lên mặt ta.
“Ta ngu ngốc?”
“Tuy ta bị nhốt ở nơi cô tịch cao xa kia nhưng cũng không phải mù hay ngốc. Đời trước muội muội quản lý dân như thế nào chắc chắn ta có thể làm tốt hơn thế.”
“Nhưng còn ngươi, biết đời này không thể đấu lại ta nên tham sống sợ chết tránh ở vùng đất này.”
Lúc trước ta vì để thu phục lòng dân, xoa dịu phản quân mà không màng thân phận phi tần, tự mình đi những nơi bị chiến tranh tàn phá để phân phát lươnng thực.
Chiêu này tuy hiểm nhưng lại thu được về nhiều lợi ích.
Oán hận của người dân với triều đình đã giảm hơn một nửa, danh tiếng hiền lương thục đức của ta cũng được lưu truyền khắp nơi.
Nhưng đích tỷ chỉ làm được cái bên ngoài lại thiếu mất bản chất.
Ta hỏi lại: “Vậy tỷ nói xem, tỷ nên làm thế nào để xoa dịu tình hình hỗn loạn?”
Tỷ ấy cười nói: “Những bạo dân không coi vương pháp ra gì như ngươi thì trảm ngay lập tức.”
Ta cũng cười: “Quý phi nương nương, lúc trước khi ta xuất cung để xoa dịu hỗn loạn, mấy chục đôi giày đi đến nát nhừ, ta còn bị nhiễm bệnh dịch suýt nữa là bỏ mạnh. Người đây đi kiệu tám người nâng, cẩm y ngọc thực, mở miệng ra là bạo dân này, trạm ngay lập tức kia. Nhìn có vẻ không giống như đi bình loạn mà ngược lại, như đang diễu võ giương oai vậy.”
Đích tỷ nhíu chặt mày nhưng không nói ra được lời nào.
Ta vẫn tiếp tục trào phúng tỷ ấy:
“Ta là vì dân, vì nước, vì thiên hạ.
“Người thì vì mình, vì lợi, vì phú quý.”
“Trong lòng bá tánh sáng như gương vậy, không biết sau lưng bọn họ nói người như thế nào đâu. Nếu người muốn làm Hoàng hậu chi bằng trọng sinh thêm lần nữa đi?”
Lời này đã đâm thẳng vào trái tim của đích tỷ.
Tỷ ấy tức giận đến mức trợn tròn mắt, ngay cả giọng nói cũng đã thay đổi.
“Buồn cười! Ngươi có biết ngày ấy ở pháp trường cạnh bờ sông, ta nghe thấy gì không?”
Ta lười nhớ lại.
Chỉ biết tỷ ấy giờ đây đầy kích động, cần cổ trắng nõn chỉ cách ta chưa được một tấc.
Nhuyễn kiếm sắc bén, chỉ cần chém một cái là có thể khiến người ta mất mạng trong yên lặng, không chút tiếng động.
Ta có thể nhảy ra từ cửa sổ phía sau, đi Quan Trung tìm Thẩm Độ rồi tính sau.
Trong khi nghĩ như vậy, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một tiếng động lớn.
11
“Đừng động vào Thế tử phi!”
Tay của ta trong tay áo cứng lại.
Đúng là tới không đúng lúc mà.