Thiên Mệnh Hoàng Nữ - Chương 9
34.
Thẩm Tòng Nghi giật giật khóe miệng, cũng không trả lời. Chúng ta bất đắc dĩ, đành phải về nghỉ ngơi trước.
Trưởng công chúa vừa lên ngôi, có rất nhiều chuyện phải xử lý. Từ đó về sau nửa tháng, chúng ta cũng chưa từng rời khỏi Cần Chính Điện.
Những thứ mà nàng ấy đã dạy ta trước đây, đã có ích. Ta bận đến chân không chạm đất, giúp đỡ Công chúa xử lý chính vụ.
Trưởng công chúa rất tin tưởng ta và Trần Tái. Ta thay nàng chủ nội, Trần Tái chủ ngoại, chỉ trong nửa tháng, triều đình vốn bất an, cũng coi như đã yên ổn lại.
Hoàng đế để lại rất nhiều vấn đề. Không chỉ có quốc khố thiếu hụt, trong triều hơn phân nửa là tham quan ô lại, quan lại bảo vệ lẫn nhau. Thậm chí quân lương phái xuống cũng bị c//ắt xén không còn lại bao nhiêu.
Các tướng sĩ đánh giặc ở biên quan, mỗi lần truyền thư về cung, cũng đều bị các quan viên khấu trừ. Nếu không phải Trưởng công chúa lên ngôi, thẳng tay chỉnh đốn, chỉ sợ qua năm năm nữa, sẽ trở thành vong quốc.
Một ngày nào đó sau nửa tháng. Đức công công bưng một gốc hoa mai tiến vào, cười nói: “Bệ hạ, bên ngoài tuyết rơi rồi.”
Mấy ngày nay tinh thần Công chúa rất căng thẳng. Chúng ta sợ nàng ấy làm việc quá sức, vì thế ta đề nghị: “Bệ hạ, đi xem tuyết đi.”
Chúng ta đi ra khỏi Cần Chính điện. Bên ngoài quả thật có những bông tuyết lớn bay. Cùng bông tuyết hòa cùng một chỗ, là tấm lưng Thẩm Tòng Nghi cao ngất như tùng.
Trưởng công chúa nhíu mày: “Hắn còn chưa đi?”
Đức công công bất đắc dĩ nói: “Chưa từng, nửa tháng này hắn mỗi ngày đều đến, sắp thành người tuyết rồi.”
Trưởng công chúa lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Thẩm Tòng Nghi là một người không tồi, đáng tiếc phụ thân hắn ương ngạnh cứng đầu, cổ hủ không chịu thay đổi, thật sự là lãng phí nhân tài tốt như vậy.”
Ta nhướng mày, như nghĩ đến cái gì: “Công chúa, ngài không phải đang cân nhắc chọn người xuôi về nam sao? Thần cảm thấy Thẩm Tòng Nghi cũng không tồi.”
“Hả?”
“Hắn phẩm tính cao thượng, cương trực công chính, ngược lại có thể trị đám tham quan ô lại kia, huống hồ có Hộ bộ Thị lang ở đây, hắn cũng không dám có tâm tư không nên có, nếu hắn làm xuất sắc, ngài cũng có thể giữ hắn lại. Dùng hắn cũng không phải không được.”
Trưởng công chúa lộ ra thần sắc như có điều suy nghĩ. Ta lắc lắc cánh tay nàng, hiếm khi làm nũng: “Ngài không phải quý trọng người tài nhất sao?”
Trưởng công chúa ý vị thâm trường liếc ta một cái: “Ngươi lại coi trọng hắn.”
Ta lắc đầu cười cười. Trưởng công chúa lại nói: “Nhưng dù sao hắn cũng là hậu nhân của Trầm gia, nếu ta giữ hắn lại trong triều, khó tránh khỏi sẽ bị người ta lên án, chỉ có một cách, có thể danh chính ngôn thuận giữ hắn lại…”
“Cách gì?”
“Tứ hôn cho hai người các ngươi.”
35.
Hôn sự của ta và Thẩm Tòng Nghi cứ như vậy định ra.
Trần Tái sau khi biết, khí thế hung hăng xông vào cung, mắt thấy hắn muốn đi tìm Trưởng công chúa chất vấn. Ta vội vàng ngăn hắn lại, dỗ dành: “Kế sách tạm thời, kế sách tạm thời, chờ sau khi Thẩm Tòng Nghi giải quyết xong chuyện ở phía nam, ta sẽ cùng hắn hòa ly.”
Trần Tái tức giận đến đỏ cả mắt: “Ngươi không muốn thành hôn với ta, lại nguyện ý gả cho hắn, ta có điểm nào không bằng hắn chứ?”
“Ngươi đương nhiên mọi thứ đều tốt hơn hắn, đây không phải cần hắn xuôi nam sao? Phía nam có nhiều tham quan ô lại, quan lại bảo vệ lẫn nhau, giống như là tường kín không kẽ hở, công việc này rơi vào tay ai cũng không có được chỗ tốt, chỉ là muốn hắn làm oan đầu mà thôi.”
Trần Tái vẫn hừ hừ nói:” Vậy ngươi nói đi, ngươi thích hắn không?”
“Ta điên rồi chắc? Ta cũng chưa từng nói chuyện với hắn.”
“Vậy lỡ lâu ngày sinh tình thì sao?”
“Thành hôn xong không bao lâu hắn sẽ phải xuôi nam, ta thì ở lại trong cung phụng dưỡng Công chúa, lấy đâu ra thời gian mà sinh tình? Thời gian ta tiếp xúc với hắn, còn không nhiều bằng ngón tay của ngươi.”
Sắc mặt Trần Tái hòa hoãn vài phần. Nhưng vẫn làm ra vẻ nói: “Ta mặc kệ, cho dù ngày sau ngươi và hắn hòa ly thì hôn lễ đầu tiên của ngươi cũng không phải cùng ta, ta cảm thấy tủi thân lắm…”
Ta rất muốn trợn trắng mắt, nhưng cố nhịn lại, bất đắc dĩ hỏi: “Vậy ngươi muốn làm gì?”
Ai ngờ ta vừa dứt lời, Trần Tái đột nhiên nâng mặt ta, gục đầu xuống, thân hình cao lớn trong nháy mắt đã bao trùm lấy ta.
Hắn nhẹ nhàng hôn, nhu tình lưu luyến. Qua hồi lâu, giọng khàn khàn nói: “Chính là như vậy.”
Ta: “…”
Bên ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hơi hoảng loạn, hai chúng ta lập tức quay đầu.
Chỉ thấy Thẩm Tòng Nghi cầm hộp quà, giật mình nhìn hai chúng ta, ánh mắt tựa như có chút dại ra. Trần Tái đắc ý nhướng mày với hắn.
Ta đá hắn một cước, bảo hắn cút đi. Hắn nếm được ngon ngọt, cũng không giận, mỉm cười rời đi.
Trước khi rời đi còn cảnh cáo Thẩm Tòng Nghi: “Thành thật một chút cho ta, đừng có cố gắng quyến rũ A Phù của ta.”
Ta: “….”
Trong điện rơi vào yên tĩnh như chet. Sau một lúc lâu, ta ho nhẹ một tiếng, ngước mắt hỏi hắn: “Tìm ta có chuyện gì?”
Thẩm Tòng Nghi lúng túng ngẩng đầu. Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, luôn cảm thấy hốc mắt hắn có chút đỏ.
Hắn trầm mặc đưa hộp quà vào tay ta, than nhẹ: “Đây là bích tỷ gia truyền của Thẩm gia, ta biết ngươi đồng ý thành hôn với ta, là vì bảo toàn cho ta, cho dù cuộc hôn nhân này là giả, ta vẫn rất cảm kích ngươi.”
Hắn nói xong, cúi đầu xuống, lộ ra một nửa cái cổ yếu ớt: “Ta cũng biết, ngươi cùng Trần Tái lưỡng tình tương duyệt, tình cảm rất sâu đậm, là ta c//ướp đi người vốn nên thuộc về hắn, ngươi yên tâm, ngày sau nếu ngươi hòa ly, ta tuyệt không dây dưa.”
Ta: “…”
36.
Cuối năm qua đi, ta và Thẩm Tòng Nghi tổ chức tiệc cưới. Bởi vì ta và hắn không có tình cảm, vì thế mọi thứ đều giản lược.
Ngày động phòng, ta chân tay luống cuống. Rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên thành hôn, mặc dù hiện giờ tâm tính ta đã trưởng thành, nhưng đối với loại chuyện này vẫn là không có kinh nghiệm gì.
Trên bàn có hai ly rượu. Ta uống hai ly, ý định tăng thêm can đảm cho bản thân.
Nhưng ta chưa bao giờ uống rượu, hai chén vào bụng đã bắt đầu choáng váng, trước mắt hình như có bóng ma. Thẩm Tòng Nghi thấy ta như thế, đỡ ta ngồi lên giường.
Ta đỏ mặt, chỉ cảm thấy nam tử trước mắt môi hồng răng trắng, rất là động lòng người, không nhịn được, nâng mặt hắn lên, hôn chụt một cái.
Thẩm Tòng Nghi: “…”
Ánh mắt hắn tối đi vài phần. Ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của ta, bình tĩnh hỏi: “A Phù, nàng có biết ta là ai không?”
Ta hoảng hốt nghiêng đầu, cười ngây ngô: “Phu quân của ta, phu quân, đi ngủ đi.”
Ta nằm xuống giường, lăn vào bên trong, bốp bốp vỗ giường hai cái. Thẩm Tòng Nghi bất đắc dĩ, cởi áo giúp ta, lấy nước nóng ra, sau khi rửa mặt sạch sẽ mới nằm xuống bên cạnh ta.
Lúc đó ta đã ngủ như heo con. Thẩm Tòng Nghi nghiêng đầu, nhìn ta hồi lâu. Cuối cùng không nhịn được, không kìm được hôn nhẹ lên gò má ta.
Hắn thỏa mãn thở dài, ôm ta vào trong ngực, thở dài nói: “Hai năm trước gặp mặt ở Thái Học Điện, lại không biết tình yêu của ta đã bén rễ, vốn định chờ nàng cập kê sau đó tới cửa cầu hôn, không ngờ thế sự lại vô thường như thế…”
Ngủ đến nửa đêm, miệng ta khô khốc. Mắt mơ hồ đứng dậy định uống nước. Vừa mở mắt, lại đối diện với một đôi mắt đen kịt.
Ta lập tức tỉnh táo: “Trần Tái, ngươi có bệnh phải không? Nửa đêm đến hù dọa ta sao?”
Trần Tái ai oán nhìn ta: “Tại sao ngươi phải ngủ chung giường với hắn?”
Ta không nói nên lời: “Trong phòng chỉ có một cái giường, chẳng lẽ để hắn ngủ dưới đất?Hai chúng ta đâu có làm gì!”
Trần Tái uất ức: “A Phù, ngươi không thể vứt bỏ ta được!”
Động tĩnh của hai chúng tôi đánh thức Thẩm Tòng Nghi. Hai nam nhân nhìn nhau trong bóng tối, sự im lặng kéo dài trong căn phòng lớn.
Ta chịu không nổi, ôm chăn đệm: “Mau ngủ mau ngủ đi, sáng mai ta còn phải đến địa lao nữa, phiền muốn chet.”
Trần Tái trừng mắt nhìn Thẩm Tòng Nghi: “Ngươi cút ra ngoài.”
Thẩm Tòng Nghi bình tĩnh nói: “Đây là phòng tân hôn của ta, vì sao ta phải đi ra ngoài? Ngược lại là Trần đại nhân, nửa đêm đến thăm, có phải là không hợp quy củ rồi không?”
Trần Tái giậm chân: “Lời ta nói chính là quy củ, A Phù lại không thích ngươi, ngươi ngủ cùng nàng làm gì? Tùy tiện!”
Thẩm Tòng Nghi: “Bất kể là như thế nào, ta cũng là phu quân danh chính ngôn thuận của nàng.”
Trần Tái: “….Ngươi!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên nằm giữa ta và Thẩm Tòng Nghi, cười lạnh nói: “Được, không cút thì không cút, ta cũng ngủ ở chỗ này luôn!”
Ta: “…”
Bệnh thần kinh.